Đương Cẩu Ái Thượng Miêu

Chương 22: Chương 22




Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào làm tỉnh, Cao Phi đã đi làm, để lại một mẩu giấy nói bữa sáng đã mua sẵn. Đằng Niệm cười cười, ngáp một cái bước xuống giường, đến phòng bếp mở tủ lạnh, quả nhiên đã có bánh bao và cháo.

Mệt muốn chết, rất muốn quay lại giường đánh một giấc nữa…. nhưng mà hôm nay phải đến nhà bệnh nhân kia.

Ăn xong bữa sáng, Đằng Niệm trở về phòng, suy nghĩ xem nên mặc gì. Trải qua một thời gian, Âu Dương Quang – tên của bệnh nhân – vẫn đối với y có chút chống cự. Cậu ta sở dĩ mắc chứng u uất là vì cha mẹ bổng đả uyên ương, khiến người yêu cậu ta phải nhảy lầu tự sát. Lúc ấy không dám đồng sinh cộng tử, người yêu lại vì bảo hộ cậu ta nên cậu ta mới có thể giữ lại một cái mạng. Từ đó cảm giác tội lỗi mãnh liệt cùng với yêu thương nhớ nhung không ngừng bủa vây lấy cậu ta, cánh cửa trái tim cũng khép chặt không còn liên hệ với người khác. Đằng Niệm tuy rằng cũng là Gay, có thể hiểu được tâm tình cậu ta để mở ra đạo gông xiềng thứ nhất, nhưng sau khi biết được tình yêu của y, Âu Dương Quang lại dị thường ghen tỵ, thậm chí là phẫn nộ.

Mà đáng buồn hơn chính là, cha mẹ Âu Dương Quang còn thỉnh cầu y chữa khỏi chứng u uất cho cậu ta, đồng thời cũng giúp đỡ ‘tiêu diệt’ tính đồng tính luyến ái trong người cậu ta. Bọn họ cho rằng, nguyên do của tất cả những chuyện này, là bởi vì con trai mình thích một nam nhân.

Cao Phi ngồi ở bàn làm việc xem báo cáo, lại là quý cuối năm, chuyện này chồng chất chuyện kia, thực sự là phiền toái. Hiện tại cơ hồ mỗi ngày hắn đều phải tăng ca đến sau mười giờ, lúc trở về cũng đã mười một giờ hơn. Mà thời gian làm việc nghỉ ngơi của Đằng Niệm đợt này lại vô cùng nhu thuận, khiến cho hai người căn bản là chẳng có mấy thời gian ở chung.

Nhưng mà ngay cả như vậy, cho dù chỉ cần đắp chung chăn nằm chung giường với người kia, Cao Phi cũng thấy rất thoả mãn.

Chính là đối với việc lần này y đi làm bác sĩ tâm lý, hắn lại có chút khó chịu. Mặc dù biết rõ chỉ là công việc mà thôi, nhưng là một nam nhân bình thường, hiện tại thời gian Đằng Niệm ở chung với người khác còn nhiều hơn so với hắn, ăn giấm chua là chắc chắn – tuy rằng chỉ là quân địch giả tưởng….

Sau đó, em gái hắn vừa lúc nghỉ đông trở về. Đằng Niệm nói hai người ở cùng nữ hài tử không tốt, liền chuyển về nhà y. Tuy là nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng nếu quen thuộc với nhiệt độ cơ thể và hương vị của người kia rồi thì làm sao bây giờ?

“Ha ha, em cũng quen rồi a”. Đằng Niệm cười. “Bất quá anh không cảm thấy, dạo gần đây không khí giữa chúng ta đã bắt đầu có chút lạnh nhạt rồi sao?”

“Có sao?” Cao Phi nhíu mày, hiển nhiên không đồng ý.

“Người ta vẫn nói tình yêu chỉ có ba tháng đầu là giữ được nhiệt”. Đằng Niệm nhún vai. “Về sau hoặc là đã thành thói quen, hoặc là lãnh đạm”.

“Chúng ta thì sao?” Cao Phi hỏi.

“Tình yêu nồng nhiệt đang nguội lạnh dần a”. Đằng Niệm cười. “Nhưng mà cảm giác bạn bè lại nhiều hơn. Anh xem, hiện tại đề tài nói chuyện giữa chúng ta cũng nhiều hơn, không còn thường xuyên tẻ ngắt”.

“Hừ, thiên tài mới làm ‘bạn bè’ với em”.

Đằng Niệm nhún vai. “Anh chắc chắn chưa từng xem qua Friends”.

“Bạn cùng phòng hồi đại học có xem qua – được rồi anh quả thật chưa từng xem”.

“Cho nên – ”

“Được rồi”. Cao Phi gật đầu. “Nhưng mà anh nói này, không cần lúc nào cũng phải là anh đi vào thế giới của em, em thỉnh thoảng cũng nên đến chỗ anh thám hiểm a”.

Đằng Niệm trợn mắt, ngây người ba giây. “Ách, thế giới của anh, đối với em có hơi ảo diệu….”

“Cho nên muốn trốn?” Một câu gãi đúng chỗ ngứa.

“Cũng không phải….”

Cho nên một thời gian dài sau đó, Đằng Niệm đi thư viện thành phố mượn sách < Kinh tế học > về nghiên cứu, còn Cao Phi thì trầm mê với Friends – đương nhiên thời gian rảnh của hắn không có nhiều, vì thế xem đến tập cuối cũng là chuyện rất lâu rất lâu về sau.

“Anh căn bản là không hiểu nỗi thống khổ của tôi!” Âu Dương Quang phẫn nộ gào lên.

Đằng Niệm nhún vai, vẻ mặt vô tội. “Cậu cũng không thể hiểu cho tôi”.

“Nhưng anh là bác sĩ tâm lý mà tôi thì không phải!”

“Cậu cũng chẳng phải thượng đế hay thần tiên”.

“…. Anh có thống khổ gì?”

“À, < Kinh tế học >”.

“Đấy là cái gì?”

“Tôi cũng không biết”. Đằng Niệm thở dài. “Cho nên đang nghiên cứu”.

“Anh cũng không biết thì làm sao tôi biết?”

“Vậy chẳng lẽ cậu hiểu chính bản thân mình?”

“Đừng có tính toán đổ lên người tôi, bất quá tôi đương nhiên biết”. Âu Dương Quang khịt mũi. “Tôi hận bọn họ!”

“Ai?”

“Lý Thế Kiệt! Tên hỗn đản đó!” Âu Dương Quang nghiến răng nghiến lợi. “Hắn dựa vào cái gì mà cho rằng tôi còn sống thì sẽ hạnh phúc? Hắn chết đi thì vui vẻ, khiến tôi cứ thống khổ như vậy mà sống trên đời!”

“Còn gì nữa! Khẳng định là chưa hết”. Đằng Niệm thản nhiên hỏi.

“Bọn họ đáng hận!” Âu Dương Quang bi ai cười. “Chỉ là yêu mà thôi, bọn họ nghĩ bọn họ có quyền lợi gì mà ngăn cản?”

Đằng Niệm thiêu mi, nghĩ nghĩ. “Cậu làm tôi nhớ đến mấy chuyện không vui”.

“Vậy sao?”

“Năm đó bạn trai tôi chết, cha mẹ tôi biết tính hướng của tôi, cũng đuổi theo đánh muốn tôi ‘sửa’…. Buồn cười chính là cha mẹ tôi yên lặng ly hôn, từ đó về sau không còn quản chuyện của tôi nữa….”

“Sau đó thì sao?”

“Gắng gượng thôi”. Đằng Niệm thản nhiên cười. “Gậy gộc đánh vào trên người rất đau, đến nay tôi vẫn nhớ rõ, rất đau”.

“Chính là hiện tại anh đang rất hạnh phúc”. Âu Dương Quang lẩm bẩm.

“Cho nên về sau cậu cũng có thể có được hạnh phúc”. Đằng Niệm nói.

Âu Dương Quang lắc đầu. “Tôi với anh không giống nhau, không cần lấy mấy lời này để thuyết phục tôi. Bọn họ, vĩnh viễn cũng không thể chấp nhận tôi là đồng tính luyến ái”.

“Tôi có nói cha mẹ tôi chấp nhận sao?” Đằng Niệm hỏi lại. “Bọn họ chính là không nói lời nào, nhưng vẫn như cũ không đồng ý. Cái loại chống đối trầm mặc này mới thực sự khiến cho người ta khó chịu”.

“Nhưng ít nhất anh còn có người yêu”.

“Đúng vậy”. Nhớ tới bộ dáng Cao Phi, Đằng Niệm không chút nào che giấu nụ cười hạnh phúc. “Hắn khiến cho trái tim trầm tịch suốt mười mấy năm của tôi có dấu hiệu sống lại. Có đôi khi tôi thực sự cảm thấy đây chính là kỳ tích”.

“Anh rất am hiểu dùng ví dụ của chính mình đi đả động người khác?”

“Cũng tạm, ít nhất thì không phải là ví dụ xấu”. Đằng Niệm bình tĩnh nói.

“Vậy anh có thể cho tôi đề nghị gì?”

“Trốn chạy đi, tới một nơi cha mẹ cậu không thể tìm thấy, chậm rãi chữa thương. “Làm cho bản thân bận rộn, chỉ cho phép mình trong đêm dài yên tĩnh mà nhớ đến người kia, có khóc thế nào cũng sẽ không có ai ngăn cản cậu, cũng sẽ không có ai biết, cậu là kẻ điên”.

“Nếu miệng vết thương vĩnh viễn cũng không lành lại?”

“Vậy thì xé nó ra càng lớn, đau, mới cảm nhận được chính mình còn sống”. Đằng Niệm nói. “Cậu có thể sẽ chịu không nổi, muốn buông bỏ tất cả, rời khỏi thế giới này. Nhưng tôi cho rằng, chết rồi hết thảy đều sẽ biến mất. Yêu người đó, hận người đó, nhớ người đó, những ký ức về người đó, tất cả đều không còn. Tôi là người theo thuyết vô thần, cũng không tin tưởng chuyện luân hồi, cho nên tôi cho rằng, người đã chết, chính là chuyện đáng tiếc nhất”.

“…. Sau đó thì sao?”

“Kỳ thật con người rất nhỏ bé, cậu chỉ là một phần trong hơn sáu tỷ dân, thế nên, sinh mệnh của cậu, tình yêu của cậu cũng chỉ chiếm một phần vô cùng nhỏ. Cậu có quyền lợi và nghĩa vụ khác, cũng có sứ mệnh khác. Bất luận cậu có nguyện ý hay không, cậu cũng phải vì thế giới này mà tự mình làm ra chút chuyện”.

“Ví dụ?”

“Về mặt bị động, chỉ cần cậu sống hay làm việc bình thường cũng đã là góp phần khiến tổ quốc hoà bình yên ổn. Còn nếu là chủ động, cậu có thể đi trợ giúp những người cần trợ giúp, coi như là trút hết tình cảm dư thừa trong lòng cậu cũng được”.

“…… Cảm giác như đang truyền đạo ấy”. Âu Dương Quang hoài nghi.

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi đúng là đang làm thế đấy”. Đằng Niệm nhún vai.

“………”

“Sau đó thì sao?” Cao Phi hỏi.

“Sau đó cậu ta chạy tới phía tây dạy học rồi”. Đằng Niệm trả lời.

“…… Người tâm lý không ổn mà cũng đi dạy học?” Cao Phi nhướn mày.

“Em chưa bao giờ cho rằng tâm lý mình ổn”. Đằng Niệm nhún nhún vai. “Anh cũng vậy đó”.

“………” Cao Phi chớp chớp mắt. “Như vậy, đổi đề tài đi, em quyết định ngày mai chuyển đi sao?”

“Ừ, dù sao cũng tiện”. Đằng Niệm gật đầu. “Hơn nữa như vậy mới có cảm giác đang yêu nha, chúng ta còn chưa kết hôn không phải sao?”

“Vì sao em một chút cũng không lưu luyến?” Cao Phi giật giật khoé miệng.

Đằng Niệm nghĩ nghĩ, trả lời. “Bởi vì chúng ta đều còn sống”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.