Đương Cẩu Ái Thượng Miêu

Chương 5: Chương 5




Cốc cốc.

“Mời vào”. Cao Phi ngẩng đầu.

Đằng Niệm bưng hai tách café đi vào. “Nghe nói hôm nay anh phải bận đến khuya?”

“A, cảm ơn”. Cao Phi đứng dậy tiếp nhận. “Bởi vì tổng kết quý….”

“Tôi hiểu”.

“Cậu muộn như vậy còn uống café, không sợ không ngủ được sao?” Cao Phi hỏi.

“Đêm nay tôi không ngủ”. Đằng Niệm, xoa xoa trán. “Ngày kia là deadline rồi”.

“Gấp như vậy còn qua đây?” Cao Phi nhướn mày.

“Hai chuyện riêng biệt”. Đằng Niệm cười cười.

“Thân thể quan trọng hơn”.

“Tôi biết”. Đằng Niệm uống một ngụm café. “Ngày mai bạn của Đình Đình qua chơi, anh đến lúc đó đừng có xụ mặt ra doạ bọn trẻ”.

“…….” Cao Phi muốn nói, hắn kỳ thật chỉ là hơi nghiêm túc mà thôi.

“Tiểu Đình thật sự là một đứa nhỏ không tồi”. Đằng Niệm cười. “Rất kiên cường”.

“Cũng là nhờ cậu”. Cao Phi thật lòng nói.

“Đâu có, tôi chỉ là dân nghiệp dư thôi”. Đằng Niệm chớp chớp mắt.

“…….” Cao Phi có chút xấu hổ. Nam nhân này chỉ sợ ngay từ đầu đã biết hắn đối với y có thành kiến cùng hoài nghi.

“Ha ha, không quấy rầy anh nữa, cố lên”. Đằng Niệm đứng lên. “Tôi đi rửa chén rồi sẽ về, bye”.

“Bye”.

Qua ba ngày sau, Cao Phi cũng không gặp lại Đằng Niệm. Có lẽ người kia thật sự rất bận, giống như bản thân hắn thôi, bất quá so với hắn hình như còn cực khổ hơn, cơ hồ là ngủ cũng không được ngủ. Cao Phi nghĩ, bất giác nhíu mi.

Rốt cuộc xong hết công việc, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nhận được điện thoại của Cố Thi.

Cố Thi là hắn quen khi học đại học, sau lại thuận lý thành chương mà kết giao. Hai người đều là kiểu người sống bằng lý trí, bình thường cũng không bám dính lấy nhau.

Cố Thi biết hôm nay hắn hoàn thành công việc, cũng đã mấy ngày không liên hệ, liền hẹn hắn đi ăn cơm, thuận tiện nghỉ ngơi luôn.

“Tiểu Đình thế nào rồi?” Cố Thi tao nhã cắt miếng thịt bò, cô cũng được coi là một người phụ nữ thành đạt. “Em cũng muốn sớm đến thăm con bé, nhưng mà lo nó không chịu gặp người lạ”.

“Hiện tại tốt hơn nhiều rồi. Đằng Niệm nói con bé có thể một lần nữa tiếp xúc với xã hội”.

“Đằng Niệm? Là cái cậu bác sĩ tâm lý ‘nghiệp dư’ kia ấy hả?” Cố Thi trêu chọc.

Cao Phi buông dao nĩa, nhu nhu mày, bất đắc dĩ nói. “Ngay cả em cũng giễu cợt anh”.

“Ha ha”. Cố Thi cười khẽ. “Em ở trên mạng tìm một chút, viện tâm lý Ánh Dương kia cũng có tiếng lắm đó”.

“Ừ, hiện tại đã biết”. Cao Phi gật đầu, sự thật ở ngay trước mắt.

Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm. Dùng bữa xong, thanh toán tiền, Cố Thi ôm lấy tay bạn trai, quay đầu nói. “Hôm nay, đừng về nữa nhé?”

“Ừ”. Cao Phi cúi đầu hôn trán cô một cái.

Sáng sớm, chuẩn bị xong tất cả, Cố Thi đem cà vạt cho Cao Phi. Cô biết hắn không thích người khác đeo cà vạt cho mình, cảm giác như bị trói buộc. Sau đó, Cao Phi ôm eo bạn gái, mở cửa ra ngoài.

Cách vách cũng có người đi ra, Cao Phi lơ đãng quay đầu lại. Hai người sửng sốt nhìn nhau.

Đằng Niệm nhướn mi, khoé miệng mang theo ý cười. “Hi, thật trùng hợp”.

Quả thật là quá trùng hợp, hai người đương nhiên biết vào khách sạn qua đêm là vì cái gì. Hơn nữa, Cao Phi còn đang ôm eo bạn gái, khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Sau đó –

Cao Phi hí mắt nhìn về người phía sau Đằng Niệm, là một nam hài.

“Nick, sao vậy? Là người quen của anh à?” Cậu trai tóc hồng nhạt hỏi.

“Ừ”. Đằng Niệm cười với cậu trai kia, quay đầu lại, thấy sắc mặt Cao Phi không tốt lắm.

Ách…. Làm bộ cái gì cũng chưa thấy, Đằng Niệm cười cười. “Nhóc con này kêu đói bụng, chúng tôi xuống phía dưới ăn gì đã. Đi trước nhé, tạm biệt”. Nói xong, y ôm vai nam hài kia rời đi.

“A Phi?” Cố Thi đẩy đẩy tay bạn trai. Cô không phản đối đồng tính luyến ái, bất quá A Phi ở một vài phương diện vẫn có chút bảo thủ, tuy rằng không chán ghét nhưng cũng sẽ tận lực tránh né.

“Không có gì, chúng ta đi thôi”. Cao Phi trả lời, sắc mặt vẫn không tốt lắm.

“Nick, nam nhân vừa rồi là ai a?” Nam hài một bên cắn bánh bao một bên tò mò.

“Một khách hàng thôi”. Đằng Niệm cũng ăn bánh bao, húp cháo.

“Không phải tình nhân hay gì đấy chứ?” Nam hài nhướn mày, không quá tin.

“Tôi không bao giờ chơi trò lừa gạt, có tình nhân sẽ không cùng cậu ra ngoài”. Đằng Niệm đáp.

“Hừ, ra ngoài còn không phải cái gì cũng chưa làm”. Nam hài trở mình xem thường.

“Là tại ai nói dối tuổi?” Đằng Niệm vỗ đầu nhóc con. “Mười tám tuổi còn chưa đủ”.

Nam hài oán hận cắn bánh bao, không nói thêm. Cậu nhóc quấn lấy Nick thật lâu, vất vả lắm mới khiến y động tình. Sau đó đi thuê phòng, kết quả lại bị nhìn thấy chứng minh thư, đúng là xúi quẩy.

Quen Nick là ở “Sắc”, một quán gay bar dành cho người trưởng thành. Khách quen ở trong đó cơ hồ đều biết Nick, nói y là nam nhân sạch sẽ ôn hoà luôn bảo vệ môi trường. Y không gò bó mình trong vòng luẩn quẩn này, nhưng cũng rất có nguyên tắc, tỷ như giữ mình trong sạch.

“Vậy anh với nam nhân vừa rồi, có phải là hấp dẫn lẫn nhau không?” Nam hài chung quy vẫn nhịn không được bát quái.

“…….” Đằng Niệm bất đắc dĩ. “Con mắt nào của cậu nhìn ra tôi và anh ta hấp dẫn lẫn nhau? Tôi và anh ta rõ ràng là khí tràng bất hoà có được không?”

“Vậy thì sao chứ?” Nam hài không cho là đúng. “Cho dù là người sao Kim với người sao Hoả, ở cùng nhau không phải cũng rất thú vị sao?”

“Anh ta không phải Style của tôi”. Đằng Niệm nhún vui. “Tôi cũng không phải là đối tượng của anh ta, vô luận là tính cách hay giới tính”.

“Được rồi”. Nam hài nhún vai. “Ăn no rồi, về thôi, ‘Uncle’ Nick”.

“Ngoan, chờ chú ăn xong đã nhé”. Đằng Niệm ôn nhu cười.

Nam hài khoé miệng co rút một trận.

Cao Đình rốt cuộc hạ quyết tâm cùng với bạn tốt quay lại trường học.

Cao Phi lái xe đưa em gái đến trường, vốn hắn định bế cô bé đến lớp học, nhưng tiểu cô nương kiên quyết không cần, giữ lấy đôi nạng xinh đẹp kia, cùng với sự giúp đỡ của bạn học đi vào lớp.

Đình Đình thực sự đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cao Phi hơi nhếch lên khoé môi. Dù ít hay nhiều, chung quy cũng là nhờ có bác sĩ tâm lý nghiệp dư đồng tính luyến ái kia.

Nam nhân kia cùng với mình quả thực là không cùng một thế giới, Cao Phi nghĩ.

Có quan hệ gì đâu? Về sau Đình Đình khoẻ rồi, hắn với nam nhân kia cũng không còn liên quan, cần gì phải rối rắm. Nghĩ như vậy, Cao Phi khởi động xe, về công ty.

Qua một ngã tư, dừng đèn đỏ. Cao Phi buồn chán nhìn bên ngoài cửa sổ, dòng người vội vã qua lại, các cửa hiệu rực rỡ sắc màu. Đột nhiên một lão phụ nhân làm rơi cái bọc to trong tay, hoa quả rơi hết xuống lăn đi. Người xung quanh vội tránh ra, nhưng không ai lại giúp. Cao Phi mặt không chút thay đổi nhìn theo, vốn dĩ không quan hệ tới hắn. Chính là nghĩ, con cháu lại để một cụ già ra ngoài một mình, thật đúng là vô năng. Nếu hắn cũng có cha mẹ…. nếu hắn có.

Có một người trẻ tuổi tiến tới, ngồi xổm xuống giúp lão phụ nhân nhặt hoa quả lên, thấy không có hộp đựng liền lấy luôn cái túi vải của mình để chứa hoa quả, sau đó mới đưa cho lão nhân.

Cao Phi cắn môi, mày không tự giác mà nhíu lại. Mặc dù cận nhẹ, nhưng hắn làm sao có thể không nhận ra bóng dáng quen thuộc kia.

Giật mình vì tiếng còi phía sau, Cao Phi hoàn hồn, đèn xanh đã chuyển được một lát. Cao Phi quay đầu lại, tự giễu cong lên khoé miệng, khởi động xe.

Quả nhiên là không phải người cùng một thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.