Dưỡng Cẩu Di Họa

Chương 7: Chương 7: Lão Hắc, cẩn thận!




[Papa, con muốn ăn đùi gà ngũ vị!] Vật Nhỏ hướng đôi mắt đen tròn nhìn chăm chăm Lão Hắc [Papa dẫn con đi lấy nha]

Lão Hắc có nghe mà không có động, biểu tình tựa như nó đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.

[Papa] Vật Nhỏ cảm giác chưa đủ sức thuyết phục, lại giở trò cũ, rúc đầu vào cái bụng mềm của dưỡng phụ, đầu lưỡi nham nhám chậm rãi quét tới quét lui phần da bụng hồng hồng, đôi lúc như có như không mà sượt qua ti nhỏ.

[Vật Nhỏ, không được nháo!] Lão Hắc rít lên, chật vật đẩy cái kẻ to gan lớn mật kia ra.

Bị dưỡng phụ tức giận cảnh cáo, Vật Nhỏ ủ rũ cụp tai, ánh mắt sũng nước cứ chốc chốc nhìn lên, muốn có bao nhiêu tội nghiệp liền có bấy nhiêu.

Lão Hắc thở dài trong lòng, Vật Nhỏ còn khờ dại, nào biết gì? Nó cư nhiên lại lớn tiếng la mắng Vật Nhỏ, này có phải quá mức nghiêm khắc hay không?

[Thức ăn của con người thêm vào nhiều thứ linh tinh, không tốt cho sức khỏe chúng ta] Lão Hắc trầm mặc nửa ngày, sau mới từ tốn giải thích [Vốn dĩ chúng ta phải tự đi tìm kiếm thức ăn, thế nhưng nơi đây là thành thị, nhà cửa san sát, cây cối thì lại thưa thớt, thức ăn tự nhiên khan hiếm, cho dù có muốn tự thân vận động, cũng là lực bất tòng tâm.]

[Vậy tại sao chúng ta không rời khỏi chỗ này?] Vật Nhỏ nghiêng đầu, khó hiểu hỏi [Về cái chỗ… chỗ gì Papa từng kể cho con nghe, tổ tiên của chúng ta vốn dĩ sinh sống ở đấy? Papa?]

[Trở về rừng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu] Lão Hắc cưng chiều liếm tai Vật Nhỏ [Chúng ta sinh ra ở thành thị, lớn lên cũng ở thành thị, nếu trở về rừng, khó lòng thích nghi được với cuộc sống ở đấy, với lại thú rừng bản tính ngoan độc, hạ thủ không bao giờ lưu tình, ta… ta không dám khẳng định có thể hảo hảo chiếu cố ngươi]

[Vậy thì phải làm sao?] Vật Nhỏ bộ dáng mất hết tinh thần, một chân cào cào nền đất

[Vấn đề cũng không quá mức nghiêm trọng. Đùi gà ngũ vị nếu ngươi muốn ăn cũng không sao] Lão Hắc vỗ vỗ vuốt thịt lên cái chân đang cào đất kia của Vật Nhỏ [Bất quá, không được ăn thường xuyên. Bình thường tìm chút thức ăn thanh đạm, những thứ có hương vị quyến rũ bao nhiêu, chính là được tẩm ướp bấy nhiêu độc chất. Gia vị của bọn họ, một chút cũng không có lợi cho chúng ta, ăn nhiều sẽ nhanh rụng lông, tổn thương nội tạng, mắt mờ, chân yếu, giảm tuổi thọ]

Vật Nhỏ sợ hãi nhìn Lão Hắc, ánh mắt hoang mang.

[Tóm lại nếu tìm được thức ăn tự nhiên là tốt nhất] Lão Hắc bổ sung một câu.

[Dạ, con đã hiểu] Vật Nhỏ ỉu xìu đáp

Bắt đầu từ hai tháng trước, Lão Hắc đã luôn dẫn theo Vật Nhỏ trong những chuyến đi săn mồi vào ban đêm.

Mới đầu chỉ là Vật Nhỏ ngồi ngốc ở một địa điểm thuận lợi, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của nó. Dần dần, qua khảo nghiệm nghiêm khắc cùng chỉ dẫn tận tình, Vật Nhỏ cũng được dưỡng phụ cho phép tham gia hành động.

Nếu như trong lúc săn mồi, loài chó lấy tốc độ cùng sức bền làm ưu thế, thì loài mèo dùng độ khéo léo của cơ thể cùng sự tinh tế của các giác quan để chính xác vồ trúng con mồi. Vật Nhỏ không chỉ mang trong mình bản năng của loài chó săn Entlebuther Mountain thiện nghệ, mà còn được thấm nhuần những kỹ xảo săn mồi bậc nhất của loài mèo Korat nổi tiếng. Thế nên trong những cuộc đi săn gần đây, Vật Nhỏ có thể cùng dưỡng phụ của mình phối hợp thành một bộ đôi hoàn hảo, trước tấn công, sau mai phục, con mồi một khi đã rơi vào tròng, thì chỉ có chết mà thôi.

(Entlebuther Mountain nè)

Đôi mắt như hai viên bảo thạch sáng ngời, nhìn chằm chằm thân ảnh đen thui đang hí hoáy gặm cắn vách tường thạch cao, Lão Hắc nằm phục cách xa con mồi ước chừng ba bước nhảy, cơ thể dán sát đất, hết sức nhẹ nhàng di chuyển đến gần mục tiêu. Con vật bị rơi vào tầm ngắm, nhưng chưa hề hay biết điều gì, vẫn cắm đầu tập trung vào công cuộc phá hoại của mình, ý đồ khoét vách chui vào căn phòng bên trong, đôi tai mỏng vểnh lên, nghe ngóng mọi động tĩnh bất thường. Bất thình lình, một cái bóng thon dài vốn một phút trước còn nằm im lìm bất động, đột nhiên bật mạnh hai chân sau, trong nháy mắt phóng vèo tới phía trước, vuốt nhọn được giải phóng khỏi đệm thịt, cắm phập vào thân hình béo núc ních của con mồi.

Con vật trong cơn hoảng loạn, điên cuồng giãy giụa hòng được thoát thân, tiếng kêu chít chít thảm thiết vang lên giữa đêm tối trầm lặng. Lão Hắc gầm gừ trong cổ họng, rồi không một khắc chần chừ, nhe răng nanh ra, cắn ngập vào cái cổ yếu ớt kia, dứt khoát kết liễu cuộc đời con vật xấu số.

Vật Nhỏ chứng kiến từ đầu đến cuối, đem một màn săn mồi đặc sắc chỉ trong tíc tắc của dưỡng phụ thu trọn vào mắt, trong lòng âm thầm tán thưởng, Papa quả thật là một con mèo vừa tài giỏi, lại vừa xinh đẹp, bộ lông đen mượt, đôi mắt sáng ngời, thân hình thon dài, tứ chi săn chắc, uyển chuyển nhưng hữu lực, chậm rãi mà lại chính xác.

[Papa của con thật là khốc a] Vật Nhỏ phấn khích gâu gâu kêu lên vài tiếng.

Lão Hắc tha con mồi đến gần Vật Nhỏ, quẳng một cái phịch xuống đất. Vật Nhỏ dòm lom lom con chuột đã tắt thở đang nằm xụi lơ trên nền đất, tự dưng có cảm giác muốn nôn hết hai cái đùi gà ngũ vị mới ăn lúc chiều. Mặc dù không thích xơi những thứ này, nhưng việc săn mồi có tính chất rất kích thích, lần nào Vật Nhỏ cũng nằng nặc đòi đi theo cho bằng được, tuy rằng lần này bị dưỡng phụ bắt ngồi yên một chỗ mà làm phông nền.

[Này là chuột nhà?] Vật Nhỏ biểu tình nghi hoặc, hỏi.

[Đúng, là chuột nhà] Lão Hắc lập tức xác nhận [Ngươi có lẽ đã nhận ra mùi của nó khác với những con chuột lần trước]

[Vậy Papa sẽ ăn nó sao?] Vật Nhỏ nhớ lại lần đầu tiên cả hai săn được chuột, Papa có nói qua, Papa không bao giờ ăn chuột cống, nếu có ăn, thì chỉ ăn chuột nhà, chất thịt mềm ngọt, lại không có mùi hôi gay mũi.

[Không, khi nãy ta ăn cá thu no rồi] Lão Hắc không buồn để mắt đến con mồi lần thứ hai, khịt mũi vài cái, quay sang Vật Nhỏ [Chúng ta về thôi, trời sắp mưa]

[Papa, khoan đã!] Vật Nhỏ đang ngồi nghiêm chỉnh bất ngờ đứng dậy [Râu của Papa…]

[Làm sao?] Lão Hắc khó hiểu nhìn qua.

Vật Nhỏ không đáp, chỉ đơn giản thè lưỡi sang, liếm liếm chất lỏng dinh dính còn đọng ở chót ria Lão Hắc. Một cỗ tanh nồng, âm ấm, thấm từ đầu lưỡi, xuôi theo nước bọt, chảy xuống thực quản, khoáy động tâm tư của một kẻ đang trong thời kỳ bắt đầu phát dục. Vật Nhỏ tiếp tục liếm rồi liếm, từ ria vào mép, từ mép đánh một vòng suốt chiều dài hàm răng sắc nhọn, càng liếm càng rạo rực.

Lão Hắc bị hơi thở phì phì, nóng hổi phả ra từ mồm Vật Nhỏ làm cho trong lòng có chút bứt rứt không yên, chật vật quay đầu sang hướng khác, tránh đi. Nhưng nó càng tránh càng bị truy đuổi, vuốt thịt vươn ra, ý định ngăn trở, lại bị thân hình to lớn của đứa con nuôi liên tục sấn tới, chỉ có thể bất lực quơ quào giữa không trung.

Hiện tại, nó cảm thấy bộ não của mình rơi vào trì trệ, phản ứng chậm chạp, cái mũi đen bóng bị nhiễm nước bọt ướt nhẹp. Vật Nhỏ vẫn không ngừng liếm, cổ họng phát ra mấy tiếng gầm gừ nho nhỏ, cái đuôi ra sức vung vẩy điên cuồng vì hưng phấn.

Lão Hắc trong một khắc mất thăng bằng, thân mình ngã ngửa ra sau, phịch một tiếng, một cái bóng đen lập tức trùm lên.

Lão Hắc hoảng loạn rít gào, cũng quên đi mất vết thương bên tai Vật Nhỏ còn chưa kịp lành sau lần săn mồi đợt trước, theo bản năng cong thân lại, vuốt sắc từ bốn chân ngoan lệ chém lên trên liên tiếp mấy nhát.

Bên tai văng vẳng một chuỗi tiếng ăng ẳng có vẻ vô cùng đau đớn, Lão Hắc mới ngơ ngác hồi thần trở lại, nhìn thấy Vật Nhỏ hai chân ôm đầu rên ư ử, đôi tai rũ xuống, trông hết sức đáng thương.

Nó vội vã gỡ chân Vật Nhỏ ra, may làm sao, chỉ là đứt lông trầy da chút đỉnh, thật sự không hề gì.

Nỗi lo lắng vừa nãy đột ngột bị một bụng hỏa xông lên, đem nó thiêu trụi.

[Ngươi điên rồi sao?] Nó giận dữ rít lên

Vật Nhỏ hai mắt ngập nước, co rút thân mình, từng bước thụt lùi ra cánh cửa sắt.

Lão Hắc không biết bộ dáng hiện tại của nó có bao nhiêu đáng sợ, răng nanh sắc lẻm, đôi mắt long sòng sọc, con ngươi trừng trừng đong đầy nộ khí, lông xù dựng đứng, hàn ý tỏa khắp bốn bề.

[Ngươi vừa nãy đã làm cái quái gì?]

Nó tiếp tục rít lên, giọng rít âm lãnh vô tình, phát tán ra khắp đêm tối vắng lặng.

Vật Nhỏ có lẽ bị chấn kinh, không dám hó hé điều gì, chỉ có liên tục thối lui về sau.

Chất vấn không nhận được hồi âm thỏa đáng, sự khó chịu theo máu lan tràn ra khắp cơ thể, đem chút lý trí còn lại của nó cắn muốt.

[Ngươi cút đi] Lão Hắc phẫn nộ tát một phát vào cái túi lông đen xù xù đối diện [Ta không có một đứa con thiếu nhận thức như ngươi!]

Một lời này như sấm sét ngang tai, đem Vật Nhỏ đánh cho ngơ ngác, đôi mắt đen láy bàng hoàng nhìn vào dưỡng phụ, ngàn lần vạn lần không thể tin được.

[Papa…] Vật Nhỏ run rẩy cất tiếng.

[Còn không nhanh cút đi!] Lão Hắc một lời ngắn gọn, đem hy vọng cuối cùng của Vật Nhỏ triệt để giẫm nát.

Nó trừng mắt nhìn đứa con nuôi ủ rũ cụp tai, nặng nề xoay tấm thân lặng lẽ rời đi, đuôi dài buông thõng phía sau, bốn chân chậm chạp bước từng bước. Thế nhưng trong lòng nó vẫn chưa hạ được lửa giận.

Nó cũng không muốn tiếp tục đứng ngốc ở đấy nữa, nhanh chóng lủi vào đêm đen, vô thanh vô tức ly khai căn nhà nhỏ.

Ngoài đường, gió bắt đầu thổi mạnh, cuốn theo cát bụi bay mịt trời.

[Lão Hắc, chúng ta thật không nhìn thấy] Cả đám mèo nhao nhao lên tiếng, tiếng meo meo ầm ĩ cả một góc sân.

Lão Hắc nghe vậy, trong lòng càng thêm nặng trĩu. Đã gần một tháng rồi, Vật Nhỏ vẫn chưa quay về. Nó đã huy động cả bầy mèo hoang trong khu phố chia nhau đi tìm kiếm, còn đánh tiếng nhờ vả sang những bầy mèo khác ở các khu vực lân cận, nhưng đối tượng cần tìm vẫn bặt vô âm tín. Cơn mưa nặng hạt ngày hôm đó đã xóa sạch mọi dấu vết của Vật Nhỏ, không lưu lại một chút manh mối. Công việc tìm kiếm vì thế lâm vào ngõ cụt.

Hiện tại, nó đã hối hận.

Triệt để hối hận.

Sao nó có thể để mình giận quá mất khôn như thế cơ chứ?

Vật Nhỏ rõ ràng đang ở giai đoạn phát dục, tâm tình dễ bị kích động là chuyện bình thường, huống chi hàng ngày nó còn ngăn cấm Vật Nhỏ tiếp xúc với những con cái, nguyên bản là vì lo lắng quá trình phát triển của Vật Nhỏ bị ảnh hưởng, không ngờ lại sinh ra phản ứng ngược lại. Kẻ đáng trách, phải là nó mới đúng!

[Lão Hắc, lão nghe ta nói một chút] Mèo Hoa khẽ khàng lên tiếng.

Nó đưa mắt đờ đẫn nhìn con mèo cái đốm hoa đang ngồi bên cạnh, không buồn hồi đáp, nhưng cũng không có ý phản đối.

[Lão đã cố gắng hết sức rồi, vậy nên đừng mãi giày vò bản thân như thế, ít ra cũng phải ăn uống đàng hoàng, giữ gìn sức khỏe mới có đủ trí lực cùng thể lực để mà tiếp tục tìm kiếm] Mèo Hoa trước giờ không giỏi an ủi kẻ khác, hiện tại chỉ có thể nghĩ gì nói đó, cố gắng meo meo lải nhải bên tai Lão Hắc [Huống chi, Vật Nhỏ dính lão như thế, ta dám chắc thế nào nó cũng quay về]

[Ta chỉ lo nó gặp chuyện gì bất trắc…] Lão Hắc rầu rĩ nhìn xa xăm ra phố.

[Lão suốt ngày tự đắc là mình có một đứa con nuôi vô cùng thông minh lanh lợi, tự dưng bây giờ lại sợ bóng sợ gió xa xôi?] Mèo Hoa nghiến răng, kêu lên.

Lão Hắc trầm mặc không đáp, trong lòng dường như đã bị kẻ nào đó hung hăng cào xé, trống rỗng vô lực. Cứ một ngày trôi qua, hy vọng của nó từng chút bị bào mòn, hiện tại chỉ còn vực thẳm sâu không thấy đáy.

Vật Nhỏ bé bỏng đáng yêu của nó, rốt cuộc đã đi đâu?

Có hay không đã xảy ra chuyện?

Càng nghĩ càng thêm hụt hẫng, bản thân nó cũng không ngờ rằng, Vật Nhỏ cư nhiên lại ảnh hưởng đến tâm tình của nó nhiều như thế. Nếu như lúc đầu đấy chỉ đơn thuần là lòng thương hại, vậy thì hiện tại phân tình cảm này là gì?

Tình phụ tử sao?

Nghe cũng không khỏi gượng ép, nó cùng Vật Nhỏ, đến giống loài cũng không có chút liên hệ.

[Vật Nhỏ, làm sao bây giờ…] Nó khụt khịt mũi, hít vào thật sâu mùi hương quen thuộc vẫn còn vương lại trên miếng đệm cũ.

[Vật Nhỏ, ta rất nhớ ngươi!]

Tiểu kịch trường:

Tác giả: “Sao không ai nhớ ta?” khóc ròng

Lão Hắc: [Độc giả yêu dấu của ngươi đâu?] nhìn bằng nửa con mắt

Tác giả: “Ta không biết…” đưa đầu ra “Cầu an ủi!”

Vật Nhỏ: [Vậy thì ta nghĩ, trước hết ngươi cần chỉnh lại kịch bản…]

Tác giả: “Sắp hoàn rồi, ta chỉnh lại không kịp” orz

Lão Hắc + Vật Nhỏ: [Vậy thì không cần nhiều lời!] bỏ đi

Tác giả: “Đầu năm nay làm tác giả đam mỹ cũng không dễ dàng gì…” khóc ròng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.