Đường Chim Bay

Chương 8: Q.3 - Chương 8: Yêu quái bạch tuộc tám chân chiếm giường






Carl nện cây bút máy cầm trên tay vào ót Dora, mắng: "Buông cô ấy ra, đừng có làm rách vết thương."

"Vết thương?" Dora nghi ngờ buông Lý Lộc ra, phát hiện không chỉ Lý mà những bộ phận khác lộ ra bên ngoài đều tái nhợt, không thấy sắc máu.

"Chuyện gì thế này?" Toàn thân Dora run rẩy, hỏi, "Mới ít lâu không gặp, làm sao lại biến thành như vậy!"

"Dưới quần áo có thêm hai vết đạn, không biến thành thi thể coi như đã may lắm rồi."

"Carl!" Lý Lộc kháng nghị với Carl, nhưng lời cảnh cáo này đã chậm một bước, Dora cả kinh thất sắc bắt đầu muốn lột quần áo cô ra.

"Còn bộ quần áo này là sai? Đồ nam? Tại sao lại có đồ nam, hơn nữa lại còn hơi rộng!" Dora gần như thét lên. Mới vừa cô chỉ chú ý tới người, không chú ý tới bộ quần áo khác thường.

Không mặc đồ nam còn có thể mặc cái gì ra ngoài! Keith còn chưa tỉ mỉ đến mức giúp cô chuẩn bị một bộ quần áo để đi ra ngoài. Không, điều này cũng có thể là âm mưu của Keith, ngay cả thức ăn trong tủ lạnh cũng dán nhãn chú ý lên thì không thể nào không nghĩ tới việc chuẩn bị quần áo. Có thể anh ta dứt khoát cố ý không chuẩn bị quần áo để cô không thể đi ra ngoài. Thì ra thỉnh thoảng Keith cũng thực hiện gian kế gạt người ta.

Lý Lộc không thể nhịn được nữa nhấc chân lên, quật Dora ngã ởlên ghế salon da màu đen, nói: "Tôi đến là muốn giải quyết vấn đề công việc tạm thời, chứ không phải chứng minh trinh tiết của mình."

"Tôi nhớ được Z đã cho bằng bác sĩ của cô bốc hơi, bằng mới tới rồi sao? Còn bằng lái ... Chứng minh thân phận đâu? Danh sách nộp thuế đâu?" Carl nói, "Trước khi làm xong thủ tục, cô ngoan ngoãn về nhà dưỡng bệnh đi."

"Đừng có đổi chủ đề. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chuyện lớn như vậy mà không có ai nói cho tôi."

Lý Lộc thở dài, cố gắng trấn an cảm xúc của Dora: "Chuyện không có gì lớn cả, công việc chị mới quan trọng. Kỳ nghỉ giáng sinh cũng cũng gần kết thúc rồi, ngày mai chị cũng nên quay về làm việc đi."

". . . . . . Brando, là Brando chứ gì! Trừ hắn ra còn có ai có thể để khiến em lúng túng như vậy!"

Lý Lộc ôm đầu: "Thì ra cả thiên hạ đều biết tình sử lộn xộn của tôi rồi."

Dora nghiến răng nghiến lợi nói: "B..ran…do? ? ? "

Tâm tình kích động của Dora bị những chuyện khác thu hút, Lý Lộc thở dài một hơi. Dù như thế nào đi nữa, trong một thời gian nữa, Đa Duy Cống có thể sẽ gặp phải khá nhiều phiền toái. Công lực bám dính của Dora cũng đủ làm cho người ta chùn bước.

*** ***

Trên đường tuyết vẫn không ngừng rơi, những bông tuyết màu trắng giống như lông ngỗng rơi lả tả trên đường phố, tạo thành một tầng thật dầy bên ngoài cửa hàng. Thật ra thì kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh vẫn còn chưa qua, đa số chủ quán đều đóng cửa dẹp tiệm, người qua lại trên đường phố cũng không nhiều. Cảnh tượng lạnh lẽo này sắp sửa duy trì đến khi ngày nghỉ tên Nguyên Đán kết thúc mới thôi.

Hít không khí lạnh như băng vào phổi làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, Keith không lái xe về nhà, anh chậm rãi đi bộ trên đường phố. Vừa đi vừa nghĩ, Lý Lộc ở nhà sẽ làm gì đây? Có hay ngoan ngoãn nằm ngủ không? Mặc dù rất muốn mau mau trở về để nhìn thấy Cô, nhưng trong lòng lại âm thầm thấp thỏm, tình cảm này khiến anh chần chừ. Anh rất ít khi trải qua cảm giác chần chừ như vậy, nó khiến anh chùn bước.

Keith cảm thấy mê mang. Trong thành phố hòa bình này, mỗi người mà anh tiếp xúc, mỗi người đi đường lướt qua đều có gia đình của mình. Bọn họ nắm tay nhau, nụ cười hạnh phúc dâng đầy trên mặt.

Thế giới như vậy xa xôi với anh đến cỡ nào. Anh và những người sống trong thành phố này không giống nhau, có quá khứ bất đồng, cuộc sống từng trải qua cũng rất khác.

Nhìn những người bình thường khác, có lúc anh sẽ cảm thấy phiền muộn. Những người đó đều có một gia đình vững chắc, liên hệ máu mủ đã buộc lại họ lại với nhau thật chặt, dù phải cách xa, cũng sẽ nhớ đến nhau, cuối cùng cũng trở lại nơi cũ để gặp nhau để ở bên nhau.

Nhưng là anh và Lý Lộc lại chẳng có mối quan hệ nào cũng không có, bạn bè của Lý Lộc chỉ cần tùy ý gọi một cú điện thoại là có thể kêu cô đi. Sau đó thì sao? Rất khó trở lại nữa, dù sao bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì, chỉ là những người ở chung rất bình thường. Cuộc sống đơn thuần, bình yên vui vẻ vẫn chưa đủ, Keith mãnh liệt cảm thấy cần phải có thứ gì đó để làm vững chắc mối quan hệ này.

Đi ngang qua siêu thị, Keith vào mua rau tươi, đây là một phần không thể thiếu trong sinh hoạt hàng ngày của anh ta. Sắp xếp mỗi ngày ăn cái gì, tính toán cần dùng bao nhiêu tiền mới có thể giữ vững sự nhạy cảm trong suy nghĩ của anh.

Kết quả bởi vì phát hiện có rất nhiều hàng mới về, trong lúc lơ đãng đã mua đầy hai túi lớn. Nhân viên tính tiền thấy anh mua nhiều như thế liền hỏi thăm có cần giúp một tay hay không. Keith lễ phép khéo léo từ chối, mỗi tay một túi lớn vẫn ung dung như thường.

Đó là chuyện đương nhiên, khi anh còn ở tuổi thiếu niên thường xuyên tiến hành di chuyển hoặc tác chiến nghiêm khắc khi mang vác đồ vật nặng, nội miếng kim loại chống đạn che lưng và phòng hộ cột sống đã hơn mười ký, một khẩu tiểu liên tối thiểu cũng mười cân. Ngoài ra còn lưng phải đeo hai loại súng lục khác nhau, băng đạn và lựu đạn không cùng loại , thiết bị truyền thông tin, nước, thức ăn thậm chí còn thuốc men. Tổng kết ước chừng năm ký, chừng ấy cũng tương đương với thể trọng của anh ta lúc ấy.

Năm tháng đó đã cách hôm nay rất xa, Keith cũng đã rời xa vùng đất Afghanistan đầy đá vàng xám đó, đi lại trên đường cái phủ đầy tuyết trong thành phố New York, chung quanh không có tiếng súng ồn ào, nhưng vì công biệc, cái chết và sự uy hiếp bất ngờ vẫn rình rập kề bên như cũ.

Keith đi từ từ ước chừng hai giờ, trở về nhà, đường phố và cả đô thị hoàn toàn bị bão tuyết bao trùm. Chín giờ rưỡi tối mùa đông, sắc trời lẽ ra đã tối mù nhưng nhờ có lớp tuyết mà vẫn có vẻ sáng ngời như cũ.

Keith nhìn thấy có người dựa vào tường đứng bên ngoài, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi không ngừng bay xuống, thở ra một hơi. Hơi thở vừa thoát ra khỏi miệng liền biến thành sương mù màu trắng.

Lý Lộc cũng chú ý tới Keith, lấy cùi chỏ chống người, rời khỏi vách tường đứng thẳng dậy.

"Thật nhức đầu, " Lý Lộc nói, "Biện pháp bảo an làm tốt quá, nếu muốn vào nhà nhất định phải phá hỏng không ít thiết bị, cho nên dứt khoát chờ anh trở về."

Lý Lộc bị Dora ép mang mũ có nút cài, lớp long màu trắng bọc trên đầu, che hơn nửa đầu tóc, trông thật đáng yêu. Cô đứng trong tuyết, chung quanh yên tĩnh, Keith nhận ra bọn họ chưa bao giờ ở bên nhau như thế này.

Qua mấy giây Keith mới phát hiện quần áo Lý Lộc mặc trên người trông rất quen mắt, đi tới mới nhận ra đó là bộ quần áo Eyrie mua cho mình, vì nó quá nhỏ, mặc một lần liền bỏ qua một bên không để ý tới. Một chỗ nào đó trong lòng anh ta đột nhiên nổ tung.

Lý Lộc cũng không biết trong lòng Keith đang suy nghĩ gì, nhưng dùng đầu gối cũng có thể đoán được tâm trí anh ta lại phiêu du phương nào rồi. Vì vậy tiến lên túm lấy cánh tay Keith, kéo tới trước cửa, ra lệnh: "Mở cửa."

Sức tay thật mạnh, Keith cảm động nghĩ, giọng điệu ra lệnh cũng thật lưu loát. Rõ ràng đang ở khu biệt thự tại thành phố New York lại giống như vừa trở lại tuyến đầu của chiến trường.

Đồ trong tay Keith đột nhiên bị kéo đi. . . . . . Trong lòng anh biết không ổn, cuộc sống hòa bình vừa đến không bao lâu lại có kẻ dám ngang nhiên đoạt súng trong tay anh. Anh ta không thèm chớp mắt nhấc chân lên quét ngang, động tác mới vừa bắt đầu đã biết không là ổn —— trong tay anh ở đâu ra súng, chỉ có túi mua hàng của siêu thị. Nhưng anh trải qua nhiều năm lăn lộn ở bên bờ sinh tử, một khi bắt đầu phản kích thì không thể rút lại, đến khi muốn thu lực đã quá trễ. Lý Lộc càng không ngờ tới Keith sẽ nhạy cảm như thế. Chỉ kịp thấy một cước cực kỳ uy lực quét tới, vội vàng ôm túi giấy ngã xuống tránh cú đá kia.

Một trận sóng gió nho nhỏ vừa qua, hai người vẫn còn sợ hãi đứng ngoài cửa nhìn nhau, trong tay mỗi người ôm một túi giấy. Ban đêm, bầy quạ đen bay qua bầu trời New York, có mấy con quạ ngốc nghếch kêu quàng quạc rơi xuống. . . . . .

Phải hình dung tình huống hôm nay như thế nào? Nếu như mới vừa rồi đứng bên cạnh Keith là một bà già tám mươi tuổi thì chắc đã chết rồi. Lý Lộc lau mồ hôi, không biết có thấy may mắn vì anh ta gặp được mình không.

"Thương thế của cô như thế nào rồi!" Keith hoàn toàn bị bản thân hù sợ. Cho dù có bà lão tám mươi tuổi đứng cạnh cũng không sao, anh cho rằng Lý Lộc bây giờ còn yếu ớt hơn cả bà già tám mươi.

Lý Lộc nhanh chóng trả lời: "Hoàn —— toàn không có vấn đề."

"Có thể để tôi nhìn một chút không? Vết thương rách ra hả?"

". . . . . . Anh đang khiêu chiến khả năng y học của tôi hử, nếu muốn quyết đấu thì xin mời xông tới đây."

Keith lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt kia giống như muốn cắt nát quần áo của Lý Lộc . Lý Lộc bị nhòm đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, làm bộ muốn đá: "Có gì muốn nói nhảm thì chờ mở cửa đi vào rồi hẵng nói!"

Rốt cuộc Keith cũng móc ra bộ điều khiển ra, nơm nớp lo sợ mở cửa chính, đưa Lý Lộc vào. Đối với trận sóng gió nho nhỏ kia, hai người đều ăn ý tránh đi.

Bầu không khí rất lúng túng, Keith đang nghĩ nên làm thế nào nói sang chuyện khác. Khi Lý Lộc giúp anh ta một tay sắp xếp lại tủ lạnh, anh ta chợt nghĩ đến một vấn đề rất thường thức bị anh ta lãnh quên đã lâu.

"Hình như cô không quan quần áo thường ngày tới, ngày mai tôi đi ra ngoài mua cho cô một ít nhé, cô muốn loại quần áo gì?"

"Hả, " Lý Lộc thò đầu từ trong tủ lạnh ra, suy nghĩ một chút, khẳng khái trả lời, " Đồ nguỵ trang của Hải quân Lục Binh, đồ nguỵ trang mặc trong rừng, mặc trong sa mạc, mấy bộ nguỵ trang của lính dù. Một bộ đồ hành động màu đen, tấm che lưng tác chiến, bao da phòng hộ cột sống, áo chống đạn tơ nhện, bộ áo chống đạn Long Giáp bằng hợp kim ti-tan và sứ, tất cả đều lấy số nhỏ."

Lý Lộc đọc một bộ, sắc mặt của Keith liền sa sút thêm một phần. Đến cuối cùng, Lý Lộc cũng phát hiện làn da phơi nắng đen thui của anh ta ửng đỏ vì tức giận. Cô bừng tỉnh, nâng người lên, vô cùng ngượng ngùng nói: "Tôi biết mấy thứ đó rất quý, áo chống đạn Long Giáp hình như có giá tới mười ngàn Dollar, nhưng anh không phải cần phải lo lắng, tôi sẽ viết giấy vay nợ. Tạm thời thẻ của tôi bị người ta làm cho ‘ bốc hơi ’ rồi, chờ thẻ tín dụng mới đến tôi sẽ trả lại cho anh."

"Tôi không có ý đó. Chẳng lẽ trừ những thứ đó ra, không có thứ gì. . . . . . khác, không cần thứ gì khác sao?"

Lý Lộc nghĩ tới nghĩ lui, vỗ đầu một cái: "Sao tôi lại quên mất ! Tôi cũng cần một hộp băng vệ sinh, hôm trước mua trên mạng bỏ lại ở Los Angeles rồi, lâu như vậy rồi chắc chu kỳ sinh lý cũng gần đến. Hộp lớn nhé, cái loại mua một lần có thể dùng nửa năm đó, giá tiền cũng phải chăng chút. Cũng cần vài hộp tampon, nhét lúc làm nhiệm vụ anh toàn hơn dung miếng bông. —— ai, không có quần áo muốn ra ngoài mua đồ cũng khó. Mới vừa rồi khi tôi đi bệnh viện còn bị nhân viên tiếp tân coi là đứa nhóc nào trộm quần áo người khác mặc, ánh mặt bọn họ nhìn tôi thật là."

Keith chảy nước mắt, hô hào trong lòng: tôi muốn hỏi quần áo bình thường, cô muốn mua loại quần áo bình thường nào!

Lý Lộc cảm thấy không khí tối nay vô cùng kỳ quái. Thật ra thì đây không phải lần đầu tiên cô cảm nhận được bầu không khí như vậy. Không biết rốt cuộc cô đã nói sai hoặc làm sai chuyện gì mà cả buổi tối mỗi khi Keith thấy Cô thời điểm, trên mặt luôn hiện lên biểu tình mất tự nhiên.

Cô nhớ mình rất hiếm khi làm sai chuyện gì, hôm nay nghĩ đến, hồi xưa cô bình thường cỡ nào chứ! Chỉ là kể từ khi bị tiêm loại ma túy chưa nghiệm chứng nào đó vào liền biến thành như vậy. Người trong Pandora cũng tặng cho cô một biệt hiệu, gọi là"Vua chán ngắt" . Dương không biết cô trước kia cũng phát biểu hai câu kinh điểm tổng kết —— dù là người bình thường đến cỡ nào, nếu như đầu vô nước cũng sẽ trở nên không bình thường; nếu như trong óc chẳng những bị vô nước mà còn là thuốc độc, thì sẽ biến thành người ngoài hành tinh luôn.

Lý Lộc đã quen với chuyện này, có sao đâu? Dù sao không bình thường cũng không phải là lỗi của cô, muốn trách thì trách mũi thuốc phiện đó đi.

Lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, dù là Lý Lộc, cũng rất là mệt mỏi. Lúc nằm dài trên giường chưa kịp nghĩ gì đã thiếp đi. Z đã cho tất cả tài liệu cá nhân của cô bốc hơi mà vẫn chưa cấp thân phận mới cho cô, mục đích chủ yếu là muốn để cô sống yên ổn ở nhà, đã vậy thì cô ngoan ngoãn ở nhà lười biếng mấy ngày cũng không phải vấn đề lớn lao gì.

Nhưng buổi tối nay nhất định không thể thuận buồm xuôi gí bình yên mà ngủ.

Miệng vết thương ngứa muốn chết, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Ban ngày cô đưa cho Carl xem, anh kết luận đang trong quá trình khép lại, hơn nữa hết sức sợ hãi than thở vì tốc độ phục hồi của cô. Lý Lộc không sợ bị thương không sợ ngã bệnh, chỉ sợ khoảng thời gian vết thương khép lại kia, ngứa đến khiến người ta không muốn sống nữa.

Sau đó, khi cô thật sự không ngủ được, sắp nổi điên, một chuyện tuyệt đối tổn hại đến danh dự của cô đã xảy ra. . . . . .

Cửa phòng lặng yên không một tiếng động mở ra, Lý Lộc kinh hãi bật dậy. Cô không nghe thấy cầu thanh bằng gỗ phát ra bất kỳ tiếng động nào, làm sao cửa mở ra được? Cô cảnh giác đưa tay xuống dưới gối đầu, cầm Desert Eagle Keith chuẩn bị cho cô sa.

Ngay sau đó Lý Lộc thấy rõ ràng ai đi vào, thì ra là Keith. Vậy là mấy lần trước kia khi anh ta đi lên lầu đã dẫm mạnh để nói cho cô biết trước là mình sắp đi lên thôi. Thật là một hành động săn sóc chu đáo, rõ ràng có rất nhiều chỗ đã xem nhẹ bỏ qua, lại cẩn thận cẩn thận chú ý gấp mười hai vạn lần những việc người bình thường không để ý.

Lý Lộc buông lỏng thần kinh, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Keith đứng ở trước giường cô, vẫn còn mê mang, ước chừng mười giây sau mới phản ứng được, trả lời: "Bây giờ là sáu giờ ba mươi lăm phút."

"Hả?" Trả lời kiểu gì vậy? Lý Lộc cố gắng nhìn sang đồng hồ treo tường bên kia, đúng là lúc trời rạng sáng.

"Tôi hỏi anh vì sao lại đến đây, là đã xảy ra chuyện gì sao?" Cô tự động bỏ qua câu trả lời không có Logic của đối phương, lập lại vấn đề lúc nãy.

Lại qua một lúc lâu sau Keith mới trả lời: "Thì ra không có len lén bỏ đi, thật tốt quá. . . . . ." Tốc độ nói chuyện rất chậm chạp, vẻ mặt ngơ ngác, hơn nữa vẫn là hỏi một đằng đáp một nẻo, cho tới khi Lý Lộc suýt cho rằng anh ta là người mất trí mới từ bệnh viện tâm thần trốn ra.

Keith và cô nhìn nhau gần nửa phút, thân thể đột nhiên mềm nhũn, nửa người trên ngã oạch xuống giường Lý Lộc, dường như rất mệt mỏi chầm chập nhích nửa người dưới lên.

Bị loại hành động quái dị này dọa đến nhất thời không cách nào thực hiện phản ứng chính xác, Lý Lộc kinh sợ đến nỗi quên cả lui về phía sau, rốt cuộc là sao, đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô hoàn toàn theo không kịp tốc độ tiến triển?

Sau đó cô nhìn thấy trong tay Keith còn nắm một khẩu súng lục, không thấy rõ là loại gì. Động tác của Keith hoàn toàn như phim quay chậm, hoặc là động vật nhuyễn thể, khuôn mặt anh ta úp xuống, một nửa nằm sấp trên giường, tay trái lục lọi dưới gối, cuối cùng cũng nhét súng của mình vào, rồi lặng yên luôn.

"Này!" Lý Lộc nói, "Anh làm gì đấy?"

. . . . . .

"Đứng lên, về phòng của mình đi!" Cô kéo bả vai Keith muốn thức anh ta dậy.

Keith nhanh chóng kéo khẩu súng dưới gối đầu ra, khi sắp chỉa lên trán Lý Lộc thì dừng động tác lại, lầm bầm lầu bầu nói: "Là cô à." Nói xong thì thả vũ khí giết người lại dưới gối, một cánh tay túm lấy Lý Lộc, đè cô xuống giường.

Da đầu Lý Lộc tê dại, đây rõ ràng là động thủ trên đầu thái tuế, nhổ răng trong miệng cọp mà!

"Keith, anh thật sự muốn trở thành thái giám à?" Cô hỏi.

Keith không có phản ứng, hơi thở nhẹ nhàng, giống như đã ngủ say.

". . . . . ."

Lý Lộc nhìn trời, cô nghĩ tới một khả năng, mới vừa rồi. . . . . . Mới vừa rồi chẳng lẽ Keith mộng du? Mộng du mò đến chỗ cô, tiến hành mấy câu ông nói gà bà nói vịt, sau đó cứ như vậy cả gan làm loạn coi cô thành gối ôm?

Keith lo lắng giãy giãy như bạch tuộc tám chân bò lên.

"Này, anh tránh ra tí đi!" Lý Lộc sắp không nhịn được nữa rồi.

Lúc này Keith lại bất động, mặt chôn bên cổ cô, lẩm bẩm không biết nói gì, liền hoàn toàn biến thành cục thịt khôngcó phản ứng.

Lý Lộc do dự lại do dự, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, cô cảm thấy sự hấp dẫn mãnh liệt, từ ba khẩu súng dưới gối. Hai khẩu Desert Eagle Keith cấp cho cô, một khẩu không biết loại gì Keith mới vừa mang tới. Cho anh ta biết thế nào là lễ độ đi, nhưng là trong lòng lại đang mâu thuẫn mãnh liệt . Giết chết anh ta rồi lấy ai nuôi cô? Lý Lộc dám bảo đảm trong phương viên tám trăm dặm không tìm được người nào có tay nghề giống như Keith.

"Anh đứng lên đi " Lý Lộc nói, "Coi như tôi van anh."

Nhưng vẫn bị Keith dùng tư thế đấu vật kiểu Mỹ đè trên giường, không thể động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.