Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 167: Chương 167: Chương 101-3: Thích khách đột kích




Nhìn dáng vẻ Huyền Lăng Phong nổi trận lôi đình, khẳng định là muốn giết chết nàng ngay lập tức!

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cả kinh, còn không quản suy nghĩ nhiều, liền nghe được Huyền Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi hét lớn.

" Nô tài chết tiệt, ngươi còn không mau đứng lên, nghĩ muốn đè chết Bổn vương sao! ?"

"A được, được. . ."

Nghe được Huyền Lăng Phong hét, Đồng Nhạc Nhạc mới cuống quít đứng lên từ trên người hắn, rõ ràng là Huyền Lăng Phong đang bị nàng đè ra trên mặt đất.

Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh bốn phía một lượt, chỉ thấy càng ngày có càng nhiều hắc y nhân không ngừng từ bốn phương tám hướng lao đến, bao vây cả cung Vạn Thọ lại.

Mọi ngả đường để trốn đều bị hắc y nhân vây quanh, mọi người có muốn chạy đi đều không thể nào trốn thoát.

Nhìn thấy đám sát thủ tỏa ra mùi sát khí nồng nặc, ra tay lại rất tàn ác, gặp một người giết một người. Từ cung nhân, thái giám, thiên kim tiểu thư, quan lại đều liên tiếp bị giết chết, xác người la liệt trên mặt đất, máu chảy thành từng vũng bốc mùi tanh nồng nặc xen lẫn trong tiếng kêu gào, tiếng khóc thảm thiết, đứt đoạn…

Cung Vạn Thọ tráng lệ, huyên náo bây giờ trở thành địa ngục nhân gian.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc luống cuống, run sợ! Dù sao nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử tay không tấc sắt, làm sao có thể đấu lại với đám người võ công cao cường này?!

Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết rằng, sát thủ tuy nhiều, nhưng bên trong hoàng cung thị vệ cũng không ít. Nếu tình thế càng giằng co, đám người này sẽ bất lợi, vì vậy, nhìn cách ra tay như thế, Đồng Nhạc Nhạc hiểu rằng bọn họ là tính toán tới việc tốc chiến tốc thắng!

Cho nên lúc này, bọn họ chỉ cần tìm một chỗ trốn đi là tốt nhất. Trong lòng suy tính, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt tìm kiếm, chỉ thấy đứng bên cạnh nàng là Huyền Lăng Phong đang bối rối, cũng sợ hãi không thôi.

Cũng khó trách! Huyền Lăng Phong được nuông chiều từ bé, chẳng sợ cái gì, chỉ sợ chết…!

Bình thường, nếu như gặp phải tình huống như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều thị vệ bảo vệ cho hắn.

Tuy nhiên hiện tại, đám người hắc y nhân này rất đông đảo, thị vệ tại cung Vạn Thọ căn bản không ngăn cản được, lấy người đâu còn có thể bảo vệ hắn! ?

Nhìn thấy gương mặt Huyền Lăng Phong trắng bệch, còn có run rẩy giống như lá cây bị gió thôi lung lay, dáng vẻ thật tội nghiệp!

Bất chợt, không đợi Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều, chỉ thấy một cái bóng đen hướng về phía nàng lao tới.

Thấy vậy nàng bị hăm dọa sợ mất mật, tay chân cứng ngắc không thể nào chạy được, bỗng nhiên cách đó không xa phút chốc truyền đến tiếng hét của Tiểu Quế Tử

"Tiểu Nhạc Tử, chạy mau!"

Vừa nói dứt lời, Nhạc Nhạc liền nhìn thấy Tiểu Quế Tử một tay hướng tới đánh vào tên hắc y nhân đang xông tới bọn họ! Chỉ thấy tên kia trở tay không kịp, liền bị Tiểu Quế Tử từ phía sau đánh cho bổ nhào.

Tuy nói Tiểu Quế Tử tay không binh khí, chỉ là cách ra tay bất ngờ, lại dồn hết sức lực mà đánh vào tên hắn y nhân kia làm cho hắn phút chốc yếu thế.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức chạy nhanh qua hỗ trợ.

Hai người hợp lực, đối với hắc y nhân kia ra sức mà đấm đá, nhìn thấy hắn ngã xuống đất không dậy nổi, không biết là chết hay ngất đi.

Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử liền thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Quế Tử, cám ơn ngươi, bằng không ta khẳng định chết chắc rồi!"

Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc đưa tay quệt trán. Tuy nhiên, đúng lúc này Nhạc Nhạc cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt đang hướng từ sau lưng nàng tới.

Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên cảm giác được một cỗ oán khí mãnh liệt đang từ phía sau nàng đánh tới. Đồng Nhạc Nhạc giật mình, trong lòng bất an, từ từ xoay người nhìn lại, đối diện với nàng là khuôn mặt tức giận của Huyền Lăng Phong.

Huyền Lăng Phong híp đôi mắt lóe ra tia lạnh lùng, sắc mặt âm u! Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thất thần một tiếng, hô to không ổn!

Chẳng lẽ là. . .

Trong lòng chính lúc lo lắng bất an, sau một khắc, liền thấy Huyền Lăng Phong môi đỏ mọng mở ra, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ha hả, lúc đầu ban đầu đánh Bổn vương người, là hai người các ngươi!"

“Ầm ầm 'Ầm ầm! 'Ầm ầm! Đồng Nhạc Nhạc cảm giác tiếng sấm sét đang đánh thẳng trên đỉnh đầu mình dường như đem nàng đánh cho tan xác!

Quả nhiên, Huyền Lăng Phong đã biết!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, mắt nhìn Huyền Lăng Phong không chớp, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích thế nào.

Huyền Lăng Phong đang còn mang theo nghi hoặc, rốt cục sau khi nghe tiếng Tiểu Quế Tử hô to hắn liền xác định âm thanh quen thuộc kia, chính là cái người ngày đó đánh hắn cũng có giọng nói này.

Bây giờ bắt gặp dáng vẻ đang run rẩy của tiểu thái giám đang đứng trước mặt, hắn càng khẳng định chính mình đoán không sai!

Ngày đó dùng bao tải đánh hắn chính là hai người trước mặt này, là hai tên tiểu thái giám!

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng 'Xoẹt' một tiếng, chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận hừng hực bốc lên đầu!

"Các ngươi, hai tên nô tài chết tiệt, Bổn vương giết chết các ngươi! "

Lời vừa dứt, Huyền Lăng Phong lập tức hóa thân thành bạo chúa, nhằm hướng Đồng Nhạc Nhạc đánh tới!

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong nổi giận, Đồng Nhạc Nhạc bị dọa sợ mất mật, nhưng vào lúc này, phía sau lưng Huyền Lăng Phong bỗng có một tên hắc y nhân đang lao tới, Đồng Nhạc Nhạc run run đưa ngón tay hướng sau lưng hắn vừa chỉ vừa la lớn.

"Nha, ngươi cẩn thận sau lưng!"

"Ta phì... hừ, cái gì ta sau lưng! ?"

Giờ phút này Huyền Lăng Phong, là bị tức giận đầu óc mê muội, cũng không quản được hiện tại là tình huống nào, chỉ nghĩ muốn bóp chết cái tên tiểu thái giám chết tiệt trước mắt này !

Lại hoàn toàn không biết, hiện tại phía sau hắn đang có người cầm vũ khí lao đến!

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong bị vây trong nguy hiểm, Đồng Nhạc Nhạc lập tức không hề nghĩ ngợi, liền vọt tới, lôi kéo ống tay áo Huyền Lăng Phong hướng phía trước chạy đi.

Nguyên lai hắn còn muốn giết Đồng Nhạc Nhạc lại thấy Đồng Nhạc Nhạc hành động như thế, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, phía sau hắn không xa, một tên hắc y nhân đang lao đến trên tay cầm đại đao hạ xuống.

Huyền Lăng Phong giật mình thầm nghĩ, vừa rồi nếu Đồng Nhạc Nhạc không kéo tay hắn, hiện tại một đao kia chém xuống khẳng định là chém trúng vào trên người hắn. . . Mà tên kia, mới vừa thấy nhát đao chém không trúng mục tiêu thì tiếp tục nhấc đao lên tính toán chém thêm nhát khác.

Huyền Lăng Phong sợ đến mặt mày xám ngắt, lớn tiếng la lên!

"Người đâu a, người đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.