Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 194: Chương 194: Chương 110-1 : Tại sao lại là ngươi?




Dù sao, người này là do hắn phái đi lãnh cung điều tra sự kiện vòng tay lần trước.

Nhìn thấy người mới đến , Huyền Lăng Thương có vẻ sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi:

“Người cầm vòng tay lần trước đã đến?“

Huyền Lăng Thương mở miệng, tuy là câu nghi vấn, nhưng lại là câu khẳng định.

Nghe vậy, người mới tới lập tức cúi đầu nói.

“Thuộc hạ không biết người cầm vòng tay lần trước là ai. Có điều, lần này đây, người đến là một tiểu thái giám. Hơn nữa, tiểu thái giám kia lại có vẻ rất quen đường cũ đi đến lãnh cung. Ngoài ra lại tìm rất đúng chỗ giấu đồ trang sức kia để đào lên. Thần thiết nghĩ , đó chính là thiếu niên lần trước đã mang vòng tay đến hiệu cầm đồ!

Nghe được những lời của người vừa mới đến, huyết mâu của Huyền Lăng Thương loé một cái, lập tức mở miệng hỏi.

“Tiểu thái giám kia là người nào?“

Nghe được câu hỏi của Lăng Huyền Thương , người mới tới lập tức mở miệng trả lời.

“Hồi bẩm hoàng thượng, người nọ là thái giám bên cạnh hoàng thượng, Tiểu Nhạc Tử!”

Người mới tới vừa trả lời, huyết mâu Huyền Lăng Thương không khỏi trừng mắt, hoàn toàn kinh ngạc.

“Cái gì? Không ngờ lại là hắn !?”

. . .

Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc rốt cục lấy ra một món trang sức Thủ Trạc ( vòng xuyến) mã não giá trị liên thành, tỏa ánh vàng lấp lánh, rực rỡ muôn màu thì trời đã sáng rồi .

Sau khi nhanh chóng thu vòng mã não vào trong ngực, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán chôn giấu số trang sức còn lại, chờ sau này khi tiêu hết số tiền, mới lại đào số trang sức đã giấu lên, rồi đem đi cầm.

Nhưng mà, tại thời điểm nàng muốn chôn các món trang sức còn lại, đột nhiên một bóng dáng màu đen lại xuất hiện trước mặt nàng.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, nhìn bên cạnh bóng dáng đó xuất hiện thêm một bóng dáng cao lớn nữa.

Sau một khắc, dường như Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến cái gì, trong lòng kinh hãi, lập tức nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy giờ phút này, mặt mời đã nhô lên đằng đông, ánh nắng vàng rực rỡ kia êm dịu chiếu sáng cả mặt đất.

Người mới tới đưa lưng về phía ánh sáng. Nên lúc Đồng Nhạc Nhạc xoay người lại, cũng không thấy được dáng vẻ của người đó.

Mắt đẹp hơi hơi híp, đợi sau khi thích ứng được với ánh sáng chói mắt kia, Đồng Nhạc Nhạc bình tĩnh nhìn một cái.

Chỉ thấy người mới tới đầu đội kim quan, mặc trên người một thân long bào uy phong nghiêm nghị, nó phác hoạ ra vô cùng nhuần nhuyễn dáng người rắn rỏi cao lớn kia của hắn .

Mặc dù không thấy rõ dung mạo của người ấy. Có điều khi Đồng Nhạc Nhạc nhìn rõ ràng người mặc một thân long bào xanh vàng rực rỡ, thì trong lòng không khỏi nhói mạnh một cái, đã biết được thân phận của người đó.

Bởi vì, ở toàn bộ Linh Nhạc Quốc, nếu xuất hiện ra một người dám cả gan mặc một thân long bào màu vàng sáng, không có tới hai người. . .

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trợn ngược mắt, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, thân mình run bắn lên, bọc trang sức đang được cầm trên tay bỗng ‘Keng’ lên một cái, tất cả trang sức đều rơi trên mặt đất.

Mà Đồng Nhạc Nhạc còn hoàn toàn không biết,từ khi nào đã có một nam nhân đứng ở phía sau chính mình .

Môi đỏ run run một phen, nàng liền thưa dạ hỏi.

“Hoàng, Hoàng thượng?”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trên mặt lại nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm.

Trong lời nói lại hiện rõ sự kinh ngạc, bối rối, căng thẳng cũng có không dám tin.

Bởi vì, nàng căn bản không biết, đúng vào lúc này, Huyền Lăng Thương sẽ xuất hiện ở đây.

Trời ạ!

Huyền Lăng Thương đến đây lúc nào, tại sao nàng lại hoàn toàn không biết a!?

Hơn nữa vừa rồi, chuyện nàng đào đất giấu trang sức có phải hắn đều nhìn thấy được hay không!?

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía. Ngay sau đó, liền tính toán che đi số trang sức rơi trên mặt đất . Tuy nhiên, tất cả điều này đã muộn.

Chỉ thấy người mới đến mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn phút chốc truyền đến.

“Tại sao lại là ngươi!?”

Nam tử mở miệng, trong giọng nói trầm thấp cũng mang theo không dám tin cùng kinh ngạc.

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn ngây ra, trong lúc nhất thời cũng không biêt nói gì cho phải.

Bởi vì, nghe được trong giọng điệu của Huyền Lăng Thương giống như đã sớm biết số trang sức được giấu ở chỗ này.

Chính là, không có khả năng nha!?

Những … trang sức này nàng giấu ở đây trên thế gian chỉ có nàng một người biết…có đúng không!?

Chẳng lẽ là, Huyền Lăng Thương vẫn cho người theo dõi nàng?

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy được điều không đúng.

Tóm lại, chuyện này phức tạp, Đồng Nhạc Nhạc trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra rõ ràng lắm.

Chỉ là, số trang sức nàng đang cầm trên tay, chính là thứ mà tại thời điểm nàng vẫn còn là tiểu điêu đã cất giấu ở chổ này. Thiết nghĩ đến, Huyền Lăng Thương chắc cũng nhận ra rồi.

Hiện tại, nàng nên giải thích như thế nào mới tốt đây!?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng a, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bây giờ lại che kín lo lắng, khẩn trương, luống cuống cùng bất an.

Còn trái tim cũng như đang bị rối loạn không thôi, thấp thỏm bất an.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, liền lắp bắp mở miệng nói.

“Hoàng, Hoàng thượng, nô tài, nô tài. . .”

Đồng Nhạc Nhạc nói quanh co một lúc lâu, đều không thể nói ra một cái nguyên nhân nào, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc.

Cúi đầu xuống, không dám nhìn mặt Huyền Lăng Thương một lần nào nữa.

Đối với vẻ mặt bất lực của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương gắt gao chăm chú nhìn nàng hồi lâu, lập tức, môi bạc hé mở, hỏi.

“Những trang sức này, ngươi phát hiện như thế nào!? Hơn nữa, lần trước cầm vòng tay đến hiệu cầm đồ ở Kinh thành làm rơi ba ngàn lượng, cũng là ngươi chứ?”

Huyền Lăng Thương mở miệng nói xong, lập tức, liền từ trong ngực lấy ra một vòng tay bảo thạch để trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.

Chỉ thấy vòng tay kia, làm thật tinh xảo, lúc ánh mặt trời chiếu rọi xuống, vòng tay lại càng rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt!

Thấy vậy, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc mở to, vẻ mặt kinh ngạc.

Bởi vì chiếc vòng tay này nàng đã đem đi cầm, tại sao lại ở trên tay của Huyền Lăng Thương!?

Trong lòng khiếp sợ không thôi, nhìn lại Huyền Lăng Thương, ánh mắt của hắn một mực đều nhìn vào Đồng Nhạc Nhạc.

Cho nên, cho dù Đồng Nhạc Nhạc không mở miệng thừa nhận, nhưng những đường nét trên mặt của nàng đã cho hắn đáp án.

“Quả nhiên là ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.