Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 215: Chương 215: Chương 118-2: Làm mặt quỉ




Edit : Dạ Minh Nguyệt

Beta: Angelina Yang

Nói xong lời cuối cùng, Huyền Lăng Thương không khỏi thở dài một tiếng.

" Cái gọi là ngọc không mài không nên thân, A Phong, chẳng lẽ ngươi không biết hoàng huynh khổ tâm sao! ? "

Nghe lời Huyền Lăng Thương nói, trên mặt Huyền Lăng Phong vừa khẩn trương, vừa sợ hãi.

Cuối cùng, hắn không quản thương thế trên người, lập tức từ trên giường ngồi dậy, sau đó đưa tay kéo ống tay áo Huyền Lăng Thương, khổ sở cầu xin:

" Hoàng huynh, A Phong biết sai rồi, hoàng huynh người ngàn vạn lần đừng nhất định không nên để A Phong đi đến biên quan. Biên quan rất là cực khổ, A Phong chịu không nổi. A Phong hiện tại ở đây cùng hoàng huynh cam đoan, về sau, A Phong nhất định sẽ cùng Hách Đức tập võ công thật tốt, tuyệt đối không gây rắc rối nữa! "

Huyền Lăng Phong mở miệng, chỉ còn thiếu không giơ ba ngón tay mà thề.

Nhìn Huyền Lăng Phong vẻ mặt khẩn trương bộ dáng cầu xin, Huyền Lăng Thương chỉ chăm chú nhìn hắn.

Thấy Huyền Lăng Thương chỉ chăm chú nhìn mình, nhưng không mở miệng cho hắn đáp án.

Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tâm mình, giống như bị mười lăm cái thùng đè lên, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.

Dù sao, hoàng huynh hắn mà thật sự quyết định, mặc kệ hắn khổ sở cầu xin, đều không có tác dụng.

Huynh ấy là hoàng huynh của hắn, cũng là đương kim thiên tử, lời đã nói ra, chính chỉ.

Không thể trái thánh chỉ a!

Ngay lúc trong lòng Huyền Lăng Phong hết sức khẩn trương, Đổng Nhạc Nhạc đứng ở một bên, cũng là vẻ mặt tò mò lời nói kế tiếp của Huyền Lăng Thương.

Nếu như Huyền Lăng Phong thật sự bị đưa đến biên quan rèn luyện, có lẽ đối với hắn là tốt nhất.

Dù sao, Huyền Lăng Phong kiêu ngạo bướng bỉnh như vậy, bởi vì thân phận của mình, liền hoành hành ngang ngược, sớm nên đưa đi chịu khổ thôi.

Như vậy, hắn mới có thể thu liễm cá tính liều lĩnh của mình một phen.

Chỉ là, Huyền Lăng Thương cam lòng sao! ?

Dù sao, Huyền Lăng Phong là đệ đệ duy nhất của hắn a!

Ngay lúc trong lòng Đổng Nhạc Nhạc hết sức nghi hoặc, chỉ thấy Huyền Lăng Thương trầm mặc rất lâu, môi mỏng hơi mở ra, mở miệng hỏi.

" Bây giờ, trẫm còn có thể tin tưởng ngươi sao! ? "

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Huyền Lăng Phong vui vẻ, biết Huyền Lăng Thương lại mềm lòng rồi. Lập tức giơ ba ngón tay lên, vô cùng kiên định thề.

" Hoàng huynh, ta thề, ta nhất định sẽ cùng Hách Đức tập võ thật tốt, để cho hoàng huynh thay đổi cách nhìn! "

Nghe được lời nói tràn đầy kiên định của Huyền Lăng Phong, bạc môi Huyền Lăng Thương không khỏi nhếch lên một chút.

" Tốt, hy vọng bây giờ, ngươi sẽ không khiến cho hoàng huynh thất vọng thêm lần nữa! "

Nói xong lời này, huyết mâu của Huyền Lăng Thương đảo qua bên ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã tối, liền lên đường hồi cung!

Thấy Huyền Lăng Thương phải hồi cung, Đổng Nhạc Nhạc lập tức chăm chú đi theo.

Bất quá, lúc sắp bước đi, Đổng Nhạc Nhạc vẫn nhịn không được quay đầu nhìn về phía Huyền Lăng Phong bên kia.

Chỉ thấy Huyền Lăng Phong giống như không cẩn thận chạm đến miệng vết thương trên người, giờ phút này ở nơi đó nhe răng nhếch miệng, bộ dáng vô cùng chật vật.

Thấy vậy, Đổng Nhạc Nhạc không khỏi hì hì cười thành tiếng.

Có lẽ nghe được tiếng cười của nàng, vốn dĩ Huyền Lăng Phong đang nằm trên giường khổ sở, lại hướng Đổng Nhạc Nhạc bên này trừng mắt.

Ánh mắt ra vẻ hung ác, lại không biết, chính mình bị đánh thành đầu heo, làm ra động tác lườm người như vậy, bộ dáng có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu.

Thấy vậy, Đổng Nhạc Nhạc không khỏi cười càng lớn, lập tức, nhịn không được đưa tay xuống dưới mí mắt, lè lười, đối với Huyền Lăng Phong làm một cái mặt quỷ, Huyền Lăng Phong chỉ kém không phát cuồng, vì ngại thương tích trên người, Huyền Lăng Thương còn ở đây, cũng không dám làm bậy.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong không bộ dáng không thể tức giận, Đổng Nhạc Nhạc cười đến đau bụng.

Không ngờ, vui quá hóa buồn, Đổng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt nóng rực đang rơi trên người nàng, vừa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt sắc bén của Huyền Lăng Thương.

Thấy vậy, trên mặt Đổng Nhạc Nhạc nhất thời cứng đờ.

Ngay sau đó, như là nghĩ đến điều gì, ngay cả tâm muốn chết đều có rồi.

Bởi vì, vừa rồi chỉ lo trêu đùa Huyền Lăng Phong, quên mất chính mình vẫn làm mặt quỷ a!

Ô ô ô, bộ dạng xấu của mình bị Huyền Lăng Thương thấy được, ô ô ô, nàng không muốn sống! ! !

Đổng Nhạc Nhạc cúi đầu, khóc không ra nước mắt, lại không nhận thấy được, khóe miệng của nam tử bên cạnh, đang nhẹ nhàng nhếch lên...

...

Đã gần hết thu rồi.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trời một nhóm chim nhạn đang bay về phía nam, một hồi xếp thành mũi tên, một hồi xếp thành hình chữ nhất, trên bầu trời xanh ngắt kia, quả thực là mộng ảo, mỹ lệ!

Lá thu trong hoàng cung cũng đỏ hết rồi.

Đưa mắt nhìn một vòng, trong mắt đều là màu đỏ rực rỡ, gió thu phe phẩy làm nhánh cây thoáng động lung lay, thoạt nhìn, còn tưởng là ngọn lửa cháy a!

Nhìn cảnh sắc bốn phía, sắc thu đậm đà, trong lòng Đổng Nhạc Nhạc không khỏi nảy lên một tia cảm khái.

Nhớ ngày đó, chính mình vẫn cả ngày ru rú tại phòng cho thuê, không ngừng đánh máy kiếm tiền nhuận bút nuôi sống cô nhi là mình.

Không nghĩ tói, một lần ham món lợi nhỏ, uống vào cà phê quá thời hạn liền ù ù cạc cạc đi tới triều đại này.

Cuối cùng, lại xuyên qua trở thành một tiểu điêu nhi!

Lại còn nhận được muôn vàn sủng ái của Huyền Lăng Thương.

Hiện giờ, nàng tuy biến thành người, chỉ là, đối với cuộc sống bây giờ, kỳ thật Đổng Nhạc Nhạc đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Thật ra, nàng không phải là người có lòng tham, chỉ cần mỗi ngày có thể bồi bên người Huyền Lăng Thương, còn có Lan Lăng Thiệu Giác cùng Tiểu Quế Tử là tri âm bằng hữu, nàng cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Trông lòng Đổng Nhạc Nhạc đang nghĩ ngợi, giờ phút này, nàng đang ở trong Trà Thủy Gian pha nước trà.

Hiện tại Huyền Lăng Thương đang ở Ngự Thư Phòng cùng vài đại thần thương nghị quốc sự, nàng cũng vụng trộm lười đi.

Suy nghĩ đến Huyền Lăng Thương, trong lòng Đổng Nhạc Nhạc không khỏi nảy lên một cỗ ngọt ngào, giống như trong lòng được rót mật vào, cả người đều ngọt ngào.

Trên mặt, lại càng có thêm vài phần hạnh phúc bất tận, ngọt ngào,...

Đang lúc hai tay Đổng Nhạc Nhạc bưng trà, vừa nghĩ đến khuôn mặt Huyền Lăng Thương trong Ngự Thư Phòng, đột nhiên, một tiểu cung nữ đang khóc sướt mướt đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.