Edit : be ngok
Chỉ là, chuyến đi bộ này kéo dài tới vài ngày.
Thấy ngày diễn ra hội săn Hoàng gia cũng chỉ còn có mấy ngày nữa, Đồng Nhạc Nhạc cũng nhìn ra nét băn khoăn của Lý Mục, trong lòng không khỏi thở dài. …ai…Mặc dù Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử cũng có đến dạy nàng thật, chỉ có điều nàng vẫn không thể học được cưỡi ngựa thôi.
Vì vậy Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy uể oải.
Trước đây nàng cũng đã từng mong chờ sau khi mình học xong cưỡi ngựa có thể oai phong bệ vệ tung hoành trong thiên hạ, chỉ là hiện nay, nàng một chút hứng thú cưỡi ngựa cũng không có.
“Ai, Tiểu Quế Tử, các ngươi nói xem , ta có phải là cực kì ngu ngốc không? Như thế nào ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể cưỡi ngựa mà ta học mãi cũng không xong vậy?”
Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc đang nằm trên cỏ, tay chân dang rộng hình chữ đại (大), trong miệng còn ngậm một ngọn cỏ non, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mất mát thở dài.
Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đang nằm trên cỏ, nghe thấy vậy, lập tức mở miệng an ủi .
“Tiểu Nhạc Tử, ngươi không nên thất vọng, cũng không phải ai học đều biết cưỡi ngựa a”
“Đúng vậy, Tiểu Nhạc Tử, ngươi mặc dù học cưỡi ngựa có phần hơi ngốc một tí, nhưng những phương diện khác đều vô cùng thông minh .”
Tiểu Quế Tử vừa dứt lời, lập tức bị Đồng Nhạc Nhạc đưa tay huých một cái
“Ngươi nói những lời này chính là thừa nhận ta ngốc có phải không!!!!”
Chính mình tự nhận bản thân có phần ngốc thì không sao, nhưng khi nghe Tiểu Quế Tử nói mình ngốc, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng thêm chán chường.
Có lẽ nàng không thích hợp với cưỡi ngựa thật. Chỉ là, nếu nàng không biết cưỡi ngựa, đến lúc đó làm sao có thể tham gia hội săn Hoàng gia đây!!!
Lúc trước, nàng đã rất tự tin nói với Huyền Lăng Thương sẽ học xong cưỡi ngựa trước hội săn Hoàng gia , mà hiện nay…ai… Đồng Nhạc Nhạc thở dài một tiếng .
Bỗng nhiên Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử kêu lên một tiếng, lập tức đứng phắt dậy.
“Khấu kiến Lan Lăng Vương.”
Nghe thấy Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn .
Bây giờ đang là sau giờ ngọ, hơn nữa còn là vào mùa thu. Ánh mặt trời nhẹ nhàng bao trùm lên cảnh vật một tầng ấm áp hòa thuận , vui vẻ.
Chỉ thấy, không biết từ khi nào, một bóng dáng cao to liền đứng sau bọn họ.
Nam nhân kia trên người mặc một trường sam trắng tinh, lưng thắt Yêu Đái( đai lưng) cùng màu , ngang hông đeo một khối Dương Chi Ngọc thượng đẳng.
Một mái tóc dài đen nhánh như thác nước rủ đến tận hông . Một lọn tóc nhỏ được buộc hờ hững phía sau bằng đai vấn tóc Dương Chi Ngọc , những sợi còn lại lướt qua bả ,vai tùy ý tung bay.
Nam nhân giờ phút này chỉ lẳng lặng đứng đó. Gió khẽ thổi bay tay áo và mái tóc tạo thành một đường cong đẹp mắt. Có vài sợi tóc nghịch ngợm lướt qua khuôn mặt tuấn tú bị hắn nhẹ nhàng vén ra sau tai.. Tuy chỉ là hành động đơn giản nhưng cũng đủ thấy đây là một người vô cùng hào hoa tao nhã, tuấn tú vô song.
Nhìn thấy nam nhân tuấn tú không biết xuất hiện từ khi nào, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền lập tức đứng dậy hành lễ.
“Khấu kiến Lan Lăng Vương.”
“Ừ , bình thân cả đi”. Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, giọng điệu vô cùng mềm mỏng. Khóe miệng kia luôn nở một nụ cười ôn nhu, giống như ánh mặt trời tháng ba luôn khiến mọi người cảm thấy ấm áp.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy thoải mái, liền lập tức đứng dậy cùng bọn Tiểu Quế Tử.
…
Sau khi ngẩng đầu lên, nàng mới phát hiện phía sau Lan Lăng Thiệu Giác ngay cả một tùy tùng cũng không có, hắn chỉ đi một mình.
Đồng Nhạc Nhạc hơi cảm thấy nghi hoặc, nghĩ tới nơi này là trường nuôi ngựa, nàng bèn mở miệng cười nói.
“Lan Lăng Vương, ngài là đến cưỡi ngựa sao?!!!”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng. Mặc dù thân phận của nàng là thái giám, đối phượng lại là Lan Lăng Vương cao cao tại thượng, nhưng nàng lại vô cùng thích cảm giác ở chung một chỗ với hắn.
Hắn trong mắt nàng không phải là Lan Lăng Vương tôn quý mà giống như Đại ca ca nhà bên hơn, cảm giác…ừm.. cực kì dễ chịu, không bị gò bó chút nào.
Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc hỏi, con ngươi xinh đẹp của Lăng Thiệu Giác bỗng lóe một cái , sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
“Ừ, hội săn mùa thu hoàng gia sắp đến, cho nên bổn vương đến xem một chút.”
Đối với câu trả lời của Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhẹ nhàng a một tiếng, sau đó bỗng nhớ tới, quý phủ Lăng Thiệu Giác chẳng phải cũng có ngựa sao?!!! Tại sao đang yên đang lành lại đến đây cưỡi ngựa???
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc, chỉ có điều, nhìn thấy nam nhân gương mặt vui vẻ hòa nhã khiến tất cả nghi hoặc của nàng liền lập tức tan thành mây khói.
Mặc kệ nó, Chỉ cần có thế nhìn thấy hắn là tốt rồi.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, ạái thấy Lan Lăng Vương hé mở làn môi hồng , mở miệng hỏi.
“Vừa rồi, Bổn vương có nghe thấy các ngươi nói chuyện, Tiểu Nhạc Tử , ngươi đến bây giờ vẫn còn chưa biết cưỡi ngựa sao?”
Nghe thấy những lời này của Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi buồn bực, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Không nghĩ tới chuyện tốt chưa ra đến cửa mà chuyện xấu đã lan xa ngàn dặm( ý là: tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa á).Ở triều đại này cơ hồ ai cũng biết cưỡi ngựa, chỉ có nàng là không biết cưỡi thôi, thật đúng là quá mất mặt rồi.
Nghĩ đến đây Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có chút ngượng ngùng, đưa tay gãi gãi sau gáy, mở miệng cười khan một tiếng.
“Haha, đúng vậy, là nô tài quá ngu ngốc, nhiều ngày như vậy chỉ học ngồi trên lưng ngựa để không bị ngã xuống, ngựa vừa động một cái là nô tài liền sợ đến toàn thân không dám động rồi.”
Nói đến đây, Đồng Nhac Nhạc liền bất đắc dĩ thở dài.
Nghe được những lời này, LĂng Thiệu Giác khóe miệng mỉm cười, mở miệng nói.
“Kì thật, ngươi cũng không phải là ngốc, chỉ là không dám thôi. Tại ngươi sợ bị ngã ngựa nên nhiều ngày như vậy mới học không được.”
Nghe được những lời này của Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, cảm giác giống như hắn đã gãi đúng chỗ ngứa rồi.
Trong lòng cảm thán một cái. Hắn quả thực quá thông minh!!!
Bỗng thấy phía xa một tiểu đồng hướng về phía bên này dắt tới một con ngựa. oa ….thật là một thượng cấp tuấn mã a.Trông kìa, tứ chi cường tráng, lông trắng như tuyết, ánh mắt lấp lánh linh lợi. Đến cả người không biết gì về ngựa như nàng hai mắt cũng sáng ngời rồi đây.
“Nha, thực sự là ngựa tốt.”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cảm thán, ánh mắt khi nhìn thấy chú ngựa kia càng rạng rỡ, không dấu nổi sự vui mừng.