Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 270: Chương 270: Chương 137-3 : Ý muốn bảo hộ




Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mi lại, không ngừng hồi tưởng lại.

Tối hôm qua, nàng hình như ở trong lòng Huyền Lăng Thương không ngừng khóc, khóc không biết trời đất, thật muốn chính mình khóc để trút ra hết tất cả ủy khuất đến không còn một mảnh.

Sau đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì ? ! Như thế nào nàng một điểm cũng không nhớ! ?

Còn nữa, nàng tối hôm qua rốt cuộc trở về như thế nào! ?

Đồng Nhạc Nhạc không ngừng cố gắng nhớ lại , đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc mang theo âm thanh lo lắng, phút chốc từ doanh trướng bên ngoài truyền đến

"Tiểu Nhạc, ngươi tỉnh sao! ?"

Cùng với bóng hình quen thuộc đó tiếng nói vang lên, một bóng dáng màu lam cao to , liền xốc màn che tiến vào.

Người chưa tới, giọng nói đã tới trước, Đồng Nhạc Nhạc chưa nhìn thấy người, cũng biết là người nào tới đây .

Dù sao, người không chào hỏi lấy một tiếng giống như vậy, liền nhảy vào phòng người khác , ngoại trừ Huyền Lăng Phong ra, còn người phương nào nữa! ?

Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt liền nhẹ nhàng rơi trên người Huyền Lăng Phong đã chạy vội tới trước mặt mình .

Chỉ thấy hôm nay Huyền Lăng Phong, trên người mặc một bộ cẩm bào xanh lam dùng Thiên Tàm Ti chế tạo ra .

Ở ống tay áo và cổ áo dùng kim tuyến thêu thành những đóa hoa mẫu đơn tinh xảo, đai lưng dùng ngọc bích Yêu Đái, giầy thêu hoa mẫu đơn trắng.

Một mái tóc dài đen nhánh như thác nước dùng cái mũ ngọc chế tạo rất tinh xảo đội lên vừa khít, khiến cho gương mặt tuấn tú kia càng có vẻ phơi phới, phong thái thanh nhã nhanh nhẹn.

Chói mắt nhất, có lẽ là đôi mắt thiếu niên tràn ngập kích động ,sóng mắt long lanh, phảng phất như mã não đen tuyền được ánh mặt trời chiếu rọi xuống , rạng rỡ ngời ngời!

Nhìn thấy người trước mắt trang phục phong nhã, như rồng như phượng, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.

Dù sao, cũng quen Huyền Lăng Phong lôi thôi bừa bộn, mà giờ, Huyền Lăng Phong lại thanh nhã đến vậy, Đồng Nhạc Nhạc quả là có hơi nhìn không quen .

Trong lúc khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc hơi ngây ra , vừa lúc Huyền Lăng Phong bước vào. Thấy Đồng Nhạc Nhạc từ sau khi hắn đi vào, mắt nhung xinh đẹp chỉ là một mực rơi trên người hắn, không hề chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú không khỏi nhẹ nhàng sửng sốt.

Sau một lúc, không biết như thế nào, trong long Huyền Lăng Phong không khỏi nảy lên vài phần căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc , càng ngượng ngùng và quẫn bách.

"Ngươi, ngươi tại sao lại thế? ! Không phải ngủ đến đần độn chứ! ?"

"A! ? Ngủ đến đần độn! ? Mới ngủ cả đêm, như thế nào đần độn đây! ?"

Nghe được lời Huyền Lăng Phong , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức không khỏi cười nhạo nói, dường như Huyền Lăng Phong nói gì đó rất buồn cười .

Tuy nhiên, khi tiếp theo nghe Huyền Lăng Phong nói những lời này, khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức giật mình một cái.

"Cái gì! ? Ngươi nói, ta ngủ thời gian dài bao lâu! ?"

"Ngươi đã ngủ hai ngày hai đêm ! Cho nên Bổn vương mới nói ngươi ngủ đến đần độn nha!"

Nghe được lời Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Trời ạ!

Nàng thật đúng là có thể ngủ a, lại ngủ hai ngày hai đêm ! Không trách được mới vừa rồi khi...tỉnh lại, hắn nàng cứ có cảm giác chính mình ngủ thời gian thật dài.

Trong lòng kinh ngạc , một lúc sau, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, không khỏi rơi vào trên người Huyền Lăng Phong.

"Ta ngủ hai ngày hai đêm, làm sao ngươi biết! ?"

Theo như nàng biết, nếu Huyền Lăng Phong tỉnh lại, khẳng định trước tiên vọt tới tìm nàng ! ?

Như thế nào là hai ngày sau ! ?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nghi hoặc, lại thấy Huyền Lăng Thương như là nghĩ đến cái gì , gương mặt tuấn tú nhẹ nhàng buồn bực , sau đó mới mở miệng nói nhỏ.

"Bởi vì, Bổn vương cũng vừa mới tỉnh ngủ, sau đó nghe Tiểu Kính Tử nói. . ."

"Đúng, thì ra Thập Tam Gia cũng có thể ngủ như vậy a! Lại cũng có thể ngủ hai ngày hai đêm!"

Nghe được lời Huyền Lăng Phong đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười, đôi mắt đen láy xinh đẹp, giờ phút này đang cười tít lại.

Cũng không biết, chính mình hiện tại tràn đầy vui vẻ , rơi vào trong mắt người nào đó , là cỡ nào thật xinh đẹp.

Chỉ thấy tiểu thái giám vẫn còn ngồi ở trên giường, mặc dù trên người vẫn còn mặc y phục hôm đó, tóc cũng hơi bừa bộn, vài sợi tóc mềm mại vẫn còn tùy ý vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của hắn. Tuy là như thế, cũng không tổn hao thẩm mỹ một chút nào, ngược lại khiến cho tiểu thái giám này nhìn qua, càng hiện ra mảnh mai, tươi tắn quyến rũ động lòng người. . .

Làn da mịn màng tựa như sứ, mặt như tranh vẽ, đặc biệt vào thời điểm cười rộ lên.

Mặt mày rạng rỡ, ánh lên cả đôi mắt , đang cười tít lại, như vầng trăng vằng vặc giữa trời cao , mê người như thế, đẹp mắt như thế. . .

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong tâm 'Keng' một tiếng, như có vật gì hung hăng nện trong nội tâm hắn .

Ngay sau đó, tim đập dồn dập, miệng lưỡi khô rát, mơ hồ hô hấp khó khăn. . .

Hắc mâu vẫn nhìn Đồng Nhạc Nhạc , càng không nháy một cái nào, trong mắt chính là sự kinh ngạc và si mê mà chính hắn chưa từng biết đến . . .

Trong khi Huyền Lăng Phong si mê và kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc một điểm cũng không biết Huyền Lăng Phong có tâm tư, bởi vì nàng đang bị một vấn đề vây khốn .

Thấy Huyền Lăng Phong lần nữa, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng hỏi .

"Thập Tam Gia, trước hai ngày tiến lên đây, ta, ta rốt cuộc là như thế nào quay về nơi này! ?"

Mới vừa rồi tỉnh lại , nàng cho dù nghĩ như thế nào, đều không nghĩ tới hôm đó, nàng là như thế nào trở về.

Nàng chỉ nhớ rõ, chính mình khi đó hình như không ngừng khóc lớn .

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không nhừng nghi hoặc , sau khi Huyền Lăng Phong nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, lập tức mở miệng nói.

"Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ ! ?Ngươi trong long hoàng huynh không ngừng khóc lớn , khóc làm tất cả mọi người đều sợ ngây người, hơn nữa, ngươi khóc thật nhiều,thật lâu, khóc đến ta. . ."

Nói tới đây, Huyền Lăng Phong không khỏi dừng lại, nhưng những lời kế tiếp , lại không hề nói ra.

Chỉ là, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, mang theo vài phần phức tạp và mê hoặc.

Vẫn còn nhớ một ngày đó, hoàng huynh xuất hiện, nàng bị hoàng huynh gắt gao ôm vào trong ngực.

Sau đó, hoàng huynh cũng một mực ôm tiểu thái giám trước mắt mà đi.

Hắn chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt này, bị hoàng huynh ôm vào trong ngực, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, càng là dính sát ngực hoàng huynh . Nước mắt long lanh như chuỗi Trân Châu bị đứt, không ngừng tốc tốc rơi xuống làm y bào hoàng huynh đều dính ướt.

Khi đó, hắn đã nghĩ, tiểu thái giám này, không phải bình thường có thể khóc .

Trước kia hắn chỉ nghe nói, nữ nhân đều chính hay khóc, chính là tiểu thái giám trước mắt này, sao lại khóc như thế! ?

Hơn nữa, không biết tại sao. Thấy tiểu thái giám này ngã vào trong lòng hoàng huynh khóc, khóc thương tâm như vậy, như phải đều trút ra hết tất cả ủy khuất. Nhìn mà hắn đau lòng rất nhiều, càng là nảy lên một cỗ chịu.

Bởi vì, hắn cũng muốn ôm tiểu thái giám này vào trong ngực, khiến cho nàng khóc ở trong lòng chính mình .

Muốn vì nàng lau nước mắt trên mặt, muốn bế nàng từ trong lòng đại hoàng huynh ra, nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng của nàng, an ủi nàng. . .

Chỉ là cuối cùng, hắn không ngừng trầm lặng nhìn ...tiểu thái giám khóc đất trời mù mịt, nhìn nàng khóc đến ngủ thiếp đi . . .

Trong lòng nhớ lại, Huyền Lăng Phong môi đỏ mọng không khỏi khẽ mấp máy một cái, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc nghe Huyền Lăng Phong nói đến một nửa, nhưng không có nói xong .

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lòng chính mình càng là bị một hòn đá đè nặng, dù như thế nào đều không bỏ xuống được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.