Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 300: Chương 300: Chương 147-3 : Sư tử há miệng nuốt mồi






Huyền Lăng Phong mở miệng, trong giọng nói khôngche dấu hài hước chút nào . Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, cũng là mặt không đỏ, hơi thở không gấp, ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy đắc ý nói. "Đó là tự nhiên!"

"Không biết xấu hổ!"

"Cũng vậy!"

Hai người cười nhạo lẫn nhau một phen, cuối cùng không nhịn được phì một tiếng, đua nhau nở nụ cười. Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc ha hả cười duyên, đột nhiên khóe mắt quét nhanh một lượt lơ đãng thấy ngoài cửa một cái chéo áo hồng nhạt.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, mở miệng hỏi. " Ai ở ngoài cửa! ?"

Cùng với tiếng hô nhỏ của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong trên mặt sửng sốt, lập tức nhìn ra ngoài cửa theo ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc .Chỉ thấy ngoài cửa rỗng tuếch, lấy đâu ra có người nào đó! ?

Ngay lúc Huyền Lăng Phong trong lòng nghi hoặc trong thì đột nhiên, một bóng dáng màu trắng nhỏ nhắn liền chậm rãi đi vào từ ngoài cửa .

Chỉ thấy thiếu nữ áo trắng cúi gằm gương mặt nhỏ nhắn, có lẽ là bởi vì căng thẳng nên đôi tay nhỏ bé trắng nõn hiếm thấy nắm chặt lấy nhau.

Nhìn thấy thiếu nữ áo trắng đi vào, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt."Là ngươi! ? Như thế nào ngươi còn không đi! ? Không phải thị vệ đưa ngươi về nhà sao! ?" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày đầy kinh ngạc.

Bởi vì thiếu nữ áo trắng trước mắt này không phải người khác, đúng là thiếu nữ áo trắng mới vừa rồi xông tới gắt gao túm giữ nàng. Vốn tưởng rằng, thiếu nữ áo trắng đã rời khỏi đây! Hiện nay, lại núp ở ngoài cửa, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được, thiếu nữ áo trắng thấy vậy, lập tức từ từ đi lên trước, gương mặt nhỏ nhắn một mực cúi gục xuống, trên mặt mang theo vài phần ngượng ngùng .

"Ta không có đi, bởi vì, ta muốn biết, tên của công tử ngươi, có thể chứ! ?"

Nói đến câu nói cuối cùng kia, thiếu nữ áo trắng không khỏi từ từ ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kia, ngẩng đầu nhìn Đồng Nhạc Nhạc .

Đến khi nhìn thấy thiếu nữ với khuôn mặt nhỏ nhắn từ khoảng cách gần, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xẹt qua vài phần kinh ngạc. Không trách được vừa rồi Hồng Tỉ lại như sư tử há miệng nuốt mồi. Dù sao, thiếu nữ này , dung mạo thật không tệ. Da thịt mềm mại căng mọng , phảng phất bấm một cái là có thể chảy ra nước .Trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, lông mày lá lúa, cái mũi thanh tú, đôi môi như cánh hoa, một đôi mắt long lanh, hắc bạch phân minh, phảng phất hai viên mã não đen huyền , rất là xinh đẹp!

Thật sự là một tiểu mỹ nhân !Nghĩ đến, chỉ sau vài năm, định có thể vang dội chốn này, tất cả nam nhân mà thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng!

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, thiếu nữ áo trắng nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc nhìn mình chằm chằm, trên mặt không khỏi có vài phần ngượng ngùng, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gục xuống. Dáng vẻ kia, phảng phất thiếu nữ lần đầu nhìn thấy người chồng tương lai, xinh đẹp động lòng người! Chỉ là, đối với vẻ ngượng ngùng trên mặt thiếu nữ, lại thêm sự kinh ngạc trên mặt Đồng Nhạc Nhạc , lại làm cho Huyền Lăng Phong đứng một bên nhìn, mà trong lòng không thích thú gì.

"Ai, Tiểu Nhạc Tử, ngươi làm sao vậy!?"

Thấy Đồng Nhạc Nhạc nhìn mãi thiếu nữ trước mặt, ánh mắt cũng không chớp một cái, Huyền Lăng Phong trong lòng phảng phất như đánh đổ bình dấm chua, cực kì chua chát. Hắn chính là không thích Đồng Nhạc Nhạc nhìn người khác, nếu muốn nhìn , cũng phải là nhìn chính mình, không phải sao! ?Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong tức tối, Đồng Nhạc Nhạc sau khi nghe được Huyền Lăng Phong hỏi, không khỏi hoàn toàn thức tỉnh.

Không biết tâm tư của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc vẫn đưa mắt nhìn thiếu nữ thẹn thùng ở trước mặt, lập tức, môi đỏ mọng khẽ cong lên, mở miệng cười nói."Cái đó đương nhiên có khả năng! Ta gọi là Tiểu Nhạc Tử, còn ngươi !"

"Tiểu Nhạc Tử! ?"Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, trên mặt thiếu nữ áo trắng không khỏi sửng sốt. Sau đó dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt đầu tiên là nhìn qua trên người Huyền Lăng Phong một phen, rồi lại quay sang Đồng Nhạc Nhạc.

Thấy thiếu nữ áo trắng ánh mắt không ngừng đảo qua lại giữa chính mình và Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc bỗng thấy thú vị . "Làm sao vậy! ?"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy gương mặt tuấn tú của Đồng Nhạc Nhạc , đôi mắt long lanh của thiếu nữ áo trắng đầu tiên là khẽ lóe lên, sau đó mới mở miệng hỏi."Ngươi là thái giám! ?"

Vừa nói dứt lời cuối cùng, thiếu nữ áo trắng như là ý thức được lời này của mình hình như phi thường vô lễ, lập tức xin lỗi nói."Thật xin lỗi, ta, . . ."

"Ngươi không cần nói xin lỗi, ta là thái giám."Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra chi tiết.Nàng bây giờ, đích thật là thái giám.Hơn nữa, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, có Huyền Lăng Phong là Vương gia ở bên người, lại thêm nàng xưng hô như thế, không khó làm cho người ta đoán ra cái gì.

Quả nhiên, thiếu nữ nghe vậy, lập tức giật mình la lên một tiếng."Thì ra, thật sự là thái giám. . ."

Mặc dù tiếng kêu giật mình của thiếu nữ rất nhỏ, nhưng vẫn để cho Đồng Nhạc Nhạc nghe được.

Không chỉ có Đồng Nhạc Nhạc nghe được, mà ngay cả Huyền Lăng Phong ở một bên cũng nghe được. Ngay lập tức, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong cau lại một cái, trên mặt rõ ràng có ý không vui.

"Là thái giám thì đã làm sao! ? Chẳng lẽ là ngươi khinh thường thái giám sao! ?Phải biết rằng, mới rồi chính là Tiểu Nhạc Tử cứu ngươi! Ngươi liền đối xử inhư vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao! ?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, trong giọng nói không che dấu chút nào tức giận.

Bởi vì, hắn cảm giác được vẻ mặt và giọng điệu hiện tại của thiếu nữ ,sẽ làm tổn thương đến Đồng Nhạc Nhạc.Lại quên , trước kia hắn, lại cũng khinh thường như vậy đối với việc Đồng Nhạc Nhạc là thái giám. . .

Đối với tức giận không thôi Huyền Lăng Phong, thiếu nữ tại nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, mày liễu lập tức cau lại một cái, trên mặt cũng có vài phần tức giận .

"Ta là đang nói chuyện với Tiểu Nhạc Tử, cũng không phải đang nói với ngươi, ngươi chen miệng vào làm gì ! ? Hơn nữa, ta có nói ta khinh thường thái giám sao! ?"

Thiếu nữ áo trắng mở miệng, dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng , điệu bộ vừa rồi giống như thiếu nữ ngượng ngùng giờ biến đổi như thể là hai người, làm cho Đồng Nhạc Nhạc ở một bên nhìn thấy không khỏi nhướn nhướn hàng mi tuyệt đẹp.

Vốn tưởng rằng thiếu nữ này là tiểu nha đầu nhát gan ngượng ngùng , không ngờ, xét người không thể chỉ nhìn tướng mạo. Nàng hiện tại chính là một con nhím nhỏ xù lông! May là, chỗ nàng đâm tới không phải đối với Đồng Nhạc Nhạc !

Trong lòng buồn cười, dù sao, Đồng Nhạc Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy có người lá gan lớn như vậy, dám đối đầu với Huyền Lăng Phong ! Đặc biệt, thiếu nữ trước mắt này nói thế dưới tình huống đã biết thân phận của Huyền Lăng Phong. Thiếu nữ này , rốt cuộc là có thân phận gì đây! ? Nhìn nét kiêu ngạo trên mặt nàng, và vẻ sang trọng như thể từ lúc sinh ra, phảng phất không phải người bình thường đơn giản như vậy a. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.