Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 312: Chương 312: Chương 152-2 : Lựa chọn






Trong khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc oán trách, nhưng không biết, tâm tư của mình, đang không che dấu chút nào lại biểu lộ trên chính khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của mình.

Thấy tiểu thái giám nhỏ nhắn xinh xắn này, lại sử dụng ánh mắt ai oán vô cùng nhìn hắn. Dáng vẻ đó, phảng phất giống như một tiểu điêu nhi không kịp ăn thịt đang lúc giận hắn, vừa là thương cảm, vừa là dễ thương.

Thấy vậy, huyết mâu động lòng người kia của Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua một nụ cười thấp thoáng ...

Nhận ra sự vui vẻ dưới đáy mắt của Huyền Lăng Thương, mặc dù chỉ nhàn nhạt, nhưng vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc thấy được.

Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cong lên.

Huyền Lăng Thương này, khi chứng kiến dáng vẻ không còn biết làm sao của nàng, lại cho rằng rất nực cười sao! ?

Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, đột nhiên Huyền Lăng Phong kích động la lên:

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi chính là thái giám hầu cận của hoàng huynh, phải nhớ được chức trách của mình a!"

Huyền Lăng Phong mở miệng, rất có dáng vẻ tận tình khuyên bảo.

Trên thực tế trong lòng cũng là đang suy nghĩ. Lần trước hắn bảo hoàng huynh để Tiểu Nhạc Tử cho hắn, hoàng huynh cũng không làm. Hắn mới không cần Tiểu Nhạc Tử ở chung một chỗ cùng những người khác, đặc biệt, còn là với Xú nha đầu này vẫn luôn làm hắn khó chịu!

So với Huyền Lăng Phong thở hổn hển, bên này Đường Yên Nhi, ngay lúc nghe được Huyền Lăng Phong nói, lập tức tiến lên. Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, là thương cảm vô cùng, phảng phất giống như một con mèo nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ, nhìn vô cùng tội nghiệp đau khổ.

"Tiểu Nhạc Tử. . ."

Đường Yên Nhi mặc dù không nói thêm gì, nhưng mà, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, lại bảo đáng thương tới đâu thì quả là đáng thương tới đó. Nó làm cho người ta nhìn, cũng không nhịn được sinh lòng thương tiếc.

Trong nhát mắt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình đang chịu áp lực thật lớn a.

Một người theo mình trải qua không ít chuyện là Huyền Lăng Phong. Một người dễ thương, khơi gợi người ta phải thương xót là Đường Yên Nhi. . .

Rốt cuộc, nàng phải lựa chọn như thế nào đây!?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não vô cùng. Ở một bên là ánh mắt Huyền Lăng Phong mang hi vọng tràn đầy nhìn nàng, còn bên kia là ánh mắt Đường Yên Nhi tràn đầy đáng thương nhìn nàng. Cuối cùng, ánh mắt nàng không khỏi nhìn vào Huyền Lăng Thương đứng ở một bên, hai tay khoanh trước ngực, như đang xem kịch vui.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lại lần nữa dùng ánh mắt ai oán nhìn Huyền Lăng Thương.

Thấy ánh mắt ai oán của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ là đưa tay sờ sờ mũi, khóe miệng, lại không dấu vết nhẹ nhàng cong lên một cái...

Không biết như thế nào, khi dáng vẻ thấy tiểu thái giám này ăn quả đắng, hắn lại cảm giác được trong lòng vui vẻ vô cùng. . .

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Sau khi nàng do dự rất lâu , cuối cùng, như là đã hạ quyết tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt cúi xuống, hé mở làn môi hồng.

"Hoàng thượng, nô tài sẽ dẫn Cửu công chúa du ngoạn thật tốt ở kinh thành, mong Hoàng thượng yên tâm."

"Ha ha, Tiểu Nhạc Tử, ta đã biết rõ ngươi tốt nhất!"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Đường Yên Nhi lập tức vui vẻ nhảy thật cao từ trên mặt đất, trên mặt dào dạt nụ cười sáng lạn vô cùng.

Sau đó, không nhịn được dùng ánh mắt đắc ý nhìn Huyền Lăng Phong .

Đối với sự đắc ý vui vẻ vô cùng của Đường Yên Nhi, một bên Huyền Lăng Phong sau khi nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói đáp án , gương mặt thanh tú lập tức cau lại một cái, trên mặt mang theo tức giận rõ ràng. Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, là tràn đầy ai oán.

Tiểu Nhạc Tử này, hắn lại lựa chọn Xú nha đầu này mà cũng không lựa chọn hắn!?

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong càng nặng nề lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, lập tức quay đi khuôn mặt tuấn tú, không hề nhìn Đồng Nhạc Nhạc nữa.

Đối với dáng vẻ Huyền Lăng Phong nổi giận đùng đùng, Đồng Nhạc Nhạc hiện rõ sự bất đắc dĩ.

Chỉ cảm thấy hiện tại chính mình, hình như Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều là người có lỗi!

Cái thân nô tài này, thật sự quá cực khổ nữa rồi. . .

Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bất đắc dĩ thở dài, chỉ nghe một bên Huyền Lăng Thương trầm lặng đã lâu, đột nhiên mở miệng nói:

"Yên Nhi, ngươi mới vào cung, khẳng định mệt muốn chết rồi. Để ngày mai, ngươi lại mang theo Tiểu Nhạc Tử cùng xuất cung du ngoạn đi. Hôm nay, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Nghe được những lời của Huyền Lăng Thương, Đường Yên Nhi lập tức ngoan ngoãn gật đầu, đồng ý .

"Tốt, hoàng đế đại biểu ca."

Đường Yên Nhi mở miệng, dáng vẻ vô cùng dễ bảo.

Cuối cùng, ánh mắt quét một vòng, lại rơi tại trên người Đồng Nhạc Nhạc, trong mắt lộ vẻ lộ rõ vui vẻ.

"Tiểu Nhạc Tử, ngày mai gặp lại."

Vừa nói dứt lời, Đường Yên Nhi liền mang A Nô từ từ rời khỏi đây.

Một bên Huyền Lăng Thương, đợi một hồi, cũng đi trở về Ngự Thư Phòng.

Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Thương xoay người rời khỏi, nhìn người đang đứng ở một bên, Huyền Lăng Phong tiếp tục khó chịu, cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài một phen, lại từ từ tới gần Huyền Lăng Phong.

"Thập Tam Gia, ngài đừng nóng giận nữa. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu tràn đầy cầu khẩn và... dụ dỗ.

Phảng phất giống như dụ dỗ tiểu hài tử, nhưng mà, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong chính xác có lẽ một đứa bé a. . .

Chỉ là, thấy Đồng Nhạc Nhạc dụ dỗ, Huyền Lăng Phong nặng nề hầm hừ một cái lạnh nhạt.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay sờ sờ cái mũi, mặt mày xấu hổ.

Chỉ cảm thấy chính mình hiện tại, giống như cầm mặt nóng đi dán cái mông lạnh.

Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng cũng biết, Huyền Lăng Phong sở dĩ tức giận, hoàn toàn là bởi vì hắn phi thường không thích Đường Yên Nhi . Mà nàng lại ngay lúc đó, lựa chọn Đường Yên Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.