Edit : thuonglu
Huyền Lăng Thương thấy vậy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền lập tức ra ngoài.
Đồng dạng Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên cũng vậy, đầu tiên là thật sâu liếc mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc một chút, lại theo sát mà đi ra ngoài.
Trong chốc lát, bên trong Dưỡng Tâm điện, chỉ còn lại có hai người Đồng Nhạc Nhạc và Lâu Vô Tâm.
Thấy những người khác đều đã rời khỏi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền vui vẻ.
Thật sự là trời cũng giúp nàng a!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền gắt gao rơi trên người 'nam nhân' đang ngồi ở trước mặt nàng.
Đối với ánh mắt thẳng tắp của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm liền cảm thấy sửng sốt, ánh mắt nhìn lại Đồng Nhạc Nhạc, tràn đầy nghi hoặc.
Chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt, y phục trên người bị đốt trọi nhiều chỗ, tóc tai cũng bừa bộn không thôi, chớ nói chi khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị tro bám đầy không thấy rõ đường nét.
Lâu Vô Tâm từ sau khi vào cung, liền nghe nói qua không ít sự tích về tiểu thái giám này.
Trong lòng cũng rõ tiểu thái giám này, chính là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng.
Hoàng thượng đối xử với hắn thật không giống với bình thường!
Đặc biệt là hôm nay, Hoàng thượng lại không để ý đến bản thân mà nhảy vào đám cháy để cứu tiểu thái giám này ra ngoài. Chuyện này đã sớm bị truyền khắp hoàng cung.
Mới vừa rồi, trước khi tới nơi này, nàng đối với nhân vật trong truyền thuyết này liền tò mò không thôi. Cũng không ngờ rằng, tiểu thái giám trước mặt này, lại dùng ánh mắt kỳ quái như thế nhìn mình.
Trong lòng Lâu Vô Tâm vẫn còn đang nghi hoặc, lại thấy tiểu thái giám mở miệng ra nói trước.
"Lâu ngự y, ta không thích quanh co lòng vòng, như vậy ta liền ăn ngay nói thật ."
"A! ? Nhạc công công, lời này của ngươi là có ý tứ gì! ?"
Lời Đồng Nhạc Nhạc nói ra làm Lâu Vô Tâm cảm thấy nghi hoặc không thôi, dáng vẻ tràn đầy ngạc nhiên cùng thắc mắc.
Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc liền mở ra trực tiếp nói.
"Ta biết ngươi là nữ nhân!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng gằn lên từng tiếng. Hơn nữa lúc nàng nói, ánh mắt gắt gao rơi trên người Lâu Vô Tâm.
Chỉ thấy người 'nam nhân' trước mắt khi nghe được những lời cuối cùng của nàng thì thân thể chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to, trong mắt lộ rõ dáng vẻ rung động.
Nhìn thấy thần sắc của 'nam nhân' trước mắt như thế, coi như 'hắn' không nói lời nào, Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu rõ phỏng đoán của mình là không sai. Lâu Vô Tâm, thật sự là một nữ nhân!
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc chìm trong suy nghĩ, Lâu Vô Tâm sau một khắc rung động, liền nhanh chóng phục hồi tinh thần, trên mặt làm ra vẻ điềm tĩnh.
Mày khẽ chau mày, môi hồng hé mở, làm ra vẻ không giải thích được.
"Nhạc công công, ta không biết ngươi đang nói cái gì! Ta đường đường là nam tử hán, như thế nào lại là nữ nhân! ?"
Lâu Vô Tâm mở miệng, trên mặt làm ra vẻ giận dữ.
Chỉ là, trên trán nàng nhanh chóng lấm tấm không ít mồ hôi, bán đứng tâm tình đang bối rối của nàng.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết rõ nàng ấy chỉ là cố làm ra vẻ thôi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một cái, lập tức mở miệng cười nói.
"Lâu ngự y chớ căng thẳng, thân phận của ngươi, ta sẽ không nói với những người khác."
Nghe được những lời này, Lâu Vô Tâm lập tức sửng sốt, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, có tìm tòi nghiên cứu, đánh giá, không giải thích được, và cả sự cảnh giác.
Thấy Lâu Vô Tâm phòng mình như phòng lang, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền biết nàng ấy là đang băn khoăn nghi hoặc.
Dù sao, bên trong hoàng cung này người lòng không thể không phòng được.
Lại nói Lâu Vô Tâm nữ giả nam trang lẫn vào cung đình làm ngự y, như vậy thân phận của nàng khẳng định là không thể để người khác biết tới.
Bằng không, đây chính là phạm vào tội khi quân!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền hiểu rõ.
Lâu Vô Tâm trầm lặng trong khoảng khắc liền lập tức mở miệng hỏi.
"Ngươi, rốt cuộc là người phương nào! ?"
Lâu Vô Tâm mở miệng, âm thanh véo von, không khàn khàn giống mới vừa rồi.
Trong lòng biết đây mới là âm thanh đích thực của Lâu Vô Tâm, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc cong lên một cái, mở miệng cười nói.
"Kỳ thật, ta với ngươi đồng dạng!"
"Cùng ta đồng dạng! ?"
Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm trên mặt sửng sốt, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên vẫn còn suy nghĩ cẩn thận.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác là đưa cánh tay nhỏ bé đến trước mặt Lâu Vô Tâm.
"Vậy ngươi xem mạch tượng của ta liền biết được đáp án thôi."
Lời nói vừa dứt liền thấy cổ tay nhỏ bé Đồng Nhạc Nhạc đưa tới, Lâu Vô Tâm trong lòng vừa nghi hoặc lại bất an, nhưng mà, vẫn không nhịn được tò mò, đưa tay đến mạch Đồng Nhạc Nhạc .
Thấy dáng vẻ tràn đầy cảnh giác của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ là mỉm cười nhìn nàng tiếp tục bắt mạch cho mình.
Sau một khắc, liền thấy Lâu Vô Tâm thu tay lại, mắt nhìn nàng tràn đầy kinh ngạc.
Dừng lại một chút, tựa như chưa xác định chính xác, Lâu Vô Tâm lại lần nữa đưa tay ra, đặt lên mạch trên cổ tay nàng.
Chỉ thấy trên gương mặt tinh xảo của Lâu Vô Tâm, đầu tiên là đầy vẻ kinh ngạc, sau lại là hiểu rõ, cuối cùng, ánh mắt ngước lên nhìn Đồng Nhạc Nhạc, giật mình la lên.
"Vậy thì ra, ngươi cũng là nữ nhân! ?"
Đối với bộ dạng kinh ngạc của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, lập tức mở miệng nói.
"Đúng vậy, cho nên Lâu ngự y không cần lo lắng ta sẽ nói ra bí mật của ngươi , đương nhiên điều kiện kiên quyết là ngươi cũng phải giữ bí mật cho ta! Hiện nay chúng ta đã là người cùng hội cùng thuyền, một người có việc, thì người kia tuyệt đối cũng sẽ không chút dễ chịu."
Câu nói cuối cùng kia, giọng điệu Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghiêm túc.
Dù sao, nàng với Lâu Vô Tâm cũng chỉ là lần đầu gặp mặt, cũng không rõ Lâu Vô Tâm này tính tình như thế nào. Nàng không thể không đề phòng.
Lâu Vô Tâm nghe vậy, trên mặt đầu tiên là ngậm chặt miệng không nói một khắc, sau đó hiểu rõ mới trở lại bình thường, mở miệng nói.
"Hảo, ta thề, tuyệt đối sẽ không đem bí mật của ngươi nói ra, ngươi cũng không thể đem chuyện của ta cho những người khác biết!"
Nghe được lời Lâu Vô Tâm nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hé miệng cười một tiếng, dù sao nàng cũng chỉ cần những lời này của Lâu Vô Tâm.
"Hảo, một lời đã định!"
. . .
Sau khi cùng Đồng Nhạc Nhạc tuyên thề, tuyệt đối không được đem thân phận đối phương cho bất kỳ ai biết cho đến, Lâu Vô Tâm liền chăm chú kiểm tra cho Đồng Nhạc Nhạc một phen, sau đó băng bó tốt cho vết thương trên cổ chân của nàng.
Không thể không công nhận, y thuật của Lâu Vô Tâm xác thực không tồi.
Quan trọng nhất là dược nàng đưa tới, không giống ngự y phòng khác kê thật đắng a.
Hơn nữa vết sưng đỏ trên cổ chân, sau khi được nàng cấp dược chỉ cảm thấy lành lạnh, phảng phất như được một khối băng chụp lên, không bao lâu, chỗ sưng đỏ trên chân liền tiêu tan đi phân nửa .
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cực kỳ vui mừng.
"Ha hả, không nghĩ tới y thuật của ngươi tốt như vậy, nhưng mà, ngươi tại sao đang yên lành lại nữ giả nam trang đến hoàng cung làm ngự y đây! ?"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nhìn vết thương chính mình mà Lâu Vô Tâm còn chưa kịp băng bó, trong lòng vừa nghi hoặc không thôi, liền không hề nghĩ ngợi mà mở miệng ra hỏi.
Chỉ là, khi nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc nói ra những lời này, môi đỏ Lâu Vô Tâm mím chặt lại, như là không muốn nói ra.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.
"Thật xin lỗi, mấy vấn đề này ta không nên hỏi đến, nếu ngươi không muốn nói thì cũng đừng miễn cưỡng nói."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong lòng có vài phần ảo não.
Dù sao, tất cả mọi người đều có bí mật không muốn nói ra, nàng thật sự là lắm miệng a.
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc đang ảo não không thôi, lại thấy Lâu Vô Tâm nâng đôi mắt long lanh lên, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.
"Không có gì không muốn nói, ta sở dĩ vào cung, chỉ là bởi vì một người."
Nghe được lời này của Lâu Vô Tâm, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức mở miệng bật thốt ra.
"Một người! ?"
"Đúng vậy, là một người đối với ta mà nói phi thường quan trọng. . ."
Lâu Vô Tâm mở miệng, ánh mắt hơi ngẩn ra, phảng phất nghĩ đến cái gì đó, trên mặt xẹt qua một tia si mê. . .
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức như là nghĩ đến cái gì, liền mở miệng hỏi.
"Người kia, đối với ngươi mà nói phi thường quan trọng, chẳng lẽ là người ngươi thích! ?"
Lời này của Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ là nàng thuận miệng nói ra thôi.
Không nghĩ đến, Lâu Vô Tâm vốn đang ngẩn người nghe những lời này của nàng lại tựa con mèo bị người khác dẫm lên đuôi cả người liền từ chỗ đang ngồi nhảy dựng lên .
Trên gương mặt xinh đẹp, nhanh chóng hiện lên vài phần ngượng ngùng, tức giận cùng bối rối.
"Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó! ? Mới, mới không phải!"
Lâu Vô Tâm mở miệng, giọng điệu bối rối.
Chỉ là, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy ửng đỏ, đôi mắt long lanh vẫn còn lóe ra một tia ngượng ngùng cùng bối rối, rõ ràng là bộ dạng dấu đầu lòi đuôi.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười.
"Phải không! ? Nhìn lại bộ dáng của ngươi xem, có chỗ nào không giống như đang nói đến người trong lòng hay không. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn phía Lâu Vô Tâm không chút nào che dấu vẻ chế nhạo.