Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 370: Chương 370: Chương 178-1 : Bạch Thập Nhị




Thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hai tiểu cung nữ kia càng lộ rõ vẻ sợ hãi, nhưng dáng vẻ lại kích động vô cùng.

"Trời ạ! Không nghĩ tới chúng ta mới vào cung lại có thể nhìn thấy đương kim Thánh thượng , chúng ta thật là quá may mắn!"

"Chính là a, ta nghe tỉ tỉ nói, nàng vào cung hơn năm năm , cũng chưa từng được nhìn thấy dung nhan thánh thượng, mỗi lần nói lên, tỉ đều tràn đầy tiếc nuối. . ."

"Ha hả, để cho chúng ta trở về nhất định phải nói cho mọi người một chút, khẳng định sẽ được bọn họ hâm mộ!"

"Đặc biệt dung mạo đương kim Thánh thượng thật sự là anh tuấn phi phàm, làm tim ta cứ nhảy loạn thình thịch..."

"Nhìn ngươi quả thực không có tiền đồ, mới vừa rồi vẫn còn dáng vẻ sợ hãi mà!"

"Hì hì, chẳng nhẽ ngươi không phải như thế sao!?"

Nghe hai tiểu cung nữ nói chuyện, một bộ dáng bất ngờ cùng vui vẻ như fans ngẫu nhiên nhìn thấy thần tượng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười trộm.

Sau một khắc, hai tiểu cung nữ kia phảng phất nhận thấy được ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt hai người hiện ra tia vội vàng cùng sửng sốt, lập tức lộ ra thái độ ngượng ngùng.

"Mới vừa rồi thật sự là ngại quá Nhạc công công."

"Ha hả, việc rất nhỏ, này, khăn tay của ngươi, lần sau ngàn vạn lần không nên làm mất."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thuận tiện đưa khăn tay trên tay cho tiểu cung nữ kia.

Tiểu cung nữ vươn tay tiếp nhận, hết lần này đến lần khác cảm kích, lập tức, hai người liền vội vã rời khỏi vườn mai.

Trong khoảnh khắc, bên trong cả vườn mai, chỉ còn lại có Đồng Nhạc Nhạc và thị vệ bên cạnh...

Nhìn thấy nam nhân tùy ý đứng ở bên cạnh trầm mặc không lên tiếng, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng nói.

"Chuyện vừa rồi, thật sự là cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta khẳng định sẽ ngã xuống."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy cảm kích nói.

Nghe vậy, đôi mắt màu hổ phách của nam nhân kia chỉ hơi lóe lên, lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng nói.

"Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến."

Nam nhân mở miệng, giọng nói phảng phất mang theo nam châm, rất là cảm tính.

Hơn nữa, nam nhân này không nói nhiều lắm, lời ít mà ý nhiều, điểm này có hơi giống với Huyền Lăng Thương.

Nhưng mà, nam nhân này cương nghị khôi ngô tuấn tú, đầy vẻ dị quốc phong tình.

Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách kia làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến sóng nước lăn tăn trên hồ nước, vô cùng xinh đẹp.

Huyền Lăng Thương lạnh lùng mê người, ở trên người hắn, luôn tản ra một loại khí chất cao quý chỉ vương giả mới có, làm cho lòng người sinh ra kính nể.

Chỉ là, nghĩ đến mới vừa rồi Huyền Lăng Thương quan tâm với chính mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng ấm áp.

Nội tâm rung động, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đắm chìm trong sự quan tâm của Huyền Lăng Thương, cho đến không biết qua bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần lại, liền đối đầu với đôi mắt lá răm sâu thẳm màu hổ phách , trên mặt lập tức hiện lên một tia một buồn bực, một dáng vẻ ảo não ngượng ngùng, không khỏi nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Chết tiệt, vì sao đang yên đang lành nàng lại nhớ đến Huyền Lăng Thương!?

Hơn nữa, lại còn cứ si mê như thế, có lẽ việc đối mặt với nam nhân trước mắt này thật sự không nên a!

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang ảo não lại lập tức trở nên ngượng ngùng, vì che dấu chút luống cuống mới vừa rồi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa tay bịt lấy miệng, nhẹ nhàng ho khan một phen.

Lập tức, mắt nhung đầu tiên là nhẹ nhàng nhìn qua một lượt quần áo trên người nam nhân trước mắt,dường như nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng hỏi.

"Nhìn ngươi lạ mặt như thế, lại mặc trang phục của thị vệ, chẳng lẽ là ngươi là thị vệ mới tiến cung!?"

Nghĩ đến mấy ngày hôm trước nghe được ở chỗ Tiểu Quế Tử, Huyền Lăng Thương đang quan sát đám thị vệ mới thu nhận, nhưng mấy ngày nay lại tính toán mở một trận đấu cho các thị vệ, tự mình chọn lựa một chút nhân tài có võ công cao cường rồi đưa vào đội Ngự Tiền Thị Vệ!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc so đo, nam nhân kia nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, trầm lặng một khắc, lập tức, mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừ, ta mới vào cung."

"Ha hả, không trách được ta nhìn thấy ngươi, cảm giác được ngươi lạ mặt đây! Chỉ là thật là kỳ quái, trước kia chúng ta hình như chưa từng gặp qua mặt đi!? Vì sao ta cảm giác ngươi hình như có chút quen thuộc!? Nhưng mà, nếu như trước kia ta đã thấy ngươi, khẳng định sẽ còn nhớ ngươi, ha hả, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều quá, a, đúng rồi, ta còn không biết tên của ngươi đây! Ta tự giới thiệu trước! Ta gọi là Tiểu Nhạc Tử, đang trực ở điện Dưỡng Tâm, còn ngươi!?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, liền nói rào rào.

Không biết tại sao, nàng cảm giác được nam nhân này có hơi quen thuộc, hình như bọn họ trước đây đã gặp mặt ở nơi nào.

Chính là không phải chứ!?

Dung mạo của nam nhân trước mắt quả thực làm cho người ta đã gặp qua là không thể quên được, nếu như trước kia nàng thật sự gặp qua hắn, khẳng định sẽ không quên mới đúng, không phải sao!?

Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không giải thích được, nam nhân sau khi nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, đôi mắt màu hổ phách, đầu tiên là có hơi lóe ra một phen, lập tức, bạc môi hé mở, mang theo giọng nói tràn đầy từ tính.

"Bạch Thập Nhị."

"Cái gì!? Bạch Thập Nhị! ?"

Nghe được lời nói của hắn như vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc liền sửng sốt, dường như nghĩ đến một cái gì đó, lập tức mở miệng cười nói.

"Ha hả, trong nhà của ngươi khẳng định rất nhiều huynh đệ, ngươi không phải là xếp hạng mười hai, cho nên mới gọi kêu Thập Nhị đi! ?"

Nghe được tên của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.