Đồng Nhạc Nhạc còn chưa nói xong, Bạch Thập Nhị đã mở miệng cắt ngang.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hơi sửng sốt, lập tức môi đỏ mọng nhếch lên, mở miệng cười nói.
" Ha ha, thật sự quá tốt, ta vẫn cảm thấy đi dạo phố nhiều người mới náo nhiệt đấy! Đã như vậy, chúng ta đi tìm đám người Tiểu Quế Tử đi! Điểm tâm sáng có thể mua ở ngoài về nha! "
Nghe những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Bạch Thập Nhị chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn tiểu thái giám chỉ đứng đến ngực hắn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng đóng mở, giống như một chú chim nhỏ líu ríu.
Âm thanh trong vắt kia, lại dễ nghe vô cùng
Còn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ kia, đã rực rỡ lại càng thêm sáng lạn.
Thấy vậy, đôi mắt hổ phách của nam nhân kia không khỏi loé lên một chút.
…
Bởi vì đến dịp cuối năm, dòng người trong kinh thành so với ngày thường đông đúc hơn rất nhiều
Hơn nữa hiện tại tuyết đã ngừng rơi, mặt trời hiếm thấy lộ ra trên bầu trời
Ánh vàng sáng rỡ kia, êm dịu chiếu vào cả đường lớn của kinh thành, soi bốn phía sáng trưng rực rỡ vô cùng.
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, tại con đường lớn nhất kinh thành này, bốn phương thông suốt, đầu người nhấp nhô, ngựa xe như nước, tấp nập không ngừng.
Hai bên cửa hàng san sát, khách điếm tửu quán, càng là nhiều không kể xiết.
Hai bên đường đầy quán lớn quán nhỏ, thương phẩm đông đảo, làm cho người ta xem hoa cả mắt.
Có hàng bán trái cây, có quán bán điểm tâm, có nơi bán tranh tết.
Các chủ quán biết nắm bắt thời cơ, không ngừng thét to, mong hấp dẫn người qua đường.
Tiếng hét to, tiếng vó ngựa, tiếng nói chuyện không ngừng đan vào nhau, tạo thành một bức tranh thịnh vượng sung túc.…
Mấy người Bạch Thập Nhị, Tiểu Quế Tử chen chúc trên đường lớn náo nhiệt, lúc này tâm tình của Đồng Nhạc Nhạc phải nói là vô cùng sung sướng.
Gặp cái gì thú vị mới lạ, lập tức kích động vọt lên phía trước, sau đó cầm lấy vật kia cẩn thận quan sát.
Nếu như thấy thích, tất sẽ mua lấy, nhưng điều kiện tiên quyết là muốn cùng lão bản gian hàng cò kè mặc cả một phen.
Bình thường nhìn Tiểu Quế Tử là người thật thà thành thật, nhưng với phương diện này, lại có thiên phú tốt bẩm sinh.
Lão bản đưa ra giá tiền, hắn đều có thể hạ xuống phân nửa, làm lão bản tức đến dậm chân.
Có Tiểu Quế Tử là cao thủ mặc cả, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên không cần lo lắng cho túi tiền của mình.
Kết quả là, đám người Đồng Nhạc Nhạc cũng mua được một đống đồ lớn.
Nhìn chiến lợi phẩm ở trên tay, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc vô cùng sung sướng, bụng cũng bắt đầu kêu lên.
Thấy ở bên hồ phía trước có một cái tửu lâu, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa tay chỉ về hướng khách sạn đó, mơ miệng nói với đám Bạch Thập Nhị.
" Không bằng chúng ta đến bên kia ăn cơm đi!"
"Ừ, hảo, ta sắp chết đói rồi!"
" Đúng rồi a, hôm nay mua nhiều đồ như vậy, ta mệt muốn chết rồi đây!"
Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, tự nhiên gật đầu tán thành.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, cũng là gật đầu, mở miệng phụ họa.
" Đúng vậy , đi dạo thời gian dài như vậy, chân ta cũng đau rồi đây!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, so với Tiểu Quế Tử bọn họ, nàng tốt hơn nhiều .
Bởi vì dọc đường đi, tất cả đồ nàng mua, Bạch Thập Nhị đều chủ động xách giúp, không giống với Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, bọn họ là tự mua tự cầm.
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc rất là ngại, nhưng mà Bạch Thập Nhị lại có một dáng vẻ không sao cả.
Hơn nữa, lo lắng hắn xách nhiều đồ như vậy sẽ mệt, nhưng hắn lại có bộ dáng dễ dàng.
Nghĩ đến vóc người cường tráng của Bạch Thập Nhị, chút đồ đó đối với hắn mà nói, thật không thấm vào đâu.
Chỉ là Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu được, cho nên liền tính toán mời Bạch Thập Nhị ăn bữa cơm, xem như đáp tạ hắn.
Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc đã đi tới cửa tửu lâu .
Giờ phút này đã qua giờ ngọ, người tới dùng cơm là không ít.
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy đại sảnh của tửu lâu đã sớm kín người hết chỗ .
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc liền mang theo đám Bạch Thập Nhị hướng tới lầu hai.
Phi thường may mắn, lúc đám Đồng Nhạc Nhạc mới đi lên lầu hai, vừa lúc có người tính tiền rời đi.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức nhanh tay lẹ mắt chạy vội lên trên giành chỗ, rồi vẫy tay gọi đám Bạch Thập Nhị lại.
Đám Bạch Thập Nhị đi tới vội vàng ngồi xuống, Đồng Nhạc Nhạc liền gọi tiểu nhị dọn dẹp sạch sẽ, mang lên vài món thức ăn và một bình trà thơm.
Bởi vì giờ này là lúc tửu lâu đông khách nhất, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết thức ăn không có nhanh như vậy, liền vừa nhấm nháp nước trà, vừa cùng đám Tiểu Quế Tử cười cười nói nói.
Qua một lúc lâu, thức ăn cũng được dọn lên.
Nhìn thức ăn ở trên bàn tản ra mùi thơm làm người ta thèm nhỏ dãi, trong miệng Đồng Nhạc Nhạc, nước bọt sớm đã tràn ra.
Cuối cùng, cũng không khách khí với đám Tiểu Quế Tử nữa, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng lớn ngốn vào miệng.
"Ừ, thức ăn nơi này đúng là khá ngon!"
Một miệng đầy thức ăn, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được giơ ngón tay cái lên, tán thưởng không dứt.
Một bên Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, cũng là ăn đến mồm mép bóng nhờn.
"Đúng vậy, đã đói bụng , ăn cái gì đều đặc biệt ngon!"
" Đúng vậy, đúng vậy …!"
Nghe Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cười thành tiếng.
Sau một khắc, ánh mắt nhìn quanh, liền rơi trên người Bạch Thập Nhị đang ngồi cạnh nàng.
Chỉ thấy, so với tướng ăn không hề nhã nhặn, giống như vừa bị thả ra sau khi lao dịch của bọn họ, Bạch Thập Nhị lại ăn vô cùng nhã nhặn.
Bạch Thập Nhị một tay cầm chén sứ, một tay cầm đôi đũa từ từ ăn.
Nhất cử nhất động, tao nhã tự nhiên!