Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 388: Chương 388: Chương 184-2 : Băng bó vết thương






Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu đưa tay, kiểm tra phía sau gáy của Bạch Thập Nhị.

“Không hề bị thương nha…”

Để cho Đồng Nhạc Nhạc không ngừng lắc qua lắc lại cái đầu của mình, gương mặt tuấn tú của Bạch Thập Nhị đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng là suy nghĩ được.

“Ngươi nhìn cái gì?”

Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, lại trong mắt thấy hắn tràn đầy nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, nói rõ chi tiết.

“Ta đang kiểm tra, ngươi mới rồi có khi bị đụng đến hư đầu rồi hay không, mới có thể nói ra lời ngốc nghếch như vậy!.”

“Ách…”

Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, lần này đến phiên Bạch Thập Nhị hết chỗ nói rồi.

Chỉ là, sau một phút, Bạch Thập Nhị dường như nghĩ đến chuyện gì, hé miệng cười một tiếng.

“Ha ha, mới vừa rồi là ta nói đùa với ngươi thôi, ngươi cũng tin sao?”

Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, trên mặt hắn cũng thể hiện sự trêu chọc.

Trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức buồn bực, trong lòng liền biết chính mình mới vừa rồi bị đùa giỡn, trong lòng không khỏi nảy lên một cơn tức giận.

Bạch Thập Nhị chết tiệt này, nàng mới vừa rồi khẩn trương như thế lo lắng cho hắn, hắn lại đối với chính mình đùa giỡn vui vẻ đến vậy!?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được giơ tay, hung hăn đánh một phen lên cánh tay của Bạch Thập Nhị, trong khoảnh khắc lại quên, cánh tay Bạch Thập Nhị đang bị thương, nhưng vẫn chịu được cú đánh này.

Chỉ thấy, nguyên bản gương mặt đang tươi cười, chân mày trong phút chốc nhíu lại, gương mặt càng nhanh chóng hiện lên vẻ mặt bị đau.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hoảng hốt, hàng mi cau lại, trên mặt đều là bối rối và lo lắng.

“Trời ạ! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý, ta, ta, ta quên cánh tay ngươi bị thương, lại còn đánh lên nữa!”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì khẩn trương và hoảng hốt nên nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Nhìn Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt bối rối xin lỗi, Bạch Thập Nhị chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, lập tức gương mặt khoan khoái, bạc môi hé mở, mở miệng nói.

“Ta không sao, ngươi không cần xin lỗi!”

Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói không có ý tứ trách mình, chỉ là trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có vẻ áy náy xin lỗi không thôi.

Khiến thương thế trên tay Bạch Thập Nhị đau thêm, Đồng Nhạc Nhạc cũng không lại nói thêm cái gì, chỉ là nhanh chóng xoắn tay áo của Bạch Thập Nhị lên cao, sau đó bắt đầu thoa thuốc lên vết thương của hắn.

Đồng Nhạc Nhạc chăm chú bôi thuốc, ánh mắt chuyên chú, hơn nữa cực kỳ cẩn thận.

Dù sao nhìn thấy vết thương này cũng biết là thật sự rất đau, coi như không phải vết thương trên người nàng, nhưng nàng cũng cảm thấy thật sự ghê người.

Nếu không phải lần này số người bị thương quá nhiều, ngự y không đủ, nàng khẳng định sẽ không tự mình thoa thuốc cho Bạch Thập Nhị.

Dù sao, nàng thoa thuốc tuy cũng có kỹ thuật, nhưng không thể so sánh với những người chuyên nghiệp được.

Cho nên lần này, Đồng Nhạc Nhạc cho dù là bôi thuốc, băng bó đều rất cẩn thận, chăm chú vô cùng.

Tuy nhiên, cho dù nàng chăm chú băng bó cỡ nào, đến cuối cùng, nhìn lại vết thương được mình băng bó, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hiện lên một trận buồn bực, nhìn phía ánh mắt của Bạch Thập Nhị không có ý tứ trêu chọc.

“Ách, ha ha, ta , ta băng bó không được đẹp mắt cho lắm, nhưng mà, tình huống hiện tại như thế, cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ cần không chảy máu là được, đợi một lát ngự y băng bó lại cho ngươi thật tốt.”

Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa tay gãi gãi gáy, vừa cười ha ha nói.

Thấy dáng vẻ cười khan của Đồng Nhạc Nhạc, Bạch Thập Nhị đầu tiên là cuối đầu nhìn cánh tay bị thương băng bó như bánh chưng của mình, lập tức bạc môi hé mở, mở miệng nói.

“Không cần, ta cảm được ngươi băng bó rất tốt đấy!”

“Ách…”

.

Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.

Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thập Nhị, càng là kinh ngạc không thôi.

Dù sao, chính mình băng bó như vậy, Bạch Thập Nhị còn nói là băng bó rất tốt.

Nếu không phải hắn đang an ủi nàng, vậy thì khẩu vị của hắn rất đặc biệt…

Nhưng mà, hiện tại nàng cũng không nói thêm cái gì, chỉ cần Bạch Thập Nhị không có chuyện gì là tốt rồi.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhe nhõm, không khỏi đi theo hé miệng cười một tiếng.

Nhưng nàng lại không biết, lúc nàng và Bạch Thập Nhị hai mắt nhìn nhau, đồng thời cười với nhau, một màn này vô cùng tinh tế rơi vào một đạo huyết mâu ánh mắt.

Nhìn thấy cách đó không xa, hai người ở chung một chỗ cười cười nói nói một hồi, cãi nhau ầm ĩ, bạc môi của Huyền Lăng Thương không khỏi nhếch lên.

Gương mặt tuấn tú kia, càng trầm xuống.

Bạc môi mím thành một đường thẳng, gương mặt âm u, càng cho thấy nam nhân đang đứng bên bờ thịnh nộ.

Thấy trên mặt nam nhân khác thường, đám cung nhân đang hầu hạ bốn phía, vội vàng sợ hết hồn hết vía, miệng câm như hến.

Mặc dù, nam nhân một câu cũng không có nói, chỉ là, từ trên người nam nhân phát tán ra ngoài một luồng khí lạnh giá, phảng phất như từng đợt gió lạnh, thẳng tắp hướng trên người bọn họ đánh tới.

Ngay lập tức, mọi người từ bốn phía, chỉ cảm thấy những cỗ khí lạnh, đang từ dưới chân mình, từng tấc lên tới đỉnh đầu, trên mặt cũng tới rồi.

Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc một điều cũng không biết.

Giờ phút này, nàng đang băng bó vết thương cuối cùng trên người Bạch Thập Nhị, liền dặn dò hắn mấy ngày này ngàn vạn lần không cho vết thương bị đụng nước.

Bạch Thập Nhị nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, bạc môi cong lên một cái, mở miệng cười nói.

“Ha hả, những điều này ta đều biết, chỉ là, ta rất bất ngờ, ngươi lại như vậy mà quan tâm đến ta.”

Nam nhân mở miệng, giọng điệu tuy là dễ dàng sung sướng, chỉ là, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, cũng là vô cùng chăm chú.

Dù sao, cho tới nay, hắn đều cô đơn một mình, bên người mặc dù có không ít người ủng hộ hắn, chỉ là, bọn họ đều là mang theo quan hệ lợi ích…

Tuy nhiên, chỉ có người nhỏ nhắn trước mắt này, đối với hắn là thật tâm, thật là tốt.

Nghĩ tới đây, Bạch Thập Nhị nhìn ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi xẹt qua một ý nghĩ kiên quyết.

Đối với tâm tư của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc không hề quen biết.

Giờ phút này, tai nghe được lời nói này của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mày, mở miệng tức giận nói.

“Ngươi nói cái gì vậy!? Nói giống như trước đây ta dường như không có hay quan tâm ngươi, hơn nữa, mới vừa rồi, nếu không phải ngươi kịp thời xuất hiện, Hoàng Thượng và ta, chỉ sợ là…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.