Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 398: Chương 398: Chương 188-1 : Trẫm chỉ cần ngươi




Edit : Ngavo

Nam nhân vừa nói dứt lời, gương mặt tuấn tú kia, liền từ từ bao trùm xuống phía nàng . . .

Nhìn thấy gương mặt tuấn tú trước mắt càng lúc càng gần , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng thẹn thùng , hơn nữa còn là hoan hỉ và chờ mong.

Cuối cùng, mắt nhung vừa nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn càng là từ từ chu lên, chờ đợi nụ hôn của nam nhân. . .

. . .

Cúi đầu nhìn tiểu thái giám trước mắt này, hai tròng mắt nhắm tịt, cũng không ngừng chu cái miệng nhỏ nhắn hướng tới chính mình, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương không khỏi có hơi sửng sốt.

Mới rồi, hắn chỉ là muốn cố gắng nghe cho rõ tiểu thái giám này rốt cuộc đang nói cái gì. Không ngờ, tiểu thái giám này càng nói, âm thanh càng nhỏ, cũng không biết là đang nói cái gì.

Cuối cùng, càng là không khỏi chu lên cái miệng nhỏ nhắn về hướng tới chính mình , chẳng lẽ là, hắn là đang có xuân mộng kiều diễm gì đó sao! ?

Chính là, hắn đã là một hoạn quan rồi, tại sao còn có thể làm được những giấc xuân mộng không đứng đắn này đây! ?

Trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc không giải thích được, liền tính toán đánh thức người nhỏ bé trên mặt đất.

Tuy nhiên, khi mà bàn tay với khớp xương cứng cáp kia của hắn vừa mới tóm lấy bả vai người nhỏ bé, lại thấy người nhỏ nhắn này, hai tay bỗng nhiên duỗi ra, liền gắt gao túm lấy thật chặt bàn tay hắn, sau đó ra sức kéo lại.

Đối với hành động của tiểu thái giám phía dưới, Huyền Lăng Thương vừa bối rối không còn kịp đề phòng nữa, cả người liền liền bị tác động ngã thẳng lên người tiểu thái giám nằm trên mặt đất.

Nhưng mà, tuy là như thế, Huyền Lăng Thương tại một khắc cuối cùng, có lẽ do có phần lo lắng, sợ hãi chính mình sẽ đè lên tiểu thái giám này. Dù sao, tiểu thái giám này, thân thể là mảnh mai như vậy, nếu như bị toàn bộ sức nặng của hắn đè xuống, rồi bị chấn thương, thì nên làm cái gì bây giờ! ?

Cho nên một khắc cuối cùng, Huyền Lăng Thương vẫn kịp thời chống một tay xuống đất. Nhưng mà lồng ngực hắn và hạ thân thì vẫn gắt gao dán cùng một chỗ với tiểu thái giám trên mặt đất.

Cảm giác được tư thế giữa hai người bọn họ giờ phút này, là ám muội như thế , khiến trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi rung lên một cái.

Chỉ cảm thấy, người nhỏ bé dưới thân, thân thể lại là nhỏ nhắn xinh xắn như thế .

Lại thêm làn da trắng như tuyết kia, dưới ánh trăng bao phủ, trông càng trắng ngần sáng bóng.

Đường nét thanh tú, hàng mi cong vút, mũi ngọc thanh tú, môi anh đào, mỗi một chỗ, đều phối hợp hoàn mỹ. . .

Hơn nữa từ trên người tiểu thái giám này tỏa ra mùi rượu nhạt nhòa, hỗn hợp với mùi thơm đặc biệt kia trên người hắn, phảng phất một loại hương vị kì lạ thu hút lòng người, ngửi thấy mà khiến trái tim hắn, lại bắt đầu đập dồn dập không quy luật lần nữa.

'Bang bang bang' tiếng tim đập, cứ nhanh như vậy.

Phảng phất như vạn mã phi nhanh . . .

Hơn nữa, huyết dịch dưới người hắn, phảng phất vào giờ khắc này, cũng bắt đầu sôi sùng sục theo.

Cúi đầu nhìn thấy tiểu thái giám bị chính mình đè tại dưới thân , tâm tư Huyền Lăng Thương bắt đầu trở nên không còn thuộc chính mình .

Huyết mâu động lòng người kia từ từ tối sầm lại, trong mắt quay cuồng ham muốn.

Hắn vươn cánh tay thon thả kia, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia của tiểu thái giám.

Chỉ cảm thấy,làn da thịt ở dưới đầu ngón tay là nhẵn nhụi , tinh tế như vậy , phảng phất như da thịt đứa bé mới sinh, làm cho người ta yêu thích không buông tay!

Vừa đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa làn da thịt mềm mại mà mịn màng kia, trong mắt Huyền Lăng Thương, càng là từ từ hiện lên một phần đắm chìm mê muội, và quyến luyến.

Trong lòng càng là thán phục không thôi.

Một người tuyệt sắc như thế, vì sao không phải một nữ nhân đây! ?

Trong lòng Huyền Lăng Thương thán phục lại tiếc rẻ, ngón tay thon dài kia, càng là chậm rãi vuốt ve cái trán trắng như tuyết kia từ trên xuống dưới, như muốn phác họa được hàng mi cong cong kia của hắn.

Cuối cùng, lại men theo cái mũi xinh đẹp, trượt xuống đến cái miệng nhỏ nhắn hồng hào đầy đặn kia . . .

Cái miệng nhỏ nhắn này, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy là đẹp mắt nhất mà chính mình từng nhìn thấy!

Bờ môi tuyệt đẹp, đầy đặn lại tươi tắn.

Màu môi càng là mịn màng vô cùng, phảng phất bông hồng mai đầu cành vừa mới nở rộ giữa tháng chạp trời đông giá rét , kiều diễm ướt át. . .

Ngón tay hết lần nọ tới lần kia nhẹ nhàng vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn khiến hắn mê mẩn , trong mắt Huyền Lăng Thương, càng là từ từ tối sầm lại. . .

Trong lòng, càng là có một ý nghĩ điên cuồng, bắt đầu nảy sinh ra.

Không biết, một cái cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp như thế, nếu như là hôn thì rốt cuộc là có cảm giác gì! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương rung động.

Huyết mâu động lòng người càng là hiện ra dục vọng và si mê mà ngay cả chính hắn cũng không biết.

Cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú từ từ hạ thấp, liền chậm rãi hướng tới gần người nhỏ bé ở phía dưới.

Cùng với môi của hai người từng tấc từng tấc tiếp cận, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trống ngực của mình, càng là đập nhanh như vậy chưa từng có . . .

Mắt thấy, bạc môi của hắn, sắp sửa trùm lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia của người nhỏ bé bên dưới, thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến 'rắc' một tiếng, phảng phất có người dẫm lên nhánh cây, làm phát ra âm thanh . . .

Nghe vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương giật nảy lên một cái, kèm theo đó, huyết mâu tràn đầy tình dục, càng là chợt tỉnh táo lại.

Khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng nhấc lên, ánh mắt sắc bén như đao kia, càng là phi thường chuẩn xác quay nhìn về hướng vừa rồi phát ra âm thanh.

Nhưng mà, ở bên kia, chỉ có vài cây đại thụ tươi tốt, cũng là không có một bóng người. . .

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương mày kiếm không khỏi có hơi cau lại một cái, trong mắt xẹt qua vài phần nghi hoặc.

Chẳng lẽ , mới rồi là hắn nghe lầm ! ?

Trong lòng còn đang nghi hoặc, đột nhiên, cổ Huyền Lăng Thương bỗng nhiên bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại vô tội gắt gao ôm chặt.

Bên tai, càng là truyền đến tiếng thì thầm bất mãn của người nhỏ bé kia.

"Không cho ngươi đi! Ngươi đã nói ngươi chỉ hôn ta!"

Cùng với lời này của người nhỏ bé bên dưới, Huyền Lăng Thương còn không kịp phục hồi tinh thần lại, lập tức, một cái cái miệng nhỏ nhắn mềm mại liền đã chụp lên môi của hắn. . .

Cảm giác được trên làn môi thơm ngát kia mang theo mùi rượu thoang thoảng, lại thêm khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn gần trong gang tấc , Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, đại não chỉ chốc lát đã trống rỗng, huyết mâu cũng trợn lên một cái. . .

Dù sao, hắn mới rồi mặc dù từng xúc động mà có ý nghĩ điên cuồng hôn tiểu thái giám này , chỉ là hiện nay, thật sự hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đó , thì cũng để cho hắn kinh ngạc không thôi.

Quan trọng nhất là, lần này đây, do tiểu thái giám này chủ động. . .

Mặc dù, Huyền Lăng Thương biết, cũng rõ ràng, tiểu thái giám này, giờ phút này là uống say rồi, cho nên, hắn căn bản không biết chính mình đang làm những gì.

Theo lý thuyết, cho dù xuất phát từ lập trường gì, hắn đều phải lập tức đẩy tiểu thái giám này ra.

Dù sao, hắn không chỉ có là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc, hắn vẫn còn là một nam nhân bình thường!

Cho nên, hắn lại có thể nào bị một tiểu thái giám hôn! ?

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không khỏi vươn bàn tay, vươn tới trên thân người nhỏ bé.

Tuy nhiên, khi mà bàn tay của Huyền Lăng Thương trong nháy mắt chạm vào người nhỏ bé , thì thân thể của hắn, phảng phất tự khống chế lý trí của mình.

Hành động vốn là đẩy ra, thay vào đó lại là nhẹ nhàng nâng lên cái cằm thon thả của người nhỏ bé kia, tiến tới càng gia tăng nụ hôn này. . .

Giờ phút này, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy chính mình là điên rồi.

Cái gì lý trí, thân phận gì, đều quên cả rồi.

Giờ này khắc này, hắn chỉ là muốn hảo hảo mà nhấm nháp cái miệng nhỏ nhắn mềm mại này . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.