Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 411: Chương 411: Chương 192-2: Tiểu Nhạc Tử , đi theo ta !




Edit : Nhan Như Song

Đối với ánh mắt lạnh lẽo kia của Độc Cô Ngạo Phong, Huyền Lăng Thương phảng phất coi như không nhìn thấy.

Sau khi đi tới trước mặt Đồng Nhạc Nhạc, chỉ là bạc môi hé mở, lạnh nhạt nói.

"Tiểu Nhạc Tử, lại đây!"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt, lại không che dấu chút nào thái độ ra lệnh.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức phục hồi tinh thần lại, lập tức, hé mở làn môi hồng.

"Dạ, Hoàng thượng."

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, liền lập tức bắt đầu cất bước, đi tới chỗ Huyền Lăng Thương.

Huyền Lăng Thương thấy vậy, gương mặt vốn lạnh như băng không khỏi hòa hoãn, rõ ràng đối với hành động của Đồng Nhạc Nhạc rất là vừa lòng.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc mới đi tới chỗ Huyền Lăng Thương một bước, sau một khắc, tay nhỏ bé của nàng đã bị một bàn tay khớp xương cứng cáp cầm thật chặc.

Cảm giác được tay nhỏ bé của mình bị người cầm chặt, khiến trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa chuyển, liền nhìn tới chỗ Độc Cô Ngạo Phong.

Nhìn phía ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong, càng là mang theo kinh ngạc và nghi hoặc.

"Thập Nhị. . . ! ?"

"Đừng đi, Tiểu Nhạc Tử, cùng ta trở về Thương Lang Quốc đi!"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng vừa nói, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là mang theo vài phần cầu khẩn và căng thẳng.

Nắm bàn tay Đồng Nhạc Nhạc, càng là gắt gao.

Bởi vì, hắn sợ hãi.

Tiểu nữ tử này, trong lòng đã có nam nhân này.

Hắn sợ hãi, chính mình buông tay như vậy, sẽ là vĩnh viễn mất đi tiểu nữ tử này . . .

Ngay lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Phong nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc khi nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói, lại thấy hắn nhìn phía ánh mắt của mình, tràn đầy ý cầu khẩn.

Thấy vậy, trong lòng chợt thấy không nỡ.

Dù sao, Độc Cô Ngạo Phong cho tới nay, đối với chính mình đều là cực kì che chở, từng li từng tí.

Nàng một mực đều muốn hắn coi là bằng hữu.

Hiện nay, nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Phong khổ sở cầu khẩn như vậy, trong lòng nàng cũng chịu khổ sở a.

Chính là, ở trong lòng nàng, sớm đã có nam nhân khác, đối với Độc Cô Ngạo Phong, chỉ có thể xin lỗi.

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé mở, muốn mở miệng nói chút gì đó.

Tuy nhiên, còn không chờ nàng mở miệng nói cái gì, chỉ cảm thấy cổ tay kia của mình căng thẳng.

Âm thanh Huyền Lăng Thương trầm thấp lại mang theo ngang ngược, liền vang lên trong phút chốc

"Thập Nhị hoàng tử, mời ngươi chú ý thân phận của ngươi! Còn nữa, Tiểu Nhạc Tử là người của trẫm, có trẫm ở đây, ngươi cảm giác được ngươi có khả năng mang hắn đi sao! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu kiên định vô cùng.

Cầm bàn tay Đồng Nhạc Nhạc, càng là giống như kìm sắt, gắt gao, không buông tay.

Nhìn phía ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong, càng là sắc bén như đao.

Gương mặt kia lạnh như băng, ánh mắt sắc bén, nếu như đổi lại là những người khác, đã sớm sợ đến hết hồn hết vía.

Tuy nhiên, Độc Cô Ngạo Phong khi đương đầu với đôi mắt tràn đầy uy nghiêm sắc bén của Huyền Lăng Thương, trên mặt cũng hoàn toàn lạnh như băng, trên mặt một tia sợ hãi cũng không có.

Đôi mắt màu hổ phách kia, càng là gắt gao nhìn thẳng vào mắt của Huyền Lăng Thương.

Ngay lúc Huyền Lăng Thương và Độc Cô Ngạo Phong đều căm thù không ai nhường ai.

Bị hai người này mỗi người mỗi vẻ, hai nam nhân vô cùng hào hoa một tả một hữu lôi kéo, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, chỉ có phần thống khổ!

Dù sao, hai người nam nhân này, một người là bằng hữu của nàng, một người là nam nhân chính mình thích. Mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt a. . .

Hơn nữa, điểm chết người chính là, hai nam nhân, đều không cần phải chú ý lực đạo của mình một chút sao! ?

Nàng không phải khúc gỗ, không hiểu được đau đớn.

Cảm giác được một cơn đau nhói truyền đến hai tay của mình, khiến Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày lại, trên mặt, đều là vẻ bị đau.

Môi đỏ mọng hé mở, không nhịn được kêu nhỏ thành tiếng.

"Tê, đau. . ."

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương và Độc Cô Ngạo Phong vốn chính lúc căm thù không ai nhường ai, lập tức vội vàng buông lỏng tay.

Mới vừa rồi bị hai người này gắt gao lôi kéo, hiện nay, bọn họ lại đồng thời buông lỏng tay, Đồng Nhạc Nhạc bối rối không còn kịp đề phòng nữa, sau đó lập tức té xuống.

Mắt thấy, chính mình sẽ té trên mặt đất.

Đồng Nhạc Nhạc sợ đến đôi mắt mở to, không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.

Tuy nhiên, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mặt hai bóng người lao tới, còn không chờ nàng phản ứng lại đây, chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, chính mình cả người, đã bị đưa vào một lồng ngực rộng rãi

Cái ôm trong ngực này, rắn chắc to lớn khoan hậu ấm áp, chớp mũi còn nghe thấy được, là vị Long Tiên Hương nhàn nhạt chính mình quen thuộc nhất, dễ ngửi. . .

Ngửi mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sinh ra một cỗ ý muốn dựa vào.

Thật sự nhớ, cứ như vậy nhớ, lại ở trong ngực của hắn. . .

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, phía sau, lại truyền đến âm thanh Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy ảo não thống khổ.

"Tiểu Nhạc Tử. . ."

Nghe được Độc Cô Ngạo Phong thấp giọng gọi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, lập tức nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.

Nhớ lại chính mình vẫn còn trong lòng Huyền Lăng Thương, nội tâm giật nảy lên một cái, liền nhanh chóng từ trong lòng Huyền Lăng Thương rời đi.

Dù sao nàng bây giờ, chính là một tiểu thái giám đấy. . .

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, cũng không hề chú ý tới, sau khi nàng rời đi từ trong lòng Huyền Lăng Thương, trong mắt Huyền Lăng Thương nhanh chóng xẹt qua tia không vui vẻ.

Chỉ là, tia không vui vẻ này của Huyền Lăng Thương, chợt lóe rồi biến mất, lập tức, bạc môi hé mở, lạnh giọng nói.

"Thỉnh Thập Nhị hoàng tử chú ý thân phận của mình, ngươi cứ nói ngươi muốn dẫn Tiểu Nhạc Tử đi, Tiểu Nhạc Tử là người của trẫm, không nói điểm ấy trước, Thập Nhị hoàng tử ngươi cho là, lấy tình cảnh của ngươi hiện tại, Tiểu Nhạc Tử thật sự rời đi với ngươi, ngươi thật có thể bảo vệ hắn an toàn! ? Nếu như tin tức của trẫm không lầm, mới vừa rồi, Thập Nhị hoàng tử mới trải qua một hồi ám sát đi! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, phảng phất đang nói chuyện tiết trời hôm nay như thế nào.

Tuy nhiên, nghe tới lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chấn động.

Huyền Lăng Thương tin tức cũng quá nhanh nhẹn đi! ? Mới vừa rồi chuyện bọn họ bị người ám sát, hắn lại biết được ! ?

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, Độc Cô Ngạo Phong đứng ở trước mặt nàng, đồng mâu cũng trợn lên một cái.

Quay mắt về phía đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của Độc Cô Ngạo Phong, bạc môi Huyền Lăng Thương cũng có hơi cong lên một cái.

"Cho nên, Thập Nhị hoàng tử, ngươi hiện nay đang nghĩ chuyện gì, không phải mang Tiểu Nhạc Tử trở về Thương Lang Quốc, mà là suy nghĩ một chút về tình cảnh hiện nay của ngươi đi! ? Trẫm mới vừa lấy được tin tức, hoàng đế Thương Lang Quốc, đã bệnh nguy kịch, mà Bát hoàng tử giờ phút này, đang ở kinh đô đây!"

Huyền Lăng Thương mở miệng, lời nói tới đây, cũng không nói thêm gì đi nữa.

Chỉ là, cho dù như thế, trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng.

Khi Độc Cô Ngạo Phong nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, hàng mi xinh xắn kia đầu tiên là nhẹ nhàng cau lại một cái, như là đang nghĩ ngợi cái gì.

Chỉ sau một khắc, dường như Độc Cô Ngạo Phong phảng phất đã có quyết định.

Đồng mâu vừa nhấc, liền gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người Đồng Nhạc Nhạc.

Bạc môi hé mở, mở miệng nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ta đi về Thương Lang Quốc trước, ngươi, nhớ phải chờ ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.