Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 456: Chương 456: CHƯƠNG 218 : Mặt ngươi bị bẩn




Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương chợt nảy ra ý nghĩ, lập tức không nhịn được vươn ngón tay từ từ xoa trên gương mặt xinh đẹp của nữ nhân.

Chỉ cảm thấy da thịt nơi đầu ngón tay cứ như vậy mà mềm nhẵn non mịn, tựa đang lướt trên loại lụa thượng đẳng nhất khiến người ta nhớ mãi không quên.

Trong lòng thầm kêu lên, ngón tay Huyền Lăng Thương càng là mân mê, phác họa theo hàng mi cong cong, mũi cao thẳng tắp, gương mặt trắng như tuyết, lại đến đôi môi đỏ mọng của nữ nhân kia.

Mặc dù, đôi môi nở nang đỏ mọng giờ phút này có vẻ tái nhợt, lại vẫn xinh đẹp như vậy.

Phảng phất được nhuộm bằng cánh hồng dưới sương làm động lòng người. . .

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi nhói lên một cái, yết hầu trượt xuống, thật muốn nhấm nháp một phen, không biết đôi môi đó có mùi vị gì?

Trong lúc Huyền Lăng Thương suy nghĩ, thân thể không điều khiển từ từ hướng tới gần nữ nhân trên giường. . .

Cùng với hành động này của nam nhân, mắt thấy môi mỏng sắp sửa hôn lên

Chỉ thấy, đương lúc ngủ say, lông mi đột nhiên run nhè nhẹ một phen, lập tức mở to mắt

"A... Hoàng thượng... người làm sao vậy! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là nghi hoặc không giải thích được.

Mới vừa rồi, lúc nàng còn đang ngủ đột nhiên cảm giác được trên mặt có khác thường, không khỏi tỉnh giấc mở đôi mắt ra.

Đập vào mắt là nam nhân tuấn mĩ mê hoặc

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, gương mặt sửng sốt, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc.

Đối với vẻ nghi hoặc không giải thích được của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương lại cảm thấy “ầm” một tiếng tựa sét giáng giữa trời quang.

Sau một khắc, một luồng ngượng ngùng từ đáy lòng thẳng tắp nảy lên đỉnh đầu.

Nghĩ đến mới vừa rồi, chính mình không kìm hãm được muốn hôn tiểu nữ tử này, không ngờ, tiểu nữ tử này đột nhiên đã tỉnh lại.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương trên mặt không khỏi buồn bực, thân thể cứng đờ. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên không biết phản ứng như thế nào mới phải.

Nhìn thấy thần sắc khác thường Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc càng sâu .

Huyền Lăng Thương này, rốt cuộc là làm sao vậy! ?

Trong lòng nghi hoặc, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Thương, càng phát ra nghi hoặc chăm chú.

Bị tiểu nữ tử trước mắt chăm chú đánh giá, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi hiện lên một chút chột dạ. Trên gương mặt tuấn tú nhuộm một màu hồng nhạt.

Hai gò má nóng ran, trong lòng biết khẳng định chính mình đang đỏ mặt.

Cảm giác được điều này khiến Huyền Lăng Thương không khỏi ảo não.

Nói đến cũng buồn cười, sống hơn hai mươi năm hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng quẫn bách giống như hiện tại, thậm chí còn đỏ mặt!

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương ảo não không thôi.

Vì che dấu xấu hổ, Huyền Lăng Thương lập tức đưa tay bịt lấy miệng sau đó nặng nề ho khan một phen, bạc môi hé mở lạnh giọng nói.

"Mặt ngươi hơi bẩn."

Huyền Lăng Thương mở miệng vừa nói, cuối cùng vẫn còn cố ý vươn tay thăm dò gương mặt Đồng Nhạc Nhạc một phen.

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc bất ngờ sửng sốt.

Chỉ cảm thấy đầu ngón tay nam nhân ma sát gương mặt của mình, mặc dù chỉ là nhẹ nhàng một cái, lại làm cho Đồng Nhạc Nhạc tim bỗng nhiên đập sai vài nhịp.

Bị ngón tay cứ mãi lau một điểm lại khiến cho thân thể bỗng trở nên nóng bỏng, tim đập dồn dập, lòng dạ rối bời, khiến gương mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức buồn bực, càng là toát ra vài phần tiểu nữ nhi thẹn thùng và ngượng ngùng.

Cũng không biết, chính dáng vẻ hiện tại rơi trong mắt nam nhân là cỡ nào mê người quyến rũ động lòng người.

Nhìn tiểu nữ tử trước mắt thẹn thùng động lòng người, nàng vừa cúi đầu ngượng ngùng, trên gương mặt xinh đẹp nhuộm một màu hồng nhạt.

Phảng phất như hoa sen nở rộ trong nước mùa hạ, quả là vô cùng tươi tắn quyến rũ động lòng người.

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi nhói lên một cái.

Nếu như có khả năng hắn thật muốn liều lĩnh, ôm tiểu nữ tử trước mắt này vào trong lòng, thật tốt thương tiếc.

Tuy nhiên. . .

Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một phen, lập tức bạc môi hé mở trầm giọng hỏi.

"Tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi vì sao lại tới lãnh cung? Còn nữa kẻ muốn giết ngươi là người phương nào?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt chỉ là ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc lại là vô cùng sắc bén.

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt ngước đôi mắt xinh đẹp lên, tiếp xúc ánh mắt sâu thẳm sắc bén kia trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái.

Bởi vì đôi mắt sắc bén đó như thể nhìn thấu lòng người, tiếp xúc đến là tâm tư ruột gan đã bị nhìn rõ.

Nghĩ tới đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kinh ngạc, lòng dạ lập tức rối bời lên.

Sau một khắc, theo bản năng nàng cụp đôi mắt xuống, không dám đối mặt cùng hắn.

Tuy là như thế nhưng trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lóe ra bối rối và chột dạ, có lẽ đã bị Huyền Lăng Thương bắt lấy.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương mày kiếm không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng mang theo tìm tòi nghiên cứu và phức tạp. . .

Chỉ là, Huyền Lăng Thương không có mở miệng lần nữa mà chỉ chờ đợi Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giải thích.

Trong khoảnh khắc, cả phòng không một tiếng động.

Bốn phía im ắng, như thể âm thanh lá rụng cũng có thể nghe được.

Sự im lặng giờ phút này lại làm cho Đồng Nhạc Nhạc càng căng thẳng, lòng dạ rối như tơ vò.

Bởi vì, nàng hiện tại rốt cục đã biết thân phận chân thật của mình.

Mặc dù cảm giác được Đôn Thân Vương kia giống như còn có rất nhiều chuyện không có nói cho nàng, chỉ là có một chút nàng không có khả năng khẳng định.

Vậy Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ rõ ràng không có bệnh, lại làm ra vẻ một bộ ốm yếu vô phương cứu chữa.

Hiện tại vẫn còn trở lại Kinh thành, hiển nhiên là muốn đối với Huyền Lăng Thương gây bất lợi!

Chuyện này, nàng hẳn là phải nói cho Huyền Lăng Thương mới đúng.

Chỉ là thân phận này của nàng, lại làm cho nàng không thể đem việc này cho Huyền Lăng Thương biết.

Nếu như Huyền Lăng Thương biết được, sẽ đối với nàng như thế nào! ?

Có thể hay không cảm giác nàng sở dĩ tiếp cận hắn, là bởi vì là trong lòng đối với hắn là mục đích bất lợ! ?

Đến lúc đó, nàng nên làm cái gì bây giờ! ?

Còn nữa, Tử Ngữ kia..... không phải là thân muội muội của nàng sao? !

Tại sao lại muốn ám sát nàng?..... Tử Ngữ nói nàng đoạt nam nhân nàng ta yêu mến, như vậy.....là Huyền Lăng Dạ sao?

Càng nghĩ Đồng Nhạc Nhạc càng nghi hoặc không giải thích được.

Giờ phút này, lại phải đối đầu với ánh mắt sắc bén kia càng khiến nàng rối như tơ vò.

Do dự một lúc sau, cuối cùng mới nhếch miệng khe khẽ lắc đầu, hạ giọng nói nhỏ.

"Hoàng thượng, nô tài tối hôm qua không ngủ được, liền tính toán đi ra ngoài một chút, đi tới đi lui cũng không biết tại sao lại tới lãnh cung bên kia. Về phần nữ nhân ám sát nô tài... nô tài..... cũng không biết nàng là ai. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, do dự một khắc có lẽ lựa chọn trước giấu việc này xuống.

Bởi vì, nàng vẫn chưa có xác định được chuyện này, cũng không biết giải thích như thế nào.

Giờ phút này..... chỉ có thể như thế . . .

Aizzz. . .

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thở dài lại không hề biết Huyền Lăng Thương sau khi nghe được lời này của nàng, huyết mâu khẽ động trong lòng không khỏi xẹt qua một tia buồn bã, và mất mát.

Tiểu nữ tử này, có chuyện gì lại lén gạt hắn!

Điểm này, hắn cực kì khẳng định!

Bởi vì, tiểu nữ tử này, căn bản là không hiểu được như thế nào giấu diếm tâm tư của mình.

Đối với chuyện tối ngày hôm qua, mặc dù hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hắn khẳng định tiểu nữ tử này nhận biết được nữ nhân muốn ám sát nàng.

Bởi vì lúc hắn sắp sửa giết chết cô gái kia tiểu nữ tử này lại mở miệng vì cô gái kia mà cầu cạnh.

Vậy sao hiện tại nàng lại nói không nhận ra cô gái kia?

Rốt cuộc là tại sao! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc nặng nề.

Chỉ là hắn không muốn mở miệng vạch trần lời của nàng, mà chỉ gắt gao dừng ở trước mắt tiểu nữ tử này.

Bị Huyền Lăng Thương dùng ánh mắt sắc bén như thế lại có phần nóng rực dừng ở trên người mình khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng phát ra chột dạ bối rối.

Nàng không biết, lời của mình Huyền Lăng Thương rốt cuộc có lẽ không tin.

Chỉ là hiện tại, Huyền Lăng Thương một câu cũng không nói chỉ là gắt gao nhìn chăm chú vào nàng.

Ánh mắt sắc bén đôi mắt động lòng người lộ rõ sự tìm tòi nghiên cứu, phảng phất nhìn thấu lòng của nàng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời.

Vào giờ khắc này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ muốn chính mình có thể đột nhiên biến mất, bởi vì nàng thật sự vô phương nhìn thẳng nam nhân trước mắt này. . .

Đột nhiên, cửa gian phòng từ từ mở ra, đi vào là một đạo bóng dáng cao to.

Cùng với một cỗ hương vị dược đậm đặc từ từ lan tràn, nhanh chóng tràn ngập cả gian phòng.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Lâu Vô Tâm từ lúc nào đã bưng chén thuốc vẫn còn tỏa khói xanh đi vào.

Cùng với lúc Lâu Vô Tâm xuất hiện, Đồng Nhạc Nhạc cũng nhận thấy nguyên bản ánh mắt nóng rực đang rơi trên người cũng nhanh chóng biến mất không thấy tăm tích đâu nữa

Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, lập tức bạc môi hé mở lạnh nhạt nói.

"Ngươi trước nghỉ ngơi."

Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Thương không nói thêm nữa chỉ nhanh chóng xoay người, sải bước rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng rời đi tâm tình Đồng Nhạc Nhạc phức tạp vô cùng.

Có lẽ Huyền Lăng Thương đã nhận thấy được cái gì, cho nên đối với nàng thất vọng rồi?

Có lẽ là vậy....

Huyền Lăng Thương thật xin lỗi, ta thật sự cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nhưng mà, xin ngươi tin tưởng ta.... cho dù ta rốt cục là ai, ta cũng tuyệt đối không sẽ làm ra chuyện thương tổn ngươi...... tuyệt đối.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.