Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 466: Chương 466: Chương 226: Vương Gia, ngài cười rộ lên thật đẹp




Vì vậy, đại hán cầm đầu trong đó không khỏi đè nén sự sợ hãi trong lòng, cố làm ra vẻ mở miệng lớn tiếng nói.

"Đâu ra tiểu tử thúi xen vào việc của người khác! ? Ngươi chán sống sao! ?"

Đại hán lớn tiếng vừa nói dứt lời, cuối cùng, cũng không quên ra oai tính giơ nắm đấm lên đánh Huyền Lăng Dạ.

Còn lại mấy côn đồ thấy vậy, vội vàng mở miệng phụ họa theo.

"Chính là, lại một người không sợ chết đến đây, lá gan lớn như vậy, chuyện của chúng ta cũng dám quản, quả thực là chán sống!"

"Cũng không biết dáng vẻ của người này dưới mặt nạ ra sao, nếu như dung mạo tuấn tú, chúng ta cùng nhau bán bọn họ vào Tuấn Nam Phường, còn có thể trao đổi cái giá tốt đây!"

Cái gọi là vì lợi có thể làm tất cả, mấy tên côn đồ ban đầu đều sợ hãi Huyền Lăng Dạ, vội vàng vung mạnh quả đấm, bắt đầu tấn công Huyền Lăng Dạ.

Nếu như đổi lại là những người khác, khẳng định sẽ bị hù dọa.

Tuy nhiên, Huyền Lăng Dạ dẫu thấy được vóc người khôi ngô của mấy tên côn đồ, khóe miệng cũng là cong lên một cái, một nụ cười lạnh liền nở rộ ở trên mặt hắn, tuy nhiên, nụ cười cũng không hiện trong đáy mắt.

"Chỉ bằng các ngươi! ? Quả thực là đang tìm chết!"

Nam nhân vừa mở miệng nói, lập tức, liền một tay ôm Đồng Nhạc Nhạc, một tay đối phó đại hán từ bốn phương tám hướng vây đánh hắn.

Chỉ thấy mấy côn đồ này, mặc dù dáng vẻ lưu manh, nhưng cũng chỉ là dạng vóc người cao to tứ chi phát triển, nếu như là người bình thường, nơi nào có khả năng ứng phó! ?

Kết quả là, không được một khắc, đám côn đồ mới vừa rồi vẫn còn tràn đầy kiêu ngạo, liền bị đánh gục.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, không khỏi chậc chậc lấy làm kinh ngạc.

Mới vừa rồi nàng bị Huyền Lăng Dạ ôm, chỉ cảm thấy không ngừng hành động theo hắn, không ngừng chuyển động.

Như thế nào mới trong nháy mắt, những tên côn đồ này liền bị đánh cho gục xuống! ? Thật sự là trông được nhưng không dùng được a!

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thán phục, đột nhiên, chỉ thấy mới rồi một tên côn đồ bị đánh ngã trong đó, phút chốc từ trên mặt đất nhảy dựng lên, liền vung tay một cái vào Huyền Lăng Dạ.

Ngay lập tức, một nắm cát bụi , liền thẳng tắp bay tới phía sau Huyền Lăng Dạ.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng giật mình, hé mở làn môi hồng, lập tức giật mình la lên thành tiếng.

"Nha, Vương Gia cẩn thận!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giật mình la lên, cũng không biết, Huyền Lăng Dạ rất sớm đã nhận thấy được phía sau khác thường.

Cánh tay thon thả nắm thành quyền, đang định một quyền đánh tới.

Tuy nhiên, nghe thấy tiếng kinh hô lo lắng của người nhỏ bé ở trong lòng, phượng mâu đỏ hồng xinh đẹp kia đầu tiên là nhẹ nhàng chợt lóe.

Lập tức, muốn huơ ra quả đấm, lại thay đổi che ở trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.

Hành động của Huyền Lăng Dạ, là chắn đám bụi đất bay tới mặt Đồng Nhạc Nhạc.

Tuy nhiên sau một khắc, côn đồ kia lại nhân cơ hội, vung chủy thủ cầm trên tay, hung hăng đánh tới Huyền Lăng Dạ.

Huyền Lăng Dạ thấy vậy, chỉ là đồng mâu có hơi nhíu lại, nhưng không có ngăn cản nữa, chỉ là tùy ý chủy thủ trên tay tên côn đồ kia thẳng tắp đánh xuống. . .

Đồng Nhạc Nhạc bị Huyền Lăng Dạ gắt gao bảo hộ trong ngực, chỉ nghe đến một tiếng đau kiềm chế kêu rên vang lên.

Nghe vậy, trong lòng lập tức hoảng hốt.

Tuy nhiên, còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều mặt khác, liền thấy bàn chân của Huyền Lăng Dạ hung hăng đá một cái về phía trước.

Chỉ thấy tên côn đồ đứng ở trước mặt bọn họ, giống như diều đứt dây, hung hăng bay về phía sau, lại hung hăng đập vào tường đất ở phía sau hắn.

Một cước này của Huyền Lăng Dạ, uy lực mười phần.

Chỉ thấy tên côn đồ kia, thẳng tắp đập vào tường khoét ra một cái lỗ, lại chợt ngã xuống, bất tỉnh nhân sự. Cũng không biết là sống hay chết.

Mấy tên côn đồ nằm dưới đất thấy vậy, trong lòng biết Huyền Lăng Dạ không dễ chọc, cũng không lo đồng bọn ngất đi, lập tức vội vàng giống như chim sợ cây cung, chạy đi mọi phía.

Trong khoảnh khắc, bên trong con hẻm nhỏ, trừ ra tên côn đồ đã sớm ngất đi, chỉ còn lại có Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Dạ.

Nhìn thấy đám côn đồ nhanh chóng chạy đi, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm.

Sau một khắc, như nghĩ đến cái gì, mắt nhung nhanh chóng quét ở trên người nam nhân trước mắt.

Không nhìn còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, lập tức lạnh toát xương sống mà hít một hơi thật sâu.

Chỉ thấy, ống tay áo bên trái của Huyền Lăng Dạ bị vũ khí sắc bén cắt qua, lộ ra vết máu loang lổ của hắn.

Vết thương kia rất dài rất nhỏ, máu huyết kia liền không ngừng từ miệng vết thương ồ ồ chảy ra, lúc đầu vừa nhìn, rất là ghê người.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.

"Nha, Vương Gia, cánh tay ngài bị thương!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa giật mình la lên, vừa đưa tay, cầm lấy cánh tay bị thương của Huyền Lăng Dạ, cẩn thận đánh giá.

Thấy vết thương trên cánh tay của Huyền Lăng Dạ còn không ngừng chảy máu, nhất định phải mau nhanh cầm máu mới được!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức không hề nghĩ ngợi, liền từ trong lòng ngực tìm kiếm, lấy ra thuốc dán nàng luôn luôn mang theo bên mình.

Nghĩ đến gần đây nàng tai nạn liên tục, không phải sức mẻ thì cũng vấp ngã, cho nên, nàng luôn mang theo những thuốc dán linh tinh này, để ngừa khi cần đến.

Không nghĩ tới, hiện tại thật sự phát huy công dụng!

Trong lòng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức lấy khăn tay ra, trước tiên lau cánh tay chảy máu của Huyền Lăng Dạ, lại đắp thuốc dán lên vết thương.

Sau khi đắp thuốc dán lên vết thương kia, không được bao lâu, máu liền dừng lại, Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm.

May là Huyền Lăng Thương đưa nàng thuốc dán này, chính là do dược liệu trân quý chế luyện mà thành, đồ của hoàng đế, đương nhiên là tốt nhất.

Cho nên mới có thể cầm máu nhanh như vậy!

Trong lòng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc thấy máu được ngăn lại, nhưng lại không có dụng cụ để băng bó.

Mới vừa rồi khăn tay của nàng đã dùng để lau máu, hiện tại không thể dùng nữa.

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức kéo vạt áo lên, sau đó hung hăng xé vạt áo.

Đương nhiên, lấy sức của Đồng Nhạc Nhạc, đương nhiên là xé thời gian thật dài, rốt cuộc mới xé được vạt áo.

Mặc dù vạt áo bị nàng xé rách rưới, chỉ là hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quan tâm.

Chỉ là nhanh chóng xé thành một dải băng, băng bó tốt cho Huyền Lăng Dạ.

Đã không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, cho nên đối với việc này, Đồng Nhạc Nhạc làm cũng có chút thuần thục.

Sau khi xử lý tốt vết thương trên cánh tay Huyền Lăng Dạ, Đồng Nhạc Nhạc mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, Vương Gia, mặc dù ta băng bó không tốt, nhưng mà máu trên vết thương cuối cùng cũng không chảy nữa."

Đối với Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nam nhân đứng ở trước mặt Đồng Nhạc Nhạc, vẫn trầm lặng không nói.

Phượng mâu đỏ hồng xinh đẹp quá đáng kia, càng là một mực gắt gao nhìn chằm chằm vào người nhỏ bé trước mặt, một chút cũng chưa từng dời đi.

Chỉ thấy người nhỏ nhắn trước mắt này, sau khi thấy hắn bị thương, gương mặt xinh đẹp kia, liền gắt gao nhíu lại.

Vẻ lo lắng đối với hắn, không che dấu chút nào.

Nhìn dáng vẻ nàng chăm chú vô cùng vì hắn băng bó vết thương, Huyền Lăng Dạ chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Cho tới nay, hắn luôn cảm thấy cô đơn.

Cho dù có bao nhiêu người ở bên mình, hắn chỉ cảm giác lạnh như băng.

Nhưng mà bây giờ, thấy người nhỏ nhắn trước mắt này, dáng vẻ vì hắn lo lắng căng thẳng, hắn cảm thấy được, cảm giác như thế, thật xa lạ, lại làm người muốn ỷ lại. . .

Nếu như, hắn có thể luôn được ấm áp như vậy. . .

Ngay lúc trong lòng Huyền Lăng Dạ nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc không biết tâm tư của Huyền Lăng Dạ.

Thấy Huyền Lăng Dạ vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, trong lòng nghi hoặc, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.

Đối đầu, là một đôi phượng mâu đỏ hồng hình lá răm thâm thúy!

Chỉ thấy nam nhân giờ phút này, đang lẳng lặng dừng ở trên người mình.

Trong ánh mắt nhìn nàng, thâm thúy mà phức tạp, còn có một loại dục vọng chiếm giữ để cho nàng cảm thấy hoảng hốt. . .

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên hoảng hốt, ngay sau đó tim đập dồn dập, ánh mắt nhìn phía Huyền Lăng Dạ, càng là có thêm vài phần bối rối.

"Vương Gia. . . ! ?"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc hô nhỏ, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm của nam nhân kia đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, thu sự bối rối của Đồng Nhạc Nhạc vào trong mắt.

Lập tức, ánh mắt thu hồi, nhẹ nhàng dừng ở cánh tay được băng bó tốt.

Chỉ thấy trên cánh tay hắn bị băng bó rối loạn, cực kỳ khó coi.

Tuy nhiên, Huyền Lăng Dạ lại cảm giác được, băng bó như vậy, nhìn rất thuận mắt.

Thấy Huyền Lăng Dạ trầm lặng không nói, chỉ là cúi đầu nhìn chỗ bị chính mình băng bó, Đồng Nhạc Nhạc như là nghĩ đến cái gì, gương mặt bỗng nhiên bối rối một chút, đỏ bừng một chút, liền nhanh chóng bay lên hai gò má nàng.

Nhìn phía ánh mắt Huyền Lăng Dạ, càng là mang theo vài phần thẹn thùng và không có ý tứ.

"Ách, cái kia..., ta chưa từng học băng bó vết thương, cho nên băng bó rất khó nhìn. . ."

Sợ hãi Huyền Lăng Dạ sẽ ghét bỏ, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy quẫn bách.

Tuy nhiên, nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy thẹn thùng ảo não, Huyền Lăng Dạ lại cảm giác được vô cùng khả ái.

Môi đỏ mọng không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, nhỏ giọng cười một tiếng.

"Ha hả, Bổn vương cảm thấy rất tốt. . ."

Nam nhân mở miệng, nhỏ giọng cười một tiếng.

Giọng nói trầm thấy mang theo khàn khàn, rất là động lòng người.

Tuy nhiên, lại không sánh bằng lúm đồng tiền xinh đẹp cười tươi sáng kia của hắn.

Đồng Nhạc Nhạc cho tới bây giờ cũng không biết, một người đàn ông, có khả năng cười đến si mê, hút hồn như thế!

Giống như những đóa hoa đào đua nở, vô cùng quyến rũ.

Mặt mày quyến rũ chết người! Khoảnh khắc như hoa!

Một người đàn ông, đẹp được như thế, quả thực ngay cả thân nữ nhân như nàng, đều hâm mộ ghen tị a!

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thán phục kinh ngạc, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là ngây ngẩn cả người.

Thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc cứ ngây ra, môi đỏ mọng của Huyền Lăng Dạ không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, mở miệng cười nói.

"Ngươi làm sao vậy! ?"

"Vương Gia, ngài cười rộ lên thật đẹp ( chân mĩ) . . ."

Đồng Nhạc Nhạc không kìm hãm được mở miệng nói.

Lời này của Đồng Nhạc Nhạc, chính là phát ra từ nội tâm.

Tuy nhiên, nam nhân nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng, lập tức cứng đờ.

Thấy trên mặt nam nhân khác thường, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, phục hồi tinh thần lại, như là nghĩ đến cái gì, không khỏi âm thầm ảo não.

Cái chữ "mĩ" này, là dùng để ca ngợi nữ nhân.

Trên đời này, ước chừng rất ít nam nhân nguyện ý từ trong miệng người khác nghe được, người khác nói hắn "mĩ" đi! ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.