Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 126: Chương 126: Chương 89-3 : Làm khó dễ






Tiểu Quế Tử thấy Đồng Nhạc Nhạc dáng vẻ hết sức tò mò, không khỏi đè thấp âm lượng, mở miệng nhỏ giọng nói.

“ Chuyện này là ta trước đây nghe người khác nói, nghe nói Tô công công thích chưng diện, ngươi xem dáng vẻ hắn ta liền đã biết. Hơn nữa, Tô công công ghét nhất, đó là… những người dung mạo xinh đẹp, mặc kệ nam nữ, Tô công công cũng không thích. Cho nên, rất nhiều người làm việc dưới trướng Tô công công, nếu mà có gương mặt xinh đẹp, đều đã bị Tô công công làm khó dễ!”

“ A, cư nhiên có người biến thái như vậy…”

Nghe được lời nói của Tiểu Quế Tử , Đồng Nhạc Nhạc đôi mắt trừng lớn vẻ mặt giật mình.

Chẳng trách nàng cảm giác được, Tô công công này từ lúc bắt đầu nhìn thấy nàng lần đầu tiên, liền giống như coi nàng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Thì ra là thế…

May mắn, nàng chờ tìm được cơ hội sẽ rời khỏi nơi này. Nếu phải thực sự mỗi ngày làm việc dưới quyền Tô công công biến thái, nàng không bị tra tấn chỉ còn nửa cái mạng mới là lạ!

Trong lòng đang nghĩ tới, liền nghe Tiểu Quế Tử mở miệng nói.

“ Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi Tàng Thư Các quét tước vệ sinh đi!? Nếu mà không nhanh chóng xong xuôi việc này, sẽ bị xử phạt!”

Nghe được lời này của Tiểu Quế Tử, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, lập tức hai người đi theo hướng tới Tàng Thư Các .

Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc lại hồn nhiên không biết, cũng vào lúc này giờ phút này, bên trong Dưỡng Tâm điện, bởi vì nàng rời đi, mà huyên náo long trời lở đất ---



“ Các ngươi làm việc như thế nào !? Không phải trẫm để các ngươi trông coi Dưỡng Tâm điện đến nơi đến chốn sao!? Tại sao ngay cả người chạy đi, cũng không biết!?”

Một âm thanh ẩn chứa cơn tức giận cực kì, chính là xuất ra từ miệng vị đế vương Linh Nhạc Quốc cao cao tại thượng.

Chỉ thấy giờ phút này, mặt trời đã mọc ở đằng đông, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, vạn dặm không mây.

Ánh sáng ban mai vàng rực rỡ kia, đúng là đang sưởi ấm cho toàn bộ mặt đất, cho thấy một ngày mới đã muốn bắt đầu!

Rõ ràng là một ngày nắng ấm xinh đẹp, nhưng mà, bên trong Dưỡng Tâm điện, lại giống như tháng chạp trời đông giá rét, vô cùng lạnh lẽo .

Mà người gây nên không khí lạnh lẽo này, không phải ai khác, chính là đương kim thiên tử, Huyền Lăng Thương!

Đêm qua Thanh Phong cung cháy, nghĩ đến ngụ ở Thanh Phong cung, chính là sứ giả Vân quốc, Huyền Lăng Thương thân là vua một nước, tự nhiên phải sớm xử lý.

Chính là, tại thời điểm trước khi đi Thanh Phong cung, Huyền Lăng Thương sớm sai người hảo hảo gác Dưỡng Tâm điện, không cho phép có người tự do ra vào!

Nhưng mà, sáng sớm khi hắn vội vàng chạy về Dưỡng Tâm điện, trông thấy, cũng là một căn phòng vắng lặng!

Bên trong Dưỡng Tâm điện, giờ phút này đã sớm không người, vườn không nhà trống! ( Cái này là do ta chém quá tay, nguyên văn là “ đã sớm người đi nhà trống”).

Nếu không phải trên mặt đất rơi đầy quần áo, trên long sàng bừa bộn, còn có phía trên mặt… một vũng huyết hồng đã khô .

Huyền Lăng Thương còn có thể cho rằng, cơn triền miên tối hôm qua chỉ là một hồi trong mộng thôi.

Chỉ là, hết thảy toàn bộ trước mắt … đều rõ ràng xác xác thực thực nói cho hắn biết…

Tối hôm qua, kia hết thảy… là thật. Cô gái kia… cũng là thật.

Hơn nữa hai người bọn họ ở trên long sàng, dây dưa triền miên cả một đêm, cũng là sự thật.

Nhưng là vì sao, sau khi hắn trở về, cô gái kia lại không thấy!?

Bất kể hắn lục soát kĩ lưỡng toàn bộ Dưỡng Tâm Điện cả trong lẫn ngoài, cũng không thấy bóng dáng mỹ nhân, vì thế, Huyền Lăng Thương hoàn toàn nổi giận!

Trên khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc kia, mày kiếm nhăn tít, môi đỏ mọng mím chặt thành một đường thẳng. Cho thấy chủ nhân của nó không vui vẻ.

Còn có đôi huyết mâu thâm thúy hơi híp, từ bên trong ánh sáng lạnh lẽo lóe ra không thôi.

Điệu bộ như gió thổi mưa giông trước cơn bão này, đủ để cho tất cả mọi người trong Dưỡng Tâm điện sợ tới mức câm như hến, cũng không dám một phen thở mạnh.

Chính là, mọi người dù trong lòng hết sức kinh sợ, trong lòng lại nghi hoặc không thôi.

Dù sao, đêm qua bọn họ vẫn canh gác ở trong này, bên trong Dưỡng Tâm điện, ngoại trừ hoàng thượng, vốn không có những người khác.

Khi hoàng thượng đi Thanh Phong cung, tất cả vẫn canh gác nơi này, chưa từng nhìn thấy có bất cứ kẻ nào ra vào Dưỡng Tâm điện.

Hiện giờ, đang yên lành tại sao hoàng thượng lại nói, không thấy người ở bên trong Dưỡng Tâm điện!? Điều này… thật sự làm cho người ta suy nghĩ trăm bề cũng khó giải!

Mọi người ở đây trong lòng hết sức nghi hoặc, đôi mắt Huyền Lăng Thương quét nhìn bốn phía. Lại thấy trên gương mặt mọi người che kín đầy sợ hãi, đều là không giải thích được, bạc môi mím chặt hơn.

Thế nhưng, Huyền Lăng Thương cũng biết, viêc này hoàn toàn không thể trách những người này.

Dù sao, tối hôm qua thiếu nữ thần bí kia đột nhiên xuất hiện, mà ngay cả chính hắn, cũng không mảy may nhận thấy được.

Chỉ là sau đó, sự tình biến hóa ngoài ý liệu của hắn!

Thiếu nữ thần bí kia đột nhiên bị trúng xuân dược, cuối cùng, hắn cũng không khống chế nổi, cùng nàng cứ triền miên.

Cho đến đêm khuya, lúc Thanh Phong Cung gặp chuyện không may, hắn lại không đành lòng đánh thức thiếu nữ kia, âm thầm lặng lẽ rời đi, chỉ sai người canh gác thật tốt Dưỡng Tâm điện.

Chỉ là, hắn cũng không nói cho những thị vệ biết, bên trong Dưỡng Tâm điện còn có người khác…

Hơn nữa, cho dù hắn nói cho những người này, chỉ sợ, những người này cũng rất có thể không trông coi được thiếu nữ thần bí kia.

Bởi vì, thiếu nữ thần bí kia, cho tới nay, đều là đến vô ảnh, đi vô tung.

Nàng giống như đột ngột xuất hiện, làm cho người ta kinh ngạc một phen, lại đột nhiên biến mất, làm cho người ta tìm không thấy bóng dáng.

Thiếu nữ thần bí tuyệt sắc như thế, thật sự làm cho người ta tò mò không thôi.

Chỉ là, nghĩ đến hôm qua hai người bọn họ đã có việc vợ chồng, thiếu nữ thần bí kia lại đột nhiên biến mất, căn bản không nghĩ rằng nàng đã làm người của hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Huyền Lăng Thương liền có một nỗi buồn bực không sao diễn tả nổi !

Giờ phút này, hắn thật sự rất muốn rất muốn gặp thiếu nữ kia.

Rất muốn rất muốn biết, thiếu nữ thần bí kia, rốt cuộc là người nào.

Chỉ là, Huyền Lăng Thương cũng biết, thiếu nữ thần bí kia một khi cố tình rời đi, cho dù hắn sai người lục lọi toàn bộ hoàng cung cũng là chuyện vô bổ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Huyền Lăng Thương càng lộ ra vẻ lo lắng.

Khiến cho một nhóm cung nhân hầu hạ ở bên cạnh, đều sợ tới mức kinh hồn bạt vía, câm như hến.

Ai nấy đều vô cùng lo lắng, e sợ thiên tử giận dữ, khiến bọn họ ngay cả mạng nhỏ cũng sẽ khó giữ được…

Đối với tâm tình khiếp đảm của những người khác, Huyền Lăng Thương không hề để ý tới.

Bởi vì giờ phút này, hắn đang cáu kỉnh vì việc mỹ nhân đêm qua biến mất, đột nhiên lại thấy một chuyện khác.

Đó là, từ đêm qua đến bây giờ, hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Điêu nhi…

Việc này thật sự ly kỳ!

Bởi vì đối với sự hiểu biết của hắn về Tiểu Điêu nhi, Tiểu Điêu nhi phi thường ham ngủ, mỗi ngày không ngủ đến mặt trời lên cao, nó tuyệt đối sẽ không tỉnh dậy.( Nhạc Nhạc ham ăn, ham ngủ… ta thấy tỷ ấy giống heo hơn!!!)

Nhưng là nay toàn bộ bên trong Dưỡng Tâm điện đều im ắng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Điêu nhi…

Nghĩ đến đây, tâm Huyền Lăng Thương không khỏi hung hăng nhói đau.

Giống như, một món đồ vật trân quý vốn thuộc về hắn dường như đột nhiên mất tích không thấy.

Trong lòng Huyền Lăng Thương cảm thấy bất an, bạc môi lập tức mở ra, mở miệng quát.

“ Người tới, tìm Tiểu Điêu nhi về đây cho trẫm!”

…….

“ Ai, Tàng Thư Các lớn như vậy, chỉ có hai người chúng ta, như thế nào quét tước a!?”

Tay cầm chổi, thùng nước khăn lau linh tinh, Đồng Nhạc Nhạc cùng Tiểu Quế Tử giờ phút này liền đứng trước cửa Tàng Thư Các.

Ngẩng đầu quan sát trước mặt Tàng Thư Các lớn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đồng Nhạc Nhạc chỉ kém không nhăn thành một chữ "buồn bực".

Trước kia, nàng liền biết Tàng Thư Các rất lớn, hiện nay, vừa nghĩ tới phải quét dọn Tàng Thư Các, nàng chỉ cảm thấy Tàng Thư Các so với dĩ vãng từng đã thấy càng thêm lớn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.