Nhớ lại thân phận hiện tại của chính mình, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bày ra bộ dáng của tiểu thám giám nên có, mở miệng nói.
Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy chỉ nhẹ nhàng chớp chớp đôi mi, khóe miệng hơi nhếch lên. “Chỉ là chuyện nhỏ, không cần nói cảm ơn, chẳng qua…”
Nói tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác đột nhiên ngừng lại một chút, sau đó mở miệng tiếp tục hỏi
“Chúng ta, phải hay không từng gặp nhau ở nơi nào rồi!?”
“ách…”
Nghe Lan Lăng Thiệu Giác hỏi câu này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa ra cảnh giác. Lời này của hắn, rốt cuộc là có ý tứ gì!?
Lẽ nào, hắn nhận ra nàng chính là thiếu nữ xông vào phòng hắn đêm hôm đó!? Nếu đúng như thế, nàng nên làm thế nào đây?
Trong lòng bối rối vô cùng, chỉ là trên mặt Đồng Nhạc Nhạc vẫn ra vẻ điềm tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống, môi đỏ mọng mở ra, nhẹ giọng nói.
“Khởi bẩm Vương gia, nô tài mới vào cung ngày hôm qua, trước đây, nô tài chưa từng được diện kiến Vương gia. Chuyện vừa mới rồi, nô tài thật bất kính, thỉnh Vương gia thứ tội.”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trước tiên là hướng Lan Lăng Thiệu Giác giải thích rằng mới vừa rồi chính mình nhất thời lỡ miệng gọi thẳng tên hắn. Dù sao, triều đại này cũng là nơi có tôn ti trật tự, là nô tài thì không thể gọi thẳng tên của chủ tử.
Còn đối với sự giải thích của mình, Lan Lăng Thiệu Giác sẽ nghĩ thế nào? Tin tưởng lời nàng nói là thật? Đồng Nhạc Nhạc thật không biết!
Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, hôm đó nàng biến thành hình người, xông nhầm vào phòng ngủ của Lan lăng Thiệu Giác, còn lẻn vào bồn tắm của hắn. Chỉ là lướt qua một bên mặt, nhưng không biết Lan Lăng Thiệu Giác có thể nhận ra nàng hay không.
Hẳn là không đi!?
Dù sao, hiện giờ nàng một thân trang phục thái giám, quan trọng nhất là ấn ký hỏa diễm đỏ rực trên trán nàng đã biến mất…
Hiện giờ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng căng thẳng, nàng lo lắng và bất an chờ đợi phản ứng của Lan Lăng Thiệu Giác.
Chỉ thấy Lan Lăng Thiệu Giác nhẹ nhàng gật đầu, nhàn nhạt nói.
“Thì ra là thế, Bổn Vương nhớ lầm rồi, chỉ có điều, nếu ngươi là người mới tại sao lại biết ta là Lan Lăng Vương…?”
Nghe Lan Lăng Thiệu Giác nói vậy, tâm Đồng Nhạc Nhạc lại nhảy lên một lần nữa. Âm thầm cắn cắn đầu lưỡi, nàng tiếp tục cúi đầu cụp mắt, mở miệng một mực cung kính nói.
“Nô tài dù chưa từng được diện kiến Vương gia nhưng thực sự nô tài đã sớm được nghe qua dung mạo tuấn tú cùng phong thái thanh nhã của Vương gia, cho nên nô tài mới nhận ra thân phận của Vương gia ngay.”
Những lời này của Đồng Nhạc Nhạc chính là tâng bốc nịnh nọt. Nhưng là, ở trong hoàng cung này, có nô tài nào mà không hiểu được cách vuốt mông ngựa chứ!?
Hơn nữa, lần này Đồng Nhạc Nhạc nàng hình như đã vuốt đúng chỗ rồi.! Chỉ thấy cái tên Lan Lăng Thiệu Giác này khóe miệng vui vẻ nhếch lên cười ha hả.
“Ngươi tên là gì?”
“Ặc…”
Nghe hắn hỏi vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hiện lên tia sửng sốt, nhưng ngay lập tức môi mọng mở ra nói.
“Khởi bẩm Vương gia, nô tài là Tiểu Nhạc Tử!”
“Ừm, không còn gì nữa, ngươi lui xuống làm việc tiếp đi!”
Đối với câu trả lời của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ nhẹ nhàng gật đầu sau đó liền xoay người rời khỏi. Đồng Nhạc Nhạc dõi theo bóng dáng rời đi của Lan Lăng
Thiệu Giác mà lòng kinh hãi, chỉ là một bóng lưng thôi mà thanh tao, thoát tục đến vậy….