Edit : Angelina Yang
Ánh trăng sáng tỏ, như làn nước nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ khắp cả mặt đất.
Tiểu thái giám trước mắt đang đắm chìm trong ánh trăng êm dịu kia.
Da trắng như tuyết, đường nét đẹp đẽ tinh xảo kia phảng phất mỹ ngọc gọt rũa tỉ mỉ mà thành!
Mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú, đôi môi như cánh hoa. . .
Hay cho một người điển trai tinh xảo như ngọc !
Điều thu hút cái nhìn của người ta nhất, có lẽ là một đôi mắt long lanh của tiểu thái giám kia!
Phảng phất ngưng tụ nguồn nước suối trong suốt nhất trên đời , mỗi khi nhìn tới lại thấy ánh sáng lấp lánh trong đó!
Khóe mắt có hơi xếch lên, lại thêm vài phần vô cùng quyến rũ. . .
Đẹp thay đôi mắt tập hợp cả nét đơn thuần và quyến rũ , những nét rõ ràng là mâu thuẫn như thế tổ hợp, lại cùng hiện ra ở trên một gương mặt tinh xảo , quả là cực kì hoàn mỹ!
Chỉ là, một người nghiêng nước nghiêng thành, thuần khiết lại quyến rũ như thế, mà lại là . .
Một tiểu thái giám! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương rung động, một sự thương xót lập tức trào dâng trong lòng.
Hơn nữa, vào lúc trong lòng sinh ra sự thương xót, không biết tại sao Huyền Lăng Thương cứ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trước mắt này, lập tức sinh ra một loại cảm giác giống như đã từng quen biết . . .
Chỉ là, cho dù hắn nghĩ như thế nào, đều không nghĩ tới, rốt cuộc đã nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt này ở đâu.
Trong lòng nghi hoặc, Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, lên tiếng hỏi.
"Chúng ta, có đúng đã gặp nhau ở nơi nào không! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, lời này rơi vào trong tai Đồng Nhạc Nhạc, lại phảng phất một viên đạn , trực tiếp khiến nàng chịu thương tích đầy mình!
'Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!' một hồi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy ở trong đầu chỉ có tiếng trống, đôi mắt lập tức trợn ngược.
Tim đập càng là kích động hơn.
Tiếng tim đập 'Bang bang bang', nhảy nhanh như vậy, kích động như vậy.
Trong lòng, càng là rung động vô cùng!
Trời ạ!
Huyền Lăng Thương nói lời này rốt cuộc là có ý tứ gì! ?
Chẳng lẽ là, hắn thật sự đã nhận ra được cái gì! ? Hay là, hắn chỉ đang thăm dò cái gì! ?
Trong lòng nghi hoặc lại kinh ngạc, ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng suy tính một hồi, cuối cùng, chỉ là cố gắng điềm tĩnh.
Không được hoảng, không được hoảng!
Có lẽ, Huyền Lăng Thương không hề phát hiện ra được cái gì.
Trong lòng không ngừng trấn tĩnh bản thân, Đồng Nhạc Nhạc trầm lặng một khắc, mới mở miệng lần nữa. Nàng làm ra vẻ cung kính mà nô tài nên có, một mực cung kính mở miệng nói đối với nam nhân trước người .
"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài là thái giám mới tiến cung, chưa . . . Chưa từng ra mắt Hoàng thượng. . ."
"Phải không! ?"
Bọn họ, chưa từng gặp nhau! ?
Có điều là, vừa rồi cảm giác quen thuộc như vậy là từ đâu mà đến! ?
Trong lòng Huyền Lăng Thương suy nghĩ, sau một khắc, ở trong đầu, không khỏi hiện lên hình ảnh con tiểu điêu nhi dễ thương kia.
Đúng rồi, đôi mắt con tiểu điêu nhi kia , chính là như thế.
Long lanh, vừa to vừa tròn, cực kì dễ thương . . .
Không trách được tiểu thái giám này khiến cảm giác của hắn thấy quen thuộc như vậy. Thì ra, đôi mắt của hắn giống như tiểu điêu nhi mà mình sủng ái nhất . . .
Nghĩ đến đây , trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi mơ hồ nhói lên một cái.
Từ sau khi con tiểu điêu nhi kia mất tích , hắn chỉ cảm thấy tâm can mình, phảng phất như bị mất đi một góc, dù như thế nào cũng không bù đắp lại được.
Hiện nay, nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt này, hắn phảng phất dường như nhìn thấy con tiểu điêu nhi chính mình đã mất đi .
Chỉ tiếc, trước mắt mình, chỉ là một tiểu thái giám, không hề là tiểu điêu được hắn sủng ái . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi xuất hiện một sự phiền muộn.
Vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương phiền muộn , Đồng Nhạc Nhạc không biết tâm tư của Huyền Lăng Thương . Giờ phút này, nàng chỉ là quỳ trên mặt đất, mắt nhung nhẹ nhàng ngước lên, len lén nhìn nam nhân đứng ở bên cạnh nàng.
Chỉ thấy nam nhân giờ phút này, chỉ là im lặng tùy ý đứng , gió đêm nhẹ nhàng thổi, hất tay áo hắn tung bay, mái tóc dài cũng tung bay.
Ánh trăng sáng tỏ, êm dịu chiếu vào trên người nam nhân, kéo bóng dáng thật thật dài.
Nam nhân không nói một lời, đôi mắt nhìn ra những bông hoa sen ở giữa hồ, phảng phất dường như đang tìm kiếm một cái gì đó .
Bóng lưng kia, xem ra, buồn bã, cô đơn như vậy . . .
Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thắt lại một cái.
Đặc biệt, khi nàng nhìn thấy vẻ u sầu trên mặt nam nhân , nàng muốn giơ tay lên cỡ nào, để xóa đi nét u buồn trên mặt nam nhân . . .
Chỉ tiếc, nàng bây giờ, đều không làm được gì cả.
Chỉ có thể im lặng nhìn hắn. . .
Tuy là như thế, kỳ thật trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, đã phi thường cảm thấy mỹ mãn .
Bởi vì, nàng bây giờ, ở gần Huyền Lăng Thương như vậy . Rất gần, có thể khắc ghi thật sâu bóng hình của hắn vào trong lòng. . .
Vào lúc hắn cô đơn , có thể im lặng cùng hắn.
Cho dù, nàng bây giờ, không bao giờ có thể làm con Phượng Hoàng Điêu trêu chọc cho hắn hài lòng nữa . . .
Nhưng mà, cuộc đời không có gì thập toàn thập mỹ , không phải vậy sao! ?
Trong lòng suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian. Chỉ thấy nam nhân trước mặt vốn đang tùy ý đứng , từ từ thu hồi huyết mâu đang nhìn về phương xa. Sau đó, huyết mâu chợt cúi xuống, nhẹ nhàng rơi trên người của nàng. . .
Tiếp xúc với ánh mắt nóng rực của nam nhân nhìn tới , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật thột, sau đó, nàng lập tức cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống.
Mặc dù nam nhân chưa từng nhận ra nàng. Chỉ là, mỗi lần tiếp xúc với ánh mắt kín đáo sắc bén kia của nam nhân , nàng bỗng có một loại cảm giác chột dạ .
Trong lòng đang nghĩ ngợi, bên tai, từ từ truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân .
" Lui ra đi!"
" Ách . . ."
Nghe thấy nam nhân nói ra lời này, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là có hơi sửng sốt, rồi lập tức gật đầu.
"Vâng!"