Mà nữ nhân kia có mái tóc dài đen nhánh, chải thành búi tóc hình Loan Nguyệt đang lưu hành nhất. Trên búi tóc cắm đầy trang sức lóng lánh ánh vàng.
Trên người, thì mặc váy dài màu đỏ thịnh hành nhất đương thời.
Nhìn bộ trang phục cực kì phú quý , tựa như nhà giàu mới nổi kia. Làm cho mặc dù vóc người xinh đẹp thì Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy, nữ nhân này trang điểm thực sự quê mùa, hình như sợ người ta không biết nàng có tiền!
Đặc biệt, đến khi Hồng Y nữ tử này đi về phía nàng, một mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi.
Vừa ngửi thấy, Đồng Nhạc Nhạc nhướng mày, lập tức bịt mũi lui về phía sau vài bước.
Đôi mắt nhìn về phía Hồng Y nữ tử liền mang theo vài phần đề phòng và không thích thú.
Bởi vì, mùi nước hoa này thực sự quá nồng, mũi của nàng cũng không chịu nổi !
Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, nàng lại không biết, hành động theo bản năng của chính mình, lại đưa tới đại họa cho nàng!
Cùng với tiếng Hồng Y nữ tử kêu lên, cũng khiến cho không ít nữ nhân chú ý.
Khi chứng kiến tiểu điêu nhi thật dễ thương trước mắt này, thấy Hồng Y nữ tử sắp tới gần lại có vẻ mặt ghét bỏ lui về phía sau, hơn nữa giơ móng vuốt bịt mũi.
Hành động ghét bỏ rõ ràng này, khiến cho mọi người bốn phía xem náo nhiệt không khỏi ha hả cười rộ lên.
"Ha ha, Tô Miêu Miêu, trên người của ngươi rốt cuộc phun lên bao nhiêu nước hoa a!? Ngay cả một con tiểu điêu cũng ghét bỏ, đừng nói là Hoàng Thượng , nếu là Hoàng Thượng ngửi thấy thì đều sẽ chạy đi!"
"Ha ha, đúng vậy đúng vậy..."
Những nữ nhân trang điểm xinh đẹp, trang phục lộng lẫy ở bốn phía liên tục cười nhạo, ánh mắt nhìn về phía Tô Miêu Miêu, có giễu cợt, có khinh thường…
Đối mặt với việc những nữ nhân khác khinh thường giễu cợt, Tô Miêu Miêu liền lập tức nhăn hàng mi lại, sắc mặt sa sầm đi.
Một đôi mắt đen nhánh, nhuộm đầy sự phẫn nộ.
Đầu tiên là hung hăng liếc mắt một cái quét qua những nữ nhân đang cười bốn phía , cuối cùng, ánh mắt Tô Miêu Miêu, càng hung hăng quay về phía tiểu điêu ở cách đó không xa.
Nhận thấy được ánh mắt của Tô Miêu Miêu, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy da đầu tê rần, trong lòng giật mình.
Bởi vì, nữ nhân này vừa rồi vẫn còn vẻ mặt ôn hòa, sao nói trở mặt liền trở mặt!?
Giờ phút này, nhìn ánh mắt của nàng, dường như hận không thể ăn thịt của nàng, uống máu của nàng!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng khiếp đảm, ngay sau đó, liền tính toán xoay người rời đi.
Tuy nhiên, lúc này, chỉ thấy Tô Miêu Miêu hé mở môi đỏ mọng, lớn tiếng quát:
"Người đâu! Lập tức bắt con tiểu súc sinh này cho ta !"
Cùng với tiếng Tô Miêu Miêu quát, mấy tiểu nha đầu ở sau lưng nàng lập tức hung hăng tiến tới chỗ Đồng Nhạc Nhạc .
Nếu là trước kia, Đồng Nhạc Nhạc căn bản không thèm để ý những người này .
Nàng đánh không lại, bỏ chạy không được sao!?
Chỉ là hiện tại, nàng bởi vì mới vừa chạy điên cuồng, đã tiêu hao hết tất cả sức lực.
Bây giờ, ngay cả sức lực cử động đầu ngón tay đều vất vả, đâu còn sức né tránh những người này tấn công!?
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng liền bị người bắt được!
Thấy chính mình bị bắt, Đồng Nhạc Nhạc đâu thể nguyện ý!?
Lập tức thân thể nhỏ bé bắt đầu giãy dụa, định tránh thoát khỏi dây trói của những người này.
Nhưng mà, còn chưa đợi nàng kịp phản ứng, liền nhìn thấy Tô Miêu Miêu đứng ở trước người nàng đã giơ chân lên, đá thẳng vào người nàng .
"Ặc..."
Trong nháy mắt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm giác xương cốt mình đều bị đá nát.
Đau đớn kịch liệt, nàng suýt nữa muốn ngất đi.
Đôi mắt mở to, ánh mắt nhìn về phía Tô Miêu Miêu càng là không dám tin.
Bởi vì, nàng căn bản thật không ngờ, nữ nhân này trang điểm xinh đẹp đến thế, mà tâm địa lại ác độc, hạ thủ tàn nhẫn vô cùng.
Đối với tiểu điêu nhi nho nhỏ, cũng tàn nhẫn như vậy.
Nếu nàng sớm biết, nàng nhất định sẽ vươn móng vuốt vô cùng sắc bén tấn công.
Chỉ tiếc, nàng lại không ngờ tới Tô Miêu Miêu tàn nhẫn như vậy, hiện tại muốn công kích thì đã muộn...
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trên người đau nhức vô cùng, hai mắt vừa trợn lên liền ngất đi...
...
Cùng lúc đó, ở bên kia
Huyền Lăng Thương đang bàn bạc cái gì đó với Lan Lăng Thiệu Giác, chỉ thấy một người Đới Đao thị vệ vội vã đi vào, sắc mặt lo lắng.
"Không tốt rồi, hoàng thượng!"
Nghe thấy lời của người mới tới, Huyền Lăng Thương vẫn có vẻ thản nhiên .
Con ngươi màu máu xinh đẹp chỉ là nhẹ nhàng quét một vòng nhìn người mới tới.
Chỉ thấy người mới tới không phải là ai khác, mà đúng là thị vệ A Long do hắn an bài đến bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc .
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương chỉ là hơi hé mở môi mỏng, bình tĩnh hỏi.
"Là điêu nhi lại gây họa gì sao!?"
Nghĩ tới tiểu điêu nhi năm lần bảy lượt gây họa, Huyền Lăng Thương liền đau đầu.
Bất đắc dĩ chính là, dù cho con tiểu điêu nhi gây họa gì, hắn đều cam tâm tình nguyện vì nó thu thập cục diện rối rắm.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương đối với tiểu điêu nhi này, là vừa hận lại bất đắc dĩ.
Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở một bên thấy vậy, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng khẽ nhếch lên.
Chỉ cảm thấy Huyền Lăng Thương hiện tại có vẻ hơi không giống trước kia.
Nghĩ đến, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên .
Nam nhân bên cạnh hắn đây, mặc dù thân là vị đế vương Linh Nhạc quốc cao cao tại thượng, thế mà, hắn lại không vui vẻ.
Mỗi ngày đều bị rất nhiều đại sự quốc gia đè ở trên người, có lẽ là bởi vì như vậy, nam nhân này từ nhỏ liền không thích cười.
Cả người lúc nào cũng trầm mặc ít lời, số lần nhìn thấy hắn cười, quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ là hiện tại, một tòa Vạn Niên Huyền Băng này, lại bắt đầu, từ từ tan chảy.
Điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi ...
Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác càng tò mò hơn đối với con Phượng Hoàng Điêu kia.
Nhưng mà, lúc Lan Lăng Thiệu Giác đang suy nghĩ trong lòng, lại thấy người mới tới có vẻ lo lắng, ấp úng một phen rồi mới mở miệng nói.
"Khởi bẩm hoàng thượng, điêu nhi bị thiên kim Thừa tướng gia đả thương!"
A Long nói vừa ra, chỉ còn thấy vị đế vương tuấn mỹ vốn đang có vẻ mặt bình tĩnh, thì thân thể đã 'Vèo' một tiếng, lập tức biến mất không chút bóng dáng!
Tốc độ cực nhanh, làm cho người ta theo không kịp!
Cũng đủ để nhìn ra, tiểu điêu nhi trong lòng vị đế vương trẻ tuổi này có phân lượng nhất định!
Nhìn Huyền Lăng Thương nhanh chóng biến mất không thấy dấu vết, Lan Lăng Thiệu Giác trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Sau đó, hắn liền đứng dậy đi theo, tính toán đi đến đó nhìn một chút.
Nhưng mà, vừa lúc đó, một tiểu thái giám vội vã đi vào.
"Gia..."
Nhìn thấy tiểu thái giám này là thiết thân tiểu đồng theo bên mình. Hơn nữa, thấy khuôn mặt căng thẳng thì hiển nhiên có chuyện quan trọng muốn nói cho hắn biết.
Vì vậy, Lan Lăng Thiệu Giác đành phải dừng lại. Sau khi nghe thấy người mới tới bẩm báo, lập tức hắn liền vội vã đi ra phía ngoài cung ....
Cùng lúc đó, trong Bách Hoa Viên
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không thôi, không có chỗ nào là không đau.
Nàng là giãy giụa bò dậy, chỉ là, Tô Miêu Miêu này thực sự quá độc ác, hạ thủ quá tàn nhẫn.
Vốn từ đầu Đồng Nhạc Nhạc không hề phát ra thế tấn công đối với nàng ta, liền đã bị Tô Miêu Miêu đánh cho toàn thân thương tích, hiện tại ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.
Mà quyền đấm cước đá trên người , cũng không có chút dấu hiệu dừng lại...
Muốn chết sao!?
Trước mắt hoàn toàn đen tối, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ như vậy.
Chết, nàng sợ hãi!
Thế nhưng, so với sự sợ hãi, là không đành lòng!
Nàng không đành lòng bỏ Huyền Lăng Thương a...
Nghĩ đến nàng mà chết, sẽ không còn được gặp lại Huyền Lăng Thương, lòng của Đồng Nhạc Nhạc, thật đau thật đau...
Huyền Lăng Thương, vĩnh biệt...
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tuyệt vọng nghĩ vậy, đột nhiên, một tiếng nói mang theo lửa giận hừng hực, vang lên cách đó không xa ở phía sau nàng .
"Các ngươi, rốt cuộc đang làm cái gì!?"
Cùng với tiếng nam nhân này quát lạnh, Bách Hoa Viên vốn đang vô cùng huyên náo sôi nổi lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Mọi người đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh kia. Khi thấy một đạo bóng dáng màu vàng chẳng biết xuất hiện ở Bách Hoa Viên từ lúc nào, mọi người vội vàng cả kinh, lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."
Cùng với mọi người quỳ xuống đất hành lễ, Tô Miêu Miêu cũng không ngoại lệ!
Đặc biệt, khi thấy một vị đế vương tuấn mỹ vô song, từng bước một hướng phía nàng bên này đi tới, Tô Miêu Miêu trong lòng mừng thầm vô cùng.
Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là, Hoàng thượng hắn nhìn trúng chính mình !?
Nhớ lại mục đích lần này Thái Hậu nương nương mời mọi người đến đây, là vì tuyển phi cho Hoàng thượng!
Đối với sự tích của vị đế vương trẻ tuổi này, Tô Miêu Miêu sớm đã nghe thấy .
Nghe nói, Đế vương trẻ tuổi này, năm nay hai mươi lăm, dáng dấp khôi ngô tuấn tú vô song. Từ khi hắn lên ngôi đến nay, dùng thủ đoạn mạnh mẽ như sấm sét chỉnh đốn lại toàn bộ triều cương , vô cùng được dân chúng yêu quý!
Quan trọng nhất là, đế vương trẻ tuổi này, hai mươi lăm, bên người còn chưa có một phi tử!
Nếu là có thể được hắn nhìn trúng, có lẽ sẽ được hắn lập thành Hoàng Hậu cũng không chừng!
Nghĩ đến đây, Tô Miêu Miêu trong lòng liền mừng thầm vô cùng.
Trong đầu, chậm rãi ảo tưởng chính mình sau này trở thành Hoàng Hậu, chính mình xấu hổ được ôm trong lòng Hoàng thượng tuấn tú.
Mẫu nghi thiên hạ, tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều hâm mộ…
Càng muốn, Tô Miêu Miêu trong lòng càng là kích động mừng thầm, ánh mắt đầy tham lam, càng thỉnh thoảng len lén nhìn vào Hoàng thượng sắp tới gần.
Cho đến khi, Hoàng thượng rốt cuộc dừng ở trước mặt mình , Tô Miêu Miêu lại giả vờ ngượng ngùng rụt rè cụp mắt xuống, một bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ.
Lại không biết, nam nhân đứng ở trước người của nàng, sắc mặt âm u, mày kiếm nhíu chặt.
Đặc biệt, khi hắn nhìn thấy, tiểu điêu nhi té trên mặt đất, trên người đầy dấu giày, nằm hấp hối, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy lòng của mình, dường như bị người hung hăng níu chặt, gần như khiến hắn không thở nổi.
Cẩn thận từng li từng tí khom lưng, lại vươn bàn tay to ra, hướng về phía thân thể tiểu điêu nhi hấp hối kia.
Động tác của Huyền Lăng Thương, nhẹ nhàng như vậy, dường như sợ hãi chính mình hơi chút mạnh tay liền sẽ làm đau tiểu điêu nhi trên tay.
Nhìn thấy tiểu điêu nhi đang khiến cho hắn nóng ruột nóng gan, càng che chở hơn nhưng hiện giờ toàn thân bẩn thỉu, một đôi mắt vốn cực kì linh khí, thì giờ đây đầy sự ủy khuất khó chịu, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy lòng như đao cắt.
"Người đâu! Mau truyền ngự y!"
Cùng với tiếng quát lạnh của Huyền Lăng Thương! Một Đới Đao thị vệ vội vã chạy đi . Chỉ chốc lát sau, Thượng ngự y liền bị người túm cổ mang theo tới, giống như là diều hâu xách gà con tới.
"Ai ui, thị vệ đại ca, cẩn thận cái mạng nhỏ của ta a..."
Thượng ngự y lời còn chưa nói hết, khi tới Bách Hoa Viên, nhìn thấy mọi người quỳ xuống đầy đất, đầu tiên là sửng sốt.
Khi thấy rõ ràng bóng dáng màu vàng sáng ở phía trước, Thượng ngự y chỉ cảm thấy thân thể run bắn lên, phía sau lưng cũng lạnh lẽo .
Rõ ràng là ánh nắng tươi sáng mùa hè, thế nhưng trong Bách Hoa Viên, lại hoàn toàn băng giá.
Ánh nắng trên đỉnh đầu, phảng phất như thế nào đều không chiếu xuống nổi .
Điều làm cho lòng người run sợ, chính là vị Hoàng thượng tuấn tú đứng phía trước!
Chỉ thấy Hoàng thượng trước mặt, mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng mím chặt, đôi mắt huyết sắc, trong mắt là sự khát máu lạnh lùng.
Khi vừa nhìn qua, dường như là Tu La từ địa ngục, làm cho người ta kinh hãi!
Trên người còn lộ ra khí lạnh, khiến cho nhiệt độ bốn phía cấp tốc giảm xuống…
Thấy vậy, Thượng ngự y lấy làm kinh hãi, lại không hiểu nguyên nhân.
Mặc dù, vị đế vương trẻ tuổi này bình thường lạnh như băng, cũng không giống như bây giờ.
Thượng ngự y trong lòng đang nghi hoặc, chỉ là, khi ánh mắt của hắn quét một vòng, sau đó rơi vào tiểu điêu nhi hấp hối trên tay Huyền Lăng Thương kia, trong lòng kinh hãi, cũng lập tức hiểu được, vị đế vương trẻ tuổi này, vì sao tức giận như thế !
Thấy vậy, Thượng ngự y trong lòng kinh hãi, liền lập tức vội vã đi tới.
"Hoàng thượng..."
"Đừng đa lễ ! Mau, mau nhìn một chút cho điêu nhi này!"
Thấy Thượng ngự y đến đây, Huyền Lăng Thương bạc môi mở ra, nôn nóng mở miệng nói.
Từ giọng điệu lo lắng của nam nhân này, đủ để nhìn ra, con tiểu điêu nhi này trong lòng Hoàng thượng có trọng lượng nhất định.
Nghe vậy, Thượng ngự y lập tức cẩn thận từng li từng tí tiến lên kiểm tra tiểu điêu nhi bị đánh hấp hối kia, bắt đầu điều trị ngay tại chỗ.
Vừa mới kiểm tra thân thể tiểu điêu nhi, vẻ mặt Thượng ngự y liền cực kì tức giận.
"Rốt cuộc là ai nhẫn tâm như vậy, xuất thủ lại ác như vậy!? Tiểu điêu nhi này đúng là bị gãy hai cái xương sườn a..."
Thượng ngự y vừa nói, giọng điệu mang theo sự tức giận và đau lòng.
Dù sao, Thượng ngự y cũng đã điều trị cho Đồng Nhạc Nhạc nhiều lần, đối với con Phượng Hoàng Điêu này, cũng là cực kỳ yêu thích.
Bây giờ, nhìn thấy Phượng Hoàng Điêu dễ thương không thôi này, bị người đánh cho nằm hấp hối , Thượng ngự y cũng không khỏi cảm thấy đồng cảm và đau lòng cho Phượng Hoàng Điêu này.
Nghe thấy lời nói của Thượng ngự y, gương mặt tuấn mỹ của Huyền Lăng Thương càng hiện ra vẻ lo lắng .
Môi mỏng khẽ hé , hắn mở miệng khẩn trương hỏi.
"Vậy nó có nguy hiểm đến tính mạng không!?"
Thấy Hoàng thượng lo lắng như thế, Thượng ngự y lập tức mở miệng nói.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, mặc dù Phượng Hoàng Điêu không có nguy hiểm về tính mạng, chỉ là bởi vì bị đánh nhiều nơi tình trạng thương thế nghiêm trọng, để cho tiện trị liệu, sợ rằng trước tiên phải cạo hết sạch bộ lông."
Nghe thấy lời Thượng ngự y nói, Huyền Lăng Thương mày kiếm nhíu chặt, dừng một chút, mới mở miệng trầm giọng nói.
"Cứ cạo đi!"
Chỉ cần là tốt cho nó!
Huyền Lăng Thương trong lòng suy nghĩ, lúc biết được tiểu điêu nhi trước mắt không bị nguy hiểm tính mạng, thì thở phào nhẹ nhõm, một trận lửa giận hừng hực, càng dâng trào mãnh liệt.
Đôi mắt huyết mâu đầy lạnh giá tức giận, hướng tới bốn phía quét qua.
Chỉ thấy, bốn phía mọi người vẫn quỳ rạp xuống nơi đó.
Chỉ là, đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của nam nhân này, mỗi một người đều không dám thở mạnh một chút, kinh hồn táng đảm, câm như hến.
Dường như sợ hãi không cẩn thận lửa giận của nam nhân này đốt tới, thì sẽ rơi đầu…
Dù sao, Thiên Tử giận dữ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Đặc biệt là Tô Miêu Miêu đang cách Huyền Lăng Thương gần nhất!
Lúc đầu, khi thấy đế vương tuấn tú này đi về phía mình , Tô Miêu Miêu còn tưởng rằng này vị đế vương tuấn tú này là coi trọng nàng, trong lòng còn mừng thầm, không ngừng ảo tưởng ngày sau nàng là mẫu nghi thiên hạ uy phong.
Thế nhưng bây giờ, chứng kiến đế vương tuấn tú này lại đi tới trước mặt nàng, mà căn bản đuôi mắt cũng chưa từng liếc nhìn nàng một cái, chỉ là cẩn thận nhìn tiểu điêu nhi vừa bị nàng đánh cho hấp hối.
Nhìn thấy đế vương trẻ tuổi này, căng thẳng như thế vì con tiểu điêu này, dần dần , trong lòng Tô Miêu Miêu bắt đầu bất an .