Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 571: Chương 571: Ngoại truyện : Thương Lang Quốc Chương 21 : Tự mình xuống bếp






Edit : Angelina Yang

Mấy ngày nay Độc Cô Ngạo Vũ bởi vì bị thương, nên bị Độc Cô Ngạo Phong cấm túc ở trong cung điện của mình. Lại còn nói rõ, vết thương chưa lành thì không cho lại ra khỏi cung gây rối.

Vì vậy, mấy ngày nay, Cố Duy Nhất đều không hề gặp lại Độc Cô Ngạo Vũ.

Không phải thấy người mà chính mình không thích, tâm tình Cố Duy Nhất càng là sung sướng.

Chỉ là gần đây, Độc Cô Ngạo Phong bận rộn chính sự , cũng không có thời gian chỉ bảo chính mình cưỡi ngựa. Cố Duy Nhất nhàn rỗi thì cũng là nhàn rỗi, vì vậy, liền nổi lên ý nghĩ tự mình nấu cơm cho Độc Cô Ngạo Phong ăn.

Phải biết rằng, Cố Duy Nhất mặc dù thích tập võ, chỉ là tại phương diện tài nấu nướng , cũng là không tệ.

Kết quả là, từ sớm tinh mơ, Cố Duy Nhất liền đến Ngự Thiện Phòng, tiếp theo tự mình làm mấy món ăn , sau đó cho người bưng đến cung điện của Độc Cô Ngạo Phong.

Nhìn thấy trên mặt bàn bày ra bữa cơm gồm năm món một canh, mặc dù đó chỉ là những món ăn đơn giản bình thường. Thế nhưng, bản thân Cố Duy Nhất vẫn thấy vừa lòng đẹp ý, phảng phất như ngâm vào hũ mật.

Cũng không biết, đến khi Độc Cô Ngạo Phong hạ triều mà thấy những món do chính mình làm, thì sẽ là phản ứng gì đây! ?

Liền vào lúc Cố Duy Nhất âm thầm vừa lòng đẹp ý suy nghĩ, Cúc Vận ở một bên, chứng kiến Cố Duy Nhất nhìn những món ăn này mà không ngừng cười, thì khóe miệng cong lên một cái, không khỏi mở miệng cười nói.

"Ha hả, Quận chúa tự mình xuống bếp, nếu như để cho Hoàng thượng biết được, khẳng định sẽ thật cao hứng!"

"Ha hả, phải không! ? Phụ hoàng ngài, sẽ thật cao hứng! ?"

Nghe được Cúc Vận nói thế, Cố Duy Nhất lập tức mặt mày hớn hở hỏi lại.

Cúc Vận nghe vậy, lập tức gật đầu nói.

"Đó là tự nhiên, những thức ăn này, tuy không là sơn hào hải vị gì. Thế nhưng, đó cũng là Quận chúa tự mình làm đây! Điểm này, mới là đáng quý nhất đây!"

Nghe được Cúc Vận nói lời này, trong lòng Cố Duy Nhất càng cảm thấy vừa lòng đẹp ý.

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, đột nhiên, bên ngoài đúng là vang lên âm thanh lanh lảnh.

"Hoàng thượng hồi cung!"

Nghe nói như thế, trong lòng Cố Duy Nhất vui vẻ, lập tức, bản thân liền vội vàng đứng lên từ trên mặt ghế.

Ánh mắt quét một vòng, càng là nhìn thẳng ra cửa đại điện.

Chỉ thấy, cùng với một đạo âm thanh lanh lảnh kia vang lên, ở cửa đại điện, có một đạo bóng dáng cao to màu vàng tươi, quả là nhanh chóng xuất hiện.

Chỉ thấy nam nhân mặc trên người một chiếc long bào màu vàng tươi , lưng thắt Kim Yêu Đái, đầu đội mũ đen, quả nhiên là một dáng dấp như rồng như phượng, sang trọng bức người!

Khí phách vương giả từ lúc sinh ra kia, càng là làm cho không người nào có thể bỏ qua!

Ánh mặt trời chói mắt bên ngoài , nhẹ nhàng chiếu thẳng vào trên người nam nhân, càng tôn lên được khí phách, dáng vẻ uy nghiêm của nam nhân!

Nhìn thấy bóng dáng màu vàng tươi kia điềm tĩnh bước đến, Cố Duy Nhất lập tức tim đập dồn dập, một nỗi mừng thầm càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Lập tức, đôi môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng cười nói.

"Phụ hoàng vạn phúc!"

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Cùng với nam nhân xuất hiện, tất cả cung nhân thái giám trong cung, càng là quì gối khắp mặt đất.

Nam nhân thấy vậy, chỉ là trầm giọng mở miệng.

"Hãy bình thân!"

"Tạ Hoàng thượng!"

"Tạ phụ hoàng!"

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất lập tức mở miệng nói.

Lập tức, cũng chậm rãi đứng lên.

Nhìn thấy Cố Duy Nhất xuất hiện ở trong cung của mình, đồng mâu màu hổ phách kia của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen, trong mắt càng là xẹt qua vài phần vẻ kinh ngạc.

"Duy Nhất, tại sao ngươi lại ở chỗ này! ?"

Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, đều là vẻ nghi hoặc.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất môi hồng cong lên một cái, không khỏi mở miệng cười nói.

"Phụ hoàng, gần đây người đều là bận rộn chính sự, không rảnh dạy Duy Nhất cưỡi ngựa . Duy Nhất nhàn rỗi cũng là thực sự nhàn rỗi, vì vậy, hôm nay liền dậy thật sớm, tự mình xuống bếp, làm vài món thức ăn cho phụ hoàng. Xin phụ hoàng ngàn vạn lần không nên ghét bỏ đây!"

"Ngươi tự mình xuống bếp! ?"

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, khuôn mặt tuấn tú của Độc Cô Ngạo Phong sửng sốt, lập tức đôi mắt chợt liếc xuống, liền nhẹ nhàng rơi tại mấy món ăn hào trên bàn kia.

Chỉ thấy mấy món ăn này, đều là những món phi thường dân dã. Có sườn xào chua ngọt, cá lư hấp, gà chiên giòn, ngồng tỏi xào, còn cả canh xương ống heo nữa.

Mặc dù, những thứ này đều là món ăn gia đình hàng ngày phi thường tầm thường, thế nhưng, khi Độc Cô Ngạo Phong thấy, trên mặt không khỏi sửng sốt, trong mắt xẹt qua vài phần vẻ kinh ngạc.

Lập tức, ánh mắt quét một vòng, không khỏi nhẹ nhàng rơi trên người Cố Duy Nhất đứng ở trước mặt mình.

Chỉ thấy thiếu nữ trước mắt này, tuổi cũng chẳng qua mười hai mười ba tuổi. Cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn, đứng chung một chỗ cùng hắn thì chẳng qua cũng chỉ ngang ngực hắn.

Chỉ là, với một thiếu nữ như vậy, lại có thể làm ra những món ăn đầy đủ về sắc hương vị thế này sao! ?

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong hé mở làn môi hồng, trong giọng nói, không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc và không xác định.

"Những món này, thật sự là ngươi tự mình làm! ?"

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, nhìn ra vẻ không xác định trong mắt hắn, đôi môi đỏ mọng của Cố Duy Nhất toe toét ra một cái, không khỏi mở miệng cười nói.

"Ha hả, đúng vậy phụ hoàng, những thứ này là những món ăn rất thường ngày, hy vọng phụ hoàng không nên ghét bỏ nhé!"

Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là trầm lặng một khắc, sau đó mới vén vạt áo, ngồi xuống.

Cố Duy Nhất thấy vậy, cũng lập tức ngồi xuống, sau đó cầm lấy đôi đũa, tự mình gắp thức ăn cho Độc Cô Ngạo Phong.

"Phụ hoàng, món sườn xào chua ngọt này, người nếm thử xem! Ngoài ra còn món cá lư hấp này và gà chiên giòn, người nếm thử có ăn được hay không!"

Cố Duy Nhất vừa mở miệng nói, vừa tự mình gắp thức ăn cho Độc Cô Ngạo Phong.

Phải biết rằng, trước kia vào lúc còn ở nhà, nàng cũng thường xuyên nấu cơm cho ông ngoại ăn.

Khi đó, nàng cao hứng nhất chính là, có thể nấu đồ ăn ngon, cho người thân yêu nhất của mình ăn.

Chỉ tiếc, hiện nay nàng xuyên qua triều đại này, đã không trở về được.

Cho nên hiện tại, nàng hy vọng, Độc Cô Ngạo Phong có thể thích ăn món ăn do nàng làm.

Phải biết rằng, Độc Cô Ngạo Phong là người tốt nhất đối với nàng ở triều đại này.

Cố Duy Nhất hiện tại cũng hy vọng, để mỗi ngày đều có thể nấu cho hắn ăn.

Trong lòng suy nghĩ như vậy, ánh mắt Cố Duy Nhất nhìn Độc Cô Ngạo Phong , càng là tràn đầy chờ mong.

Nhìn thấy ánh mắt kia của Cố Duy Nhất tràn đầy chờ mong, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi rung lên một cái. Hắn chỉ cảm thấy, phảng phất có một dòng nước ấm, từ từ chảy vào bên trong nội tâm lạnh như băng của hắn.

Cảm giác này, quả là ấm áp , thư thái như vậy.

Rốt cuộc đã biết bao nhiêu thời gian, hắn không hề cảm nhận được loại cảm giác thoải mái này! ?

Kể từ sau khi nàng rời khỏi hắn chăng! ?

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy trong lòng đủ loại cảm xúc đan xen.

Chua xót ê ẩm, nghèn nghẹn.

Ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất , càng là phức tạp vô cùng.

Nếu như thiếu nữ trước mắt này, mà lại là nàng . . .

Đối với tâm tư của Độc Cô Ngạo Phong , Cố Duy Nhất không biết.

Giờ phút này, nàng chỉ là gắt gao nhìn nam nhân tuấn tú trước mắt này. Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là tràn đầy chờ mong.

Thật giống như cái loại tâm tình chờ mong căng thẳng của học trò vừa mới trả lời câu hỏi thi xong, chính lúc đang chờ đợi báo điểm thành tích.

"Phụ hoàng, người nếm thử nhanh lên một chút a. . ."

Nhìn thấy nam nhân chỉ là im lặng ngồi ở nơi này, cũng không có đụng đến thức ăn nàng làm, Cố Duy Nhất không khỏi căng thẳng thúc giục.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong vốn lẳng lặng nhìn Cố Duy Nhất, đồng mâu không khỏi lóe ra một phen, lập tức, phục hồi tinh thần lại.

Sau đó, đồng mâu động lòng màu hổ phách kia, không khỏi nhẹ nhàng chợt nhìn xuống, ngắm nghĩa những thứ trên bát vàng bày ở trước mặt mình.

Nhìn thấy những món ăn đã gắp vào trong bát vàng, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng hé ra đôi môi đỏ mọng, mở miệng nói.

"Hảo, món Duy Nhất làm, trẫm tự nhiên muốn thưởng thức rồi."

Vừa nói dứt lời, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi đưa tay, cầm đôi đũa lên, bắt đầu từ từ nhâm nhi thưởng thức.

Nhìn thấy nam nhân im lặng cầm đôi đũa, từ từ ăn những món do chính mình làm , Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tâm can mình đều như thít lại. Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là mang theo nét căng thẳng và chờ mong.

Chỉ thấy nam nhân trước mắt vươn cánh tay vượn thon thả , nhẹ nhàng cầm đôi đũa.

Nhất cử nhất động đó đều tao nhã tự nhiên.

Cố Duy Nhất cho tới bây giờ đều chưa từng chứng kiến, một người coi như là chỉ ăn cơm mà hành động đều là đẹp mắt như vậy!

Một nam nhân cực kì xuất chúng như thế, thân phận cao quý, dung mạo tuấn tú, ngay cả nhất cử nhất động, đều tao nhã như thế!

Nam nhân ưu tú như thế, quả thực là thế gian hiếm có!

Cũng khiến Cố Duy Nhất nhìn mà cực kì si mê!

Nếu như có thể cả đời đều nấu ăn cho hắn ăn, thì thật là tốt biết bao a!

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, đôi môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng hỏi.

"Phụ hoàng, cảm giác mùi vị như thế nào! ? Liệu có hợp với khẩu vị của người không! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng, mặt mày căng thẳng chờ mong mà hỏi.

Nghe được lời Cố Duy Nhất hỏi, Độc Cô Ngạo Phong cũng không có lập tức mở miệng trả lời ngay.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tâm can mình, càng là lộp bộp một tiếng, dường như trong nháy mắt rơi vào trong vết nứt.

Chân mày cau lại một cái, mặt mày thất vọng hỏi.

"Phụ hoàng, chẳng lẽ là món Duy Nhất làm không thể ăn sao! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng vừa nói, trên mặt, đều là không che dấu chút nào sự mất mát.

Vốn tưởng rằng, tự mình làm món ăn, sẽ khiến Độc Cô Ngạo Phong thích, ai biết. . .

Liền vào lúc Cố Duy Nhất tràn đầy mất mát, lại thấy nam nhân hé ra đôi môi đỏ mọng, mở miệng nói.

"Không, rất ngon miệng."

Nam nhân mở miệng, âm thanh mặc dù nhẹ nhàng. Chỉ là, nghe được lời này của nam nhân, trong lòng Cố Duy Nhất lập tức vui vẻ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tràn đầy mất mát, lập tức trở nên hớn hở.

"Phụ hoàng, có thật không! ? Người thật sự cảm giác thấy ngon miệng! ?"

Nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Phong , Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy cả người phảng phất như đang bay lên đám mây. Loại cảm giác ngọt ngào hạnh phúc này, quả thực khó có thể dùng bút mà hình dung.

Chính mình cũng không biết như thế nào. Bởi trước kia cho tới bây giờ thì nàng cũng không từng quan tâm xem liệu món ăn chính mình làm , liệu có hợp với khẩu vị của người khác hay không.

Vậy mà bây giờ, nàng lại phi thường quan tâm Độc Cô Ngạo Phong!

Mỗi tiếng nói cử động của hắn, đều khiến cho nàng để bụng, lưu ý như thế.

Cho dù là một câu nói nhẹ nhàng, đều làm cho nàng lo được lo mất, hoặc là mừng rỡ như điên.

Giờ phút này, nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Phong , biết hắn thích món ăn do chính mình làm, càng là khiến trong lòng Cố Duy Nhất vô cùng kích động.

Vì vậy, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong càng là rạng rỡ ngời ngời.

Đối với Cố Duy Nhất tràn đầy mừng rỡ như điên, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là lẳng lặng nhìn thiếu nữ ngồi ở trước mặt mình, tràn đầy hoan hỉ kích động.

Chỉ thấy thiếu nữ này, trước một khắc vẫn còn mặt mày đầy vẻ nản lòng thoái chí, vô cùng mất mát , lại bởi vì hắn nhẹ nhàng nói một câu mà mừng rỡ như điên.

Nhìn thấy một đôi mắt nhung rạng rỡ ngời ngời kia, trong đôi mắt tràn đầy sung sướng bỗng chợt lóe nhấp nháy, phảng phất ngưng tụ tất cả vì sao trên trời cao, khiến Độc Cô Ngạo Phong ngắm mà tim đập dồn dập. . .

Ở trong đầu, càng là không khỏi hiện lên bóng dáng diễm lệ kia . . .

Thiếu nữ ngồi ở trước mặt mình , từng chút một, đúng là biến ảo thành một người thiếu nữ tuyệt sắc xinh xắn kia.

Nhìn thấy thiếu nữ tuyệt sắc này, đang mặt mày hớn hở nhìn mình.

Rồi lại ngồi cùng một chỗ ăn cơm với chính mình . Giờ khắc này, hắn đã chờ đợi suốt thời gian dài bao lâu! ?

Trước kia, hắn thời thời khắc khắc không nhớ tới được. Nếu như hắn không phải Hoàng đế cao cao tại thượng, chỉ là một người bình thường, có thể mỗi ngày ăn những món do chính người vợ mình yêu mến làm, thanh thản nhẹ nhàng sống qua ngày thì thật là tốt biết bao a. . .

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong môi đỏ mọng không khỏi mở ra, thì thào khẽ gọi.

"Nhạc nhi. . ."

Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, cơ hồ như không thể nghe thấy.

Ánh mắt nhìn nữ nhân càng là si ngốc, cũng không hề chớp mắt một cái.

Đối với Độc Cô Ngạo Phong mặt mày ngây ra, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi hiện lên một cảm giác quái dị.

Chỉ là, cảm giác quái dị này rốt cuộc là cái gì, nàng vẫn không thể nói đến.

Giờ phút này, nhìn thấy nam nhân ngồi ở trước mặt mình, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, đôi môi đỏ mọng hé mở, hình như đang nói cái gì đó.

Chỉ tiếc, nam nhân nói âm lượng quá nhỏ, nàng không nghe được.

Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng hỏi.

"Phụ hoàng, người đang nói cái gì! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là không che dấu chút nào nét nghi hoặc.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong vốn ngây ra, không khỏi hoàn toàn thức tỉnh.

Tthiếu nữ tuyệt sắc biến hóa ra trước mắt , lập tức biến mất không thấy tăm tích đâu nữa. Còn ngồi ở trước mặt hắn, chỉ là cô bé ngăm đen nhỏ nhắn xinh xắn kia.

Đối diện đôi mắt thiếu nữ tràn đầy nghi hoặc , chân mày Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, trong mắt xẹt qua vài phần buồn bã.

Chỉ là, vẻ buồn bã này, nhanh chóng liền biến mất không thấy tăm tích đâu nữa .

Thay vào đó, chính là vẻ lạnh nhạt kia.

Đôi môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng nói.

"Không có việc gì, ngươi cũng ăn cơm đi!"

"A, hảo. . ."

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, trong lòng Cố Duy Nhất mặc dù cảm giác được nơi nào đó hình như là lạ, thế nhưng nàng cũng không từng truy cứu nhiều hơn, chỉ là cầm lấy bát đũa, bắt đầu sung sướng cắn ngốn ngấu.

Ăn món ăn do chính mình tự tay làm, hơn nữa được nhìn thấy nam nhân tuấn tú ngồi ở đối diện chính mình đang từ từ thưởng thức món ăn, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy, cảm giác giờ này khắc này là ngọt ngào mà hạnh phúc như vậy.

Trong lòng càng là bắt đầu nổi lên một ý niệm.

Mà Cố Duy Nhất cũng không phải dạng người dấu được tâm sự, nên hơi hé mở làn môi hồng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là mang theo vài phần hi vọng.

Mặc dù Cố Duy Nhất không hề mở miệng nói chuyện, thế nhưng, nam nhân phảng phất là con giun ở trong bụng Cố Duy Nhất . Đôi môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng nói.

"Có chuyện gì, thì nói đi!"

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt.

Chỉ cảm thấy, Độc Cô Ngạo Phong thật sự là lợi hại, trông mặt mà bắt hình dong. Nàng đều còn chưa mở miệng nói chuyện! Hắn liền đã biết nàng định nói ra suy nghĩ của mình .

Nghĩ tới đây, khóe miệng Cố Duy Nhất không khỏi toe toét ra một cái, mở miệng cười nói.

"Phụ hoàng, sau này, Duy Nhất có thể đều dùng bữa cùng phụ hoàng hay không a! ? Duy Nhất trước kia có ông ngoại, cho tới nay, Duy Nhất đều là ăn cơm cùng ông ngoại . Nhưng mà hiện tại, Duy Nhất sẽ không còn được gặp lại ông ngoại của mình , mỗi ngày Duy Nhất đều là một mình ăn cơm, cảm giác thật cô đơn đây. . ."

Nói xong lời cuối cùng, trong lòng Cố Duy Nhất càng là chua xót.

Nghĩ đến sau này, sẽ không còn được gặp lại ông ngoại yêu thương của mình, Cố Duy Nhất liền cảm giác thật khó chịu.

Dù sao, ông ngoại là thân nhân gần gũi nhất đời này của nàng.

Đáng tiếc, nàng sẽ không còn được gặp lại lão nhân gia ông ta .

Cũng không biết, lão nhân gia ông ta biết nàng đã chết, phải chăng là cũng đang thương tâm muốn chết đây!

Nghĩ tới đây, khóe mắt Cố Duy Nhất liền đỏ hoe.

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất khổ sở, Độc Cô Ngạo Phong không biết tâm tư của Cố Duy Nhất.

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, hắn chỉ cho là, ông ngoại của Cố Duy Nhất đã qua đời.

Nhìn thấy thiếu nữ trước mắt này, tuổi còn khá nhỏ, lại ở trên đời này, không ai thân thích, thật sự đáng thương.

Thấy vậy, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong nhói lên một cái, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là không khỏi hiện ra vài phần nét thương hại mà chính mình cũng không biết.

Lập tức, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.

"Hảo."

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, một chữ này, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra .

Vừa nói dứt lời, đến chính Độc Cô Ngạo Phong đều cảm giác được kinh ngạc.

Dù sao, kể từ sau khi nàng rời đi, hắn rất ít khi dùng bữa có người bên cạnh.

Hiện nay, thiếu nữ này đột nhiên xuất hiện ở trong cuộc đời của mình.

Một đôi mắt quen thuộc kia, luôn thỉnh thoảng tác động đến tâm của hắn, khiến hắn làm những chuyện mà chính mình đều không tưởng được . . .

Điều này, đối với hắn mà nói, rốt cuộc là tốt hay là không tốt! ?

Điểm này, Độc Cô Ngạo Phong cũng không biết .

Đối với tâm tư của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất không biết.

Giờ phút này, sau khi nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, trong lòng nàng không khỏi vui vẻ. Lập tức, gương mặt rạng rỡ, môi đỏ mọng toe toét ra một cái, nàng càng cười đến mặt mày hớn hở.

"Ha hả, phụ hoàng,lời người nói chính là thật sự! ? Sau này, người đều sẽ dùng bữa cùng Duy Nhất sao! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen kia, càng là mặt mày hớn hở, cực kì vui vẻ.

Nhìn thấy thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt này đang hài lòng cười lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen kia, hiện lên nụ cười rạng rỡ, trong một đôi mắt long lanh nước kia, càng là tràn đầy hoan hỉ và sung sướng.

Ngay lập tức, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy, chính mình hình như cũng bị nụ cười sáng lạn này làm lây, khiến đôi môi đỏ mọng không khỏi cong lên một cái.

Hắn cũng hiểu được, kỳ thật, thiếu nữ này, dung mạo cũng phi thường dễ thương.

Đặc biệt vào lúc nàng cười rộ lên, hai mắt tít lại, phảng phất trăng sáng giữa trời cao, làm cho người ta nhìn thấy mà cũng không nhịn được phải cười rộ lên theo . . .

Nhìn thấy thiếu nữ này cười, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy thật ấm áp làm sao.

Mà ấm áp như vậy, liền phảng phất mặt trời đang từ từ mọc lên giữa tháng chạp trời đông giá rét, xua đuổi cái rét lạnh kia . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.