Nghĩ đến đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng. Lập tức cái đầu nhỏ xù
lông ngước lên, nhìn sang nam tử bên cạnh. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt u ám lạnh băng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy "ầm" một tiếng, cả người như
bị sét đánh giữa trời, hoàn toàn khiếp sợ.
Một cảm giác lạnh lẽo từ bàn chân một tấc lại một tấc đi lên tận dỉnh đầu, làm cho toàn thân nàng như bị đông cứng.....
Ặc .....
Nam nhân vào lúc này, thật đáng sợ a ! Gương mặt u ám, phảng phất như Tu La từ mười tám tầng Địa Ngục đi ra, làm cho người khác sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên!
Đúng là lần đầu tiên mà nam nhân dùng vẻ mặt u ám dọa người như vậy nhìn nàng.
Cũng làm cho Đồng Nhạc Nhạc hiểu được, bây giờ nam tử này thật tức giận! Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc kinh hồn bạt vía.
Nàng sợ người này tức giận, như vậy đầu nhỏ của nàng liền lìa khỏi cổ!
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc nhìn vào ánh mắt nam tử, lại mang theo một chút sợ sệt, căng thẳng.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc lòng đầy khẩn trương, Huyền Lăng Thương lại đang nhìn miếng gà chiên giòn bị hất bay kia .
Chỉ thấy miếng gà chiên giòn bị chụp bay đến giữa không trung, lại rơi xuống mặt đất.
Gương mặt tuấn mỹ của Huyền Lăng Thương đầu tiên là trầm mặc.
Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú lại lạnh băng, nhìn về phía Đồng Nhạc
Nhạc,u ám không thôi. Bị nam tử này nhìn bằng ánh mắt lạnh băng, Đồng
Nhạc Nhạc giống như bị bao phủ trong băng tuyết.
Chỉ cảm thấy da đầu rung lên, cả người cứng ngắc, lại không dám nhúc nhích.
Giống như là tử tù, đợi giờ hành quyết.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Đồng Nhạc nhạc cảm thấy như là một thế kỉ, giọng nói lạnh băng của Huyền Lăng Thương vang lên
"Ngươi đã không muốn ăn, vậy không cần ăn!"
Hắn nói ra lời này làm Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương cầm lên đũa ngọc, gắp đồ ăn dùng cơm.
Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi nàng tưởng mình chết chắc rồi. May mắn hắn không làm gì nàng.
Có điều là Đồng Nhạc Nhạc đồng thời với thở phào nhẹ nhõm thì lại nhìn thấy Huyền Lăng Thương ăn ngon, nàng hối hận a.
Trong bụng không ngừng truyền ra tiếng "cô lỗ cô lỗ", làm cho Đồng Nhạc Nhạc càng ảo não.
Thật đói a......
Rất muốn ăn này nọ.....
Đồng NHạc Nhạc đói đến khó nhịn. Nhất là khi nhìn món mình thích, không
ngừng xẹt qua xẹt lại ở trước mặt, để cuối cùng lại rơi vào miệng Huyền
Lăng Thương.
Hắn vậy mà còn cố ý , ăn rất chậm, giống như phi thường hưởng thụ bữa tiệc đầy mỹ vị này.
Hương thức ăn lại không ngừng xông vào mũi, làm Đồng Nhạc Nhạc càng đói bụng.
Rất muốn ăn này nọ.
Chính là vừa rồi, nàng không chút khách khí gạt đi gà chiên giòn mà hắn
đưa, nay chẳng lẽ lại không có khí khái mà ăn cùng hắn?
Nếu như vậy Huyền Lăng Thương nhất định xem thường nàng!
Hơn nữa bây giờ Tiểu Lô Tử khẳng định còn đang bị phạt!
Tiểu Lô Tử vì nàng mà bị phạt, mình lại không có khí khái ăn này nọ, ngẫm lại nàng cũng sẽ khinh bỉ chính mình .
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc sau một hồi dùng dằng thật lâu, cuối cùng
liền quyết định xoay người, đặt mông ngồi quay lưng về phía bàn ăn, nhắm mắt làm ngơ!
Đối với hành động của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương vần thu vào đáy mắt. Trong mắt lại xẹt qua một tia kinh ngạc.
Không thể tưởng tượng được, Tiểu Điêu Nhi này lại còn rất có khí khái!
Chính là lúc này có thể dùng khí khái làm cơm ăn sao?!
Đặc biệt, với kẻ tham ăn này, hắn mới không tin tưởng Tiếu Điêu Nhi có thể kiên trì được lâu đâu!