- Mang theo nàng ta, chúng ta đi tìm Tôn đạo trưởng.
Trường Tôn t hị hạ lệnh xong, lại nhìn Tiểu Vũ thong thả nói:
- Ta biết, ngươi và sư phụ ngươi có một số bí mật. Tân Mỵ Nhân, Hồ Mỵ Tử, cách xưng hô kỳ quái này đợi sư phụ ngươi về nhất định phải nói rõ cho
bản cung. Mặt sư phụ ngươi bị bản cung véo mười mấy năm cũng không xé
được mặt nạ da người kia, cho nên y qua ải, còn ngươi, ngay từ đầu sư
phụ ngươi không muốn gả ngươi vào hoàng cung, khi ấy bản cung rất muốn
biết vì sao y lại đầy lo lắng cho ngươi như vậy, hỏi vô số lần mà y
không nói, có thể thấy y đang bảo vệ ngươi, y vô cùng yêu thương ngươi,
thậm chí còn hơn cả kính yêu bản cung.
- Y có thể nói là do một
tay bản cung bồi dưỡng lên, khiến y sinh ra tình cảm như thế với ngươi
thật là lạ, trước kia ta tưởng y có tình cảm nam nữ với ngươi, tới khi y gả cho Địch Nhân Kiệt mới biết không phải. Cho nên ta rất tò mò, cực kỳ tò mò, đợi sư phụ ngươi về, chân tướng sẽ phơi bày ra thiên hạ.
Tiểu Vũ mắt đỏ hoe quật cường ngẩng đầu lên nhìn Trường Tôn thị:
- Tiểu nữ cũng rất muốn biết mình có tài đức gì được sư phụ yêu thương
như thế, tiểu nữ với sư phụ chỉ có lòng sùng kính, trong lòng tiểu nữ,
địa vị của sư phụ còn quan trọng hơn phụ thân, khi tiểu nữ cần bảo vệ
nhất, là sư phụ thay tiểu nữ che chắn tất cả mưa gió, về thiện lương
tiểu nữ không bằng Thì Thì, về nhân hậu không bằng Tiểu Kiệt, chỉ có
điêu ngoa cổ quái, không đáng để sư phụ phí tâm tận lực như vậy. Khi
nương nương hỏi sư phụ, xin cho tiểu nữ ở bên nghe.
Trường Tôn
thị gật đầu đồng ý, sau đó rời cửa, Hủy Tử rất cao hứng xách đuôi bọ cạp vương đi đầu mở đường, nàng rất thích nhìn độc vật vội vàng né tránh
mình.
Thấy Hủy Tử cao hứng, Trường Tôn thị cũng vui vẻ, đã lâu
lắm rồi đứa bé này không vui như thế, xem ra nó rất tin tưởng nữ tử kia
trị được bệnh cho mình. Cũng phải, bệnh của Hủy Tử là bẩm sinh, là trời
cao trừng phạt hoàng gia, Tôn đạo trưởng tất nhiên không thể cứu, nhưng
bệnh nữ tử này chắc không làm khó được ông ấy?
Tiễn hoàng hậu rời rừng, khuôn mặt bi thương của Tiểu Vũ biến mất, một chân dẫm lên tảng đá, tay xoa cái cằm trơn bóng:
- Đúng vậy, hành vi của sư phụ thật cổ quái, trong ba người, sư phụ bỏ
công sức với mình nhiều nhất, cả Tiểu Kiệt cũng không bì được, nhưng sư
phụ lại nghiêm khắc với mình nhất, vì sao nhỉ?
Xác định Trường Tôn thị đã đi xa mới lẩm bẩm:
- Trong lòng sư phụ có rất nhiều bí mật, bà là hoàng hậu thì sao nào, sư
phụ sẽ không nói cho bà đâu. Không biết chuốc say sư phụ có nghe được
một ít không?
Tôn Tư Mạc nhíu mày nhìn đứa bé lớn, nói với Trường Tôn thị mặt đầy mong đợi:
- Nàng ta không có gì đáng ngại, vết thương ở sườn có thuốc tê do lão phu đặc chế, lúc này phải hôn mê mới đúng, nhưng nàng ta lại vô cùng tỉnh
táo, vết thương nhỏ trên vai không có độc, không gây ra tình hình này
của chủ nhân.
- Con người khi ngủ tự nhiên co lại giống khi nằm
trong bụng mẹ, vì tư thế đó thoải mái nhất, hiện giờ nàng ta khôi phục
trạng thái sơ sinh, nói lên nàng ta sợ hãi cực độ! Hừ, sư đồ Vân Diệp là cao thủ công tâm, vết thương nhỏ kia chắc chắn là kiệt tác của con bọ
cạp trong tay Hủy Tử, ai ngờ thứ độc vật khủng bố ấy lại là phế vật
không có độc, tất nhiên trong lòng sợ hãi vạn phần, sau đó nhân lúc
người ta tâm thần đại loạn dùng thuốc tê ám toán, có thể dồn vào chỗ
chết. Thứ bọ cạp phế vật này trong tay sư đồ Vân Diệp sẽ có uy lực vô
cùng. Một thế ngoại cao nhân vậy mà bị dọa sợ tới mất hồn, đúng là không biết nói gì đây.
Trường Tôn thị không muốn biết đầu đuôi sự việc, bà chỉ muốn biết nữ nhân này có tỉnh lại được không.
- Đơn giản, khi bên ngoài truyền tới tín hiệu an toàn làm nàng ta cảm thụ được thì sẽ tỉnh lại.
- Truyền thế nào?
- Tiếng mẹ thì thầm, tiếng cha cười lớn, tiếng nước róc rách, tiếng gió vi vu, gian phòng ấm áp ...
Hủy Tử rất bận, chẳng những phải bế hắc y nữ tử khẽ vỗ lưng, còn phải chiếu cố món đồ chơi suối chảy qua cầu mà Vân Diệp tặng mình, đảm bảo tiếng
nước chảy róc rách không ngớt.
Với nàng mà nói đây là một công
tác rất có tính khiêu chiến, khuôn mặt nhợt nhạt vì kích động mà ửng
hồng, hắc y nữ tử đang ngậm bình sữa bú chùn chụt.
Trường Tôn thị trừ chăm sóc hoàng đế và con thơ của mình thì không biết chăm sóc bất
kỳ ai, nghe cách thức của Tôn tư Mạc, bảo Đoàn Hồng một tiếng rồi đi làm việc của mình. Bà là một nữ nhân cực kỳ lý trí, không làm bất kỳ chuyện vô ích nào, bệnh Hủy Tử có khẩn cấp tới mấy cũng phải đợi nữ nhân kia
tỉnh lại mới tiến hành bước tiếp theo được.
Hủy Tử đuổi Đoàn Hồng đi, cố chấp muốn cùng nhũ nương của mình chăm sóc hắc ý nữ tử, không cho bất kỳ ai quấy nhiễu.
Cởi chiếc áo đen, nữ nhân đó càng thêm mỹ lệ, mặc y phục Hủy Tử lấy từ
rương ra trở nên cao quý điển nhã, những y phục đó đều do hoàng hậu
chuẩn bị cho Hủy Tử, hi vọng nàng lớn lên có thể mặc được.
- Trời đêm đen đen, tinh tú lấp lánh ..
Tiếng ca của Hủy Tử vang vọng gian phòng trống, bài hát này do Vân Thọ dạy
nàng, cha huynh ấy thường hát bài này dỗ huynh ấy ngủ khi còn nhỏ, là
bài ca hay nhất, Hủy Tử rất thích.
( Bài đom đóm thì phải)
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác trăng đã lên tới đỉnh đầu,
nhũ nương dựa đầu vào cột ngủ gật, Hủy Tử cùng dựa vào hắc y nữ tử ngủ,
lúc này mới qua giờ Tý ( 11pm-1am)
Hắc y nữ tử vốn đang ngủ say,
toàn thân độ nhiên run lên, mắt mở ra, nàng không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt chầm chậm di chuyển, gian phòng xa lạ mà sạch sẽ, nữ nhân xa lạ.
Khi ánh mắt nàng dừng trên mặt Hủy Tử liền thở phào, xem ra mình được
tiểu cô nương này cứu rồi.
Còn may, linh trí chưa bị mất, ký ức
vẫn còn nguyên, thậm chí nàng còn nhớ ra được những chuyện nhỏ trước kia đã quên, nụ cười hiện lên khuôn mặt, năng lực của cổ trùng không thể
mài mòn được đạo tâm của mình.
Nghĩ tới Hồ Mị Tử, nàng nghiến
răng ken két, không quá ba lần, đó là quy củ, mình dù bị thua thiệt lớn
tới mấy cũng không thể tìm Hồ Mị Tử và Tân Mỵ Nhân báo thù nữa, nghĩ tới đó nàng vô cùng sa sút.
- Tỷ tỷ tỉnh rồi?
Đôi mắt lớn của Hủy Tử xuất hiện:
- Nói nhỏ một chút!
Hắc y nữ tử chỉ vào nhũ nương đang ngủ gật.
Hủy Tử đuổi nhũ nương đi, nhảy lên giường, nhìn hắc y nữ tử đầy hi vọng:
- Ta còn cứu được không? Tôn Tư Mạc gia gia nói ta bị bệnh bẩm sinh, Vân
hầu cũng nói tim ta có vấn đề, không đủ chịu được thân thể ngày càng
trưởng thành, đợi khi ta thực sự trở thành đại cô nương là sẽ chết. Ta
tin lời họ, họ chưa bao giờ nói dối, ta không tin lời đám thần côn, trên đời này căn bản không có thuốc trường sinh.
Hắc y nữ tử không đáp mà hỏi lại:
- Làm sao ngươi cướp được ta trong tay Hồ Mị Tử? Ả không giở trò gì chứ?
- Hồ Mị Tử? À, tỷ nói Tiểu Vũ tỷ tỷ, khi ta tới thì tỷ đã bị Tiểu Vũ tỷ
đánh gục rồi, khi ấy tỷ rất lạ, như đứa trẻ con, nếu ta đòi, tỷ ấy sẽ
không trả đâu, Tiểu Vũ tỷ xưa nay bá đạo, có điều ta mời mẫu hậu tới,
Tiểu Vũ tỷ không dám không trả.
- Mẫu hậu của ngươi? Ngươi là công chúa của Lý Đường sao?
Hủy Tử cao hứng nói:
- Đúng thế tỷ tỷ, tên ta là Hủy Tử, tỷ tỷ tên là gì?
Hắc y nữ tử vươn tay ra vuốt khuôn mặt của Hủy Tử:
- Tên ta là Ẩn Nương.
Nụ cười của Ẩn Nương làm Hủy Tử hơi thất thần, thực sự quá đẹp, đẹp như
tiên tử vậy, Hủy Tử không tìm ra từ nào thích hợp hơn nữa.
***
Chán, đáng lẽ cho em này chết, Hủy Tử chết rồi Vân gia với hoàng gia trở mặt đâm chém nhau có phải vui không