Đường Chuyên

Chương 37: Q.14 - Chương 37: Ba ba trong rọ




Hàn Thành và Tiền Thăng cưỡi ngựa tuần tra trong thành, từ xa có ba cột khói bốc lên, chứng tỏ thủy tặc đã lên bờ đang nhanh chóng tiếp cận thành trì.

Trong thành trống không chỉ có các tướng sĩ đang chuẩn bị tác chiến, Lại Truyền Phong quát thảo đám phủ binh trẻ trong cần hoảng sợ, chỉ cần làm theo mình là được.

Hơn ba vạn quân tạo thành chấn động tâm lý lớn cỡ nào hắn biết rất rõ, phủ binh sắp nghênh đón trận chiến đầu tiên trong đời.

Vân Diệp căm ghét nhìn chiến trường, lúc mới tới Đại Đường nhìn thấy thiên quân vạn mã chém giết, huyết dịch sục sôi, biết rõ thân thủ của mình rất kém vẫn bị hoàn cảnh kích động cầm đao đánh tới, nếu chẳng phải thân binh giữ chặt lấy thì đã thành nắm xương khô rồi.

Hiện giờ y nhìn thấy chiến trường là buồn nôn, chân rụng tay đứt bay đầy trời chẳng có gì hay mà nhìn, kẻ nào cả nấy mắt đỏ ngầu như dã thú, cảnh tượng đó đã chẳng thể khơi lên hứng thú gì với y nữa.

Cánh tay bay rồi, thế gian lại thêm một tên cụt, chân mất rồi, vậy là thêm một tên què, đầu rụng rồi, đất được một nắm mộ, nhưng mà không khí trang nghiêm, cho nên y quỳ trên bồ đoàn, cùng Vô Thiệt uống trà, Lão Tiền quỳ bên cạnh hầu hạ, bất tri bất giác trời đã tối. Mùa thu Nhạc Châu trời tối sớm, Vân Diệp không sai người đốt nến, chỉ sai người buông màn, chắn muỗi xâm nhập, thân binh không ngừng bẩm báo chiến sự phía trước, cho nên Vân Diệp biết rất rõ tình hình.

Hàn Triệt dẫn đại quân tràn tới thành, hắn thậm chí không cho nghỉ chút nào đã phát động công thành, khi thủy tặc vác thang mây công thành, cuộc chiến vào cao trào, máy ném đá ném vô số vật gây cháy vào tường thành, cục lửa tròn tròn hoành hành trong thành, lửa cháy rực nửa bầu trời.

Quan Đình Lung rút lui cùng bách tính, nghe tiếng chém giết rung trời, thống khổ nhắm mắt lại, bên tai truyền tới tiếng khóc cố kìm nén của bách tính, tiếng khóc như dao cứa vào tim ông ta, biết rõ đây là một phần kế hoạch, nhưng ông ta không thể tha thứ cho mình.

Hàn Thành đầu tóc rối bù, đập đầu rầm rầm vào thân cây, chỉ mấy cái đã có máu tươi chảy xuống mặt, dòng máu chảy qua cằm nhỏ xuống tong tong. Tiền Thăng uống hết chén nước này tới chén nước khác, lúc này không thể uống rượu, ông ta biết nên phải uống nước, khi ông ta uống cạn hồ lô nước của mình, cởi hồ lô của Hàn Thành chuẩn bị uống tiếp.

Một cánh tay vươn tới, Lương công mặc áo gai ngăn lại: - Lão Tiền, uống nước thế này hại người, lúc này nên vỗ về bách tính thì hơn. Nay lưu dân khắp mọi nơi, nếu để xảy ra loạn thì phiền lắm, lão phu còn có chút lương thực, có thể cung cấp cho hương dân, không bằng chúng ta xin quan quân đưa tới Ba Lăng? Nhạc Châu hết rồi.

- Không cần tới Ba Lăng, đại soái sẽ mau chóng tiêu diệt thủy tặc, chúng ta chỉ cần tránh ở ngoài ba ngày là có thể về Nhạc Châu xây nhà, hiện trời quang mây tạnh là thời điểm tốt xây nhà. Hàn Thành lau máu trên mặt, nói chắc nịch.

Lương công đang định trách mắng thì một khoái mã tới trước bọn họ, bẩm báo: - Giặc đã vào thành, Lại tướng quân đã dẫn quân rút lui, lấp kín cửa bắc, Dương giáo úy lui quân lấp cửa nam. Trường Tôn tướng quân ở Ba Lăng đã tới vây chặt cửa tây, lần này giặc chắp cánh cũng không thoát được.

Quan Đình Lung cho tới lúc này mới mở mắt ra, ưỡn thẳng lưng nói lớn: - Hiện giặc đã là ba ba trong rọ, sau trận chiến này Động Đình Hồ ta không còn nỗi lo thủy tặc nữa, mọi người nhìn đi, chương mới của thành Nhạc Châu đã bắt đầu, chư vị, vì bách tính xin vứt bỏ hiềm khích trước kia của chúng ta, cùng nhau xây lên tân thành, tòa thành này sẽ là vinh diệu muôn đời của chúng ta.

Tiền Thăng vứt hồ lô nước đi, lấy trong lòng ra một cái chai bẹt, bên trong là rượu mạnh cho Vân gia nấu, ông ta lấy được của Lưu Tiến Bảo, tu ực một ngụm, không nói gì, chỉ dẫn trai tráng đã chọn sắn đi về thành Nhạc Châu, lúc này dưới tường thành có rất nhiều thi thể cần chôn.

Hàn Triệt vào thành Nhạc Châu, nhìn thấy bốn phía bốc khói hắn muốn ngửa mặt cười lớn, lần này thắng được Vân Diệp rồi, thắng thật thống khoái.

- Công tử, chúng ta đã vào thành, muốn ra khó lắm, vừa rồi lão nô quan sát quan quân chưa biểu hiện ra ba phần chiến lực, đây nhất định là cái bẫy, xin công tử suy xét.

Lưu Phương bị hộ vệ của mình kìm kẹp, song bất kể chuyện gì xảy ra ở Nhạc Châu đều không qua được mắt ông ta, nhìn thấy thủy tặc dễ dàng vào thành, lại lần nữa nhắc nhở Hàn Triệt, mong hắn dẫn quân rút lui, nhân lúc quan quân chưa ổn định lại, mở đường máu chạy về có khi còn một đường sống.

- Hàn tiên sinh, ông nói đúng lắm, quan quân sở dĩ dễ dàng bỏ thành là vì dùng kế bắt ba ba trong rọ, lấy một cái thành trống đổi lấy thủy tặc Động Đình Hồ toàn quân bị diệt, vụ mua bán này coi như lãi rồi, dù truyền lên vương đình, Vân Diệp cũng có công không tội, y đúng là một vị tướng quân hợp cách, thà thất bại cũng phải nghĩ cho quốc gia, chẳng trách y được hoàng đế sủng ái như thế, kẻ thành công không ai nhờ may mắn cả.

Cười một hồi xong lại nói: - Mục đích của ta đơn thuần hơn nhiều, mục đích duy nhất là đánh bại y, không còn gì khác, không bị tục sự níu kéo như y, chỉ cần hủy Nhạc Châu để đại nghiệp của hắn tan tành là ta thắng, đám thủy tặc các ngươi sống hay chết liên quan gì tới ta?

Hàn Triệt nhìn hàm nô dùng xích sắt phá nhà cười vô cùng vui vẻ, mỗi lần xích quấn vào cột, hàm nô giật gãy cột, tiểu lâu đơn giản đổ sầm, Hàn Triệt cảm thấy lỗ chân lông toàn thân nở ra, khoan khoái vô cùng.

Đám thủy tặc không hiểu vì sao thủ lĩnh muốn hủy thành, làm thế được lợi gì, lúc này phải vơ vét tài sản, cưỡng bức nữ nhân chứ? Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, bản tính hung bạo ẩn sâu trong xương làm bốn chúng vô cùng hưởng thụ khoái cảm phá hủy.

Không tìm thấy người, vậy lấy nhà phát tiết cũng không tệ, món đồ sứ mà nhà giàu có không kịp mang đi thành mục tiêu hàng đầu của chúng, vơ vét sạch, sau đó cho một bó lửa, tiếp tục cười khoái trá đi tới nhà tiếp theo.

Hàm nô từ trong tro bụi đi ra, vai vác một cái chuông rất to, bàn tay vỗ thế nào cũng không tạo ra tiếng động như vừa rồi xích sắt quất lên.

Hàn Thành nghe thấy tiếng chuông, đau đơn tới mặt biến dạng, vừa rồi là tiếng kim loại va vào nhau, ông ta nghe rõ tiếng chuông kêu gào, gõ chuông là phải dùng gỗ, ai dùng chùy? Đợi lão tử bắt được ngươi, lấy chùy gõ xương ngươi, xem ngươi biết đau không.

Cái chuông chẳng mấy chốc bị hai tên cự hán chơi đùa vỡ nát, đồ chơi không còn, lại lấy quả cầu gỗ trong đầu ra, lắc lư nhìn số 8 biết xoay tròn.

Đợi khi đám thủy tặc lục soát toàn thành, phát hiện không có một hạt lương thực nào, bẩm báo cho Hàn Triệt, Hàn Triệt cười lớn, bảo chúng tiếp tục phá hoại, bản thân dẫn Lưu Phương tới một tòa nhà, tòa nhà này may mắn, chưa bị phá hủy hoàn toàn vì nó được làm bằng đá xanh, cột nhà có đốm lửa, đá xanh đã bị đốt đen xì, cỏ cây hoa viên bị những dấu chân dẫm nát, trông rất thảm.

Hàn Triệt đủng định quay đầu lại, mỉm cười nói với Lưu Phương: - Dưới căn nhà này có một gian phòng, tiếc là không chứa được nhiều người, Hàn tiên sinh, tài năng của ông không tệ, tiếc là không tỉnh ngộ, lòng quá nhiều ràng buộc, là kẻ không thành được đại sự, cho nên ông sẽ chết trong tòa thành này, có ba vạn người tuẫn táng, tin rằng ông sẽ không thấy cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.