Lão nãi nãi rõ ràng đã khôi phục bình thường, bắt đầu có nói có cười với Bùi Ngọc, hỏi một lô những lời thừa thãi.
- Duyên Thọ, thất lễ quá, vi huynh sáng sớm đi thả ngựa, ai ngờ nhìn
thấy một con bướm đang từ trong nhộng bò ra, thế là nổi hứng muốn xem
xem con sâu hóa thân thành bướm thế nào, không ngờ nhìn một cái mà mấy
canh giờ trôi qua, đừng để bụng nhé.
Vân Diệp cười ha hả đi qua cửa, trước tiên thi lễ với nãi nãi, sau đó nói với Bùi Ngọc đã ngồi tới khó chịu lắm rồi.
Không đợi Bùi Ngọc lên tiếng, nãi nãi đã nói:
- Tốt rồi, đám hậu sinh trẻ đã tiếp lão bà này cả buổi sáng, thế là làm
khó lắm rồi, lang cữu các ngươi trò chuyện với nhau, ta mệt rồi, phải đi ngủ một lúc, tuổi cao không được việc gì cả.
Nãi nãi nói đẩu đâu một hồi, được nha hoàn dìu về hậu viện nghỉ.
- Vị công tử này hẳn là Lệnh Hồ công tử hả, quả nhiên là tuấn tú, lệnh
tôn làm việc ở địa phương, lần trước tiến kinh, ta có duyên gặp mặt một
lần, không biết hiện có an khang không?
Nghe thấy Vân Diệp hói tới phụ thân của mình, Lệnh Hồ Đức Tháo vội đứng dậy, tạ ơn xong mới đáp:
- Gia phụ luôn tự xưng mình khỏe như trâu, nói làm quan thân dân cần có
sức khỏe tốt, cho nên hiện giờ vẫn ăn ngon, ngủ tốt, không bệnh không
tật. Có điều hay nhắc tới Vân hầu, lần nào cũng khen không ngớt, nói Vân hầu là bậc tuấn ngạn hàng đầu trong giới thiếu niên Đại Đường, lệnh Đức Tháo nhất định phải sớm thỉnh giáo Vân hầu.
- Nói gì tới thỉnh giáo với không, có điều công tử vào thư viện, phải
chuẩn bị để chịu khổ, quy củ của thư viện thì các ngươi biết rồi, tất cả phải tự làm, không được mượn sức bên ngoài, nếu không sẽ bị trừng phạt
nghiêm khắc, hiểu chưa?
Biết tin tức bọn họ muốn nghe nhất là cái gì, Vân Diệp liền nói thẳng
thừng luôn, vào thư viện thì được, nhưng đừng có hi vọng được đặc quyền
nào từ chỗ y, thường ngày đến kỳ nghỉ có thể tới Vân gia ở, nhưng chỉ
cần vào thư viện, không được làm trái bất kỳ quy củ nào trong đó, nếu vi phạm, chẳng những không được xử phạt nhẹ hơn, mà lại còn càng nghiêm
khắc hơn.
Nhất Nương là cô nương ngoan, còn rất thông minh, biết quyền uy của ca
ca không thể xúc phạm, không dám quang minh chính đại đi ra gặp khách,
chỉ lộ nửa chiếc tú hoa hài ở cửa, không ngừng lay động quả cầu bông bên trên, thông qua phương thức đó nói lên sự bất mãn của mình, khách ngồi
trong đại sảnh quá lâu, mau kết thúc cuộc trò chuyện.
- Được rồi, ta chỉ căn dặn thế thôi, Duyên Thọ, Duyên Hi, Lệnh Hồ, các
ngươi vừa tới, còn chưa du ngoạn Ngọc Sơn, cho các ngươi ba ngày nghỉ,
ba ngày sau theo ta lên thư viện, trong thời gian đó không được về nhà.
Ba người thi lễ tiễn chân, Vân Diệp chắp tay đi ra khỏi đại sảnh, không cần nhìn đã nói, mấy ngày tới không phải học lễ nghi gì hết, cùng bọn
họ chơi thoải mái ba ngày đi.
Thế nhưng nghe thấy tiếng cười khúc khích, nhìn lại té ra là Nhuận
Nương, đã bảo mà, Nhất Nương đâu ra lá gan to như thế, đi tới xách tai
Nhuận Nương kéo về hậu viện.
Khách đã có cô cô tiếp, thân phận bọn họ chưa tới lượt cần tới Vân Diệp, nếu cứ ngồi đó càng khiến bọn họ thiếu tự nhiên.
Tiền quản gia mấy ngày qua không ở trong phủ, từ lần trước nghe từ chỗ
Đơn Ưng chuyện tác phường của Vân gia hiện xuất hiện chuyện bóc lột mồ
hôi xương máu, Vân Diệp không thể chấp nhận được, Tiền quản gia bị khấu
trừ ba tháng tiền lương, đùng đùng nổi giận dẫn hộ viện Vân gia muốn
kiểm tra kỹ sản nghiệp của Vân gia một lượt, Vân Diệp muốn xem rốt cuộc
chuyện nghiêm trọng tới mức nào.
Buổi chiều Tiền quản gia trở về, đứng ở trước mặt báo cáo tình hình năm
ngày điều tra, chỉ nhìn ông ta mặt mày âm trầm, Vân Diệp đã biết chuyện
không hay chút nào.
- Hầu gia, lão nô dùng năm ngày xem lại hết sản nghiệp của nhà ta, vấn
đề rất nhiều, có một số nơi lão nô không chấp nhận được, nhưng nói cũng
không ai nghe. Nhà ta không có mấy cố phần trong đó, quản sự thì toàn
người trong cung ra, ngang ngược vô cùng, bộ dạng như hung thần, lão nô
vừa tới là kéo đi Trường An uống rượu, không đi không được. Cho nên lão
nô cẩn thận để hộ vệ lại, bản thân đi theo bọn chúng, cũng là để kéo bọn chúng đi, thuận tiện cho hộ vệ thăm dò.
- Hộ vệ của nhà ta đều là người trong trang, cho nên có thể tin được,
bọn họ tự bỏ tiền mua rượu mời tiểu đầu mục của tác phường, thông lệ của quan trường là lừa trên chứ không lừa dưới. Nghe họ nói, mỏ than tháng
nào cũng có người chết, nhiều nhất bọn bị sập hầm chết mười mấy người,
trước kia làm việc trong tác phường là trang hộ, hiện thay hết bằng tù
phạm, còn những người không biết kiếm đâu ra, những người đó không biết
gì cả, chỉ biết ra sức đào than. Trước kia nhà ta dùng gỗ lớn chống hang cho chắc mới đào than, dù thế theo lời dặn của hầu gia không cho đào
sâu quá mười trược, hiện giờ bọn chúng không chống gỗ mà bắt đào tới ba
mươi trượng.
- Hầu gia nói đào sâu hơn mười trượng sẽ có khí độc, đám khốn kiếp đó
dám đào tới bốn năm trục trượng, than ở thành Trường An không lo không
bán được, nên đẩy người ta vào chỗ chết.
- Còn cả lò xi măng nữa, nhà ta thì không có vấn đề, dù trời nóng đến
đâu cũng không ai dám bỏ khẩu trang, trang hộ cũng quen rồi, khó coi thì khó coi, nhưng ai cũng biết rằng hầu gia muốn tốt cho mình, cho nên
quản sự nhà ta rất chú trọng, theo dõi sát sao.
- Hầu gia, lò của quan gia thì không chấp nhận nổi, xi măng đầy đất, gió thổi qua là mù mịt chỉ nhìn thấy bóng người, công tượng trên lò trong
mũi trong miệng toàn là xi măng, lão nô lần trước nói với quản sự quan
gia, còn bị cười nhạo, nói trang hộ ai không ăn mấy cân đất, da dày lắm, còn nói Vân gia lắm tiền đêm đốt, cho công tượng đeo cái thứ chẳng thở
nổi, làm chẳng nên việc gì.
- Khốn kiếp!
Vân Diệp không nghe nổi nữa, sỏi phổi đáng sợ không kém gì lao phổi, hán tử trông cường tráng sau khi bị sỏi phổi ngay cả đi đường cũng khó
khăn, một người như vậy coi như bị phế rồi.
- Lò than, tiệm sắt ở phường Chiêu Quốc thì sao? Bọn họ có làm theo lời dặn của ta không?
Vân Diệp hiện đánh quản chặt nhà mình trước đã, mình thả con quái thú
công nghiệp ra thì phải khống chế tốt nó, nếu không khống chế được,
không bằng đừng có thứ này.
Y hơi hối hận, tri thức bách tính không theo kịp, pháp luật không có quy định, quan gia quen bóc lột, công nghiệp hóa sớm có lẽ chỉ gây hại?
- Vì sao không nói nữa? Ta hỏi phường Chiêu Quôc sao rồi?
- Bẩm hầu gia, không tốt lắm, thiết tượng vẫn như cũ, cho đồ phòng hộ
không mặc, đều để ở nhà dùng như y phục mới, còn có người cắt y phục làm việc ra cho trẻ con mặt, còn nói loại vải này chắc chắn bền đẹp. Những
tác phường nhỏ cũng như thế.
Vân Diệp tay chống trán không nói nổi một lời, cuối cùng đã hiểu vì sao
trang phục công tác đời sau lại xấu như vậy, dù không xấu cũng bôi vẽ
lên đủ thứ hình khó coi, thì ra gốc rễ là ở đây.
- Ngày mốt gọi tất cả các quản sự ở tác phường, lò mỏ, công trường về
nhà, ta muốn mở cuộc họp, tiếp tục làm như thế này thì Vân gia coi như
xong rồi, lấy khế ước mấy cái lò, mỏ với triều đình ra. Vân gia không
cần nữa, nhà ta là nhà thanh bạch, không phải là dã thú ăn thịt uống
máu, dù kiếm nhiều tiền đến đâu cũng không cần.
- Diệp Nhi, nhà ta không cần thứ bạc mồ hôi nước mắt ấy là chuyện nhỏ, nhưng làm vậy có làm mất mặt hoàng hậu nương nương không?
Không biết nãi nãi ở ngoài nghe bao lâu rồi, thấy Vân Diệp ra quyết định, lên tiếng hỏi làm thế có thỏa đáng không:
- Nãi nãi, không để ý được nhiều như thế nữa, bạc của nhà ta đều là bạc
sạch sẽ, không dính chút máu nào, nếu chuyện bạc mồ hôi nước mắt này
truyền đi, thanh danh Vân gia ta tích lũy mấy năm qua sẽ vứt hết. Mai
tôn nhi sẽ vào cung, cùng hoàng hậu nương nương nói cho kỹ càng việc
này, nếu như không sửa được, tôn nhi lập tức đem toàn bộ cổ phần tặng
cho hoàng hậu nương nương, nha ta không dính dáng vào.
- Ngày một cháu sẽ triệu tập toàn bộ quản sự, đặt thành quy định vĩnh
viễn, không ai được làm trái, nếu không nhẹ nhất đuổi khỏi gia môn, nặng hơn sẽ dùng tới gia pháp. Các muội muội ngày mai cũng phải tham gia,
bạc mồ hôi nước mắt Vân gia không đụng vào, dù sau này bọn chúng gả đi
cũng không được đụng vào, đứa nào đụng vào cháu sẽ lập tức cắt đứt quan
hệ, không dung tình.