Đường Chuyên

Chương 40: Q.5 - Chương 40: Bại lộ




Vậy tỷ tỷ ta phải làm sao, nghe nói tỷ ấy sắp gả tới Lĩnh Nam rồi, đó là do tỷ ấy yêu cầu, lần này thị tộc Lĩnh Nam quy thuận, có rất nhiều đại gia tộc cầu thân phụ hoàng ta, hi vọng huyết mạch hoàng gia tới Lĩnh Nam, có lợi cho ổn định quốc gia, giờ chưa biết tỷ tỷ ta sẽ chọn nhà nào.

Nghe Lý Thừa Càn nói thế, Vân Diệp bỗng dưng thấy đau nhói, nhưng nghĩ tới mình cũng sắp thành thân rồi, liền cố ép cảm giác đó xuống.

- Khi ta ở cùng tỷ tỷ ngươi, nàng thường khuyên ta phải thành rường cột triều đình, vốn ta tưởng nàng khuyên ta phấn đấu tiến bộ, hiện giờ xem ra bản thân nàng ấy vô cùng thích quyền lực, quyền lực trong hoàng cung nàng ấy không nhìn vào mắt, muốn tự mình nềm thử quyền lực.

- Tỷ ấy muốn học nữ nhi của Hán Hoài vương thời Hán, tự nguyện gả cho Hung Nô vương, muốn thông qua quyến rũ Hung Nô vương để khống chế ông ta, qua đó khống chế thế lực của ông ta, tỷ tỷ ta chẳng lẽ muốn gả cho thổ vương Lĩnh Nam sau đó đoạt quyền? Không thể, tỷ ấy là loại người đó thật sao?

- E là thật, ngươi chỉ cần xem lựa chọn của Lý An Lan là biết rồi, nếu nàng ấy chọn gia tộc thế lực lớn, lại ít người, chứng tỏ nàng ấy muốn làm thế, chẳng trách nàng ấy muốn ta tránh xa, sợ ta bị thưởng tổn, thì ra là thế.

Thế giới này chưa bao giờ thiếu thiêu thân lao vào lửa, hiện giờ Lý An Lan chuẩn bị để lao vào lửa, vừa rồi phụ hoàng của nàng quyết định gả nàng cho một người tên Mông Tra, hắn là một thổ vương, khống chế chín núi mười tám trại, thê tử vừa chết, cho nên lớn gan cầu thân với hoàng đế, vốn chẳng có hi vọng gì, thời khắc hoàng đế gật đầu, liền biến thành sự thực.

Lý An Lan chỉ liếc Mông Tra một cái rồi về tiểu lâu của mình, chuyện hôn sự, nàng không có quyền phát ngôn.

Có lẽ từ lúc nàng nói với phụ thân là mình muốn gả thật xa nhà, phụ thân thịnh nộ tùy tiện chọn cho nàng một người, nàng chẳng bận tâm, dù sao đã tùy tiện quen rồi, tùy tiện kiếm một tiên sinh, tùy tiện kiếm một tiểu lâu, tùy tiện để nàng sống trong hoàng cung, tùy tiện cấp cho nàng một thị nữ, giờ tùy tiện kiếm cho nàng một trượng phu thì có hề gì.

Trừ thị nữ ra, chẳng có chuyện gì hợp ý Lý An Lan.

Dã tâm là ngọn cỏ, chỉ cần lộ ra là ai cũng có thể thấy, càng chẳng cần nói tới phụ thân uy trải thiên hạ, mẫu hậu cực kỳ nhạy bén của mình, người mẹ nhu nhược kia của mình chỉ biết trang điểm thật xinh đẹp ngồi trong thâm cung đợi phụ thân hoàng đế tới sủng hạnh, hoàn toàn không nghĩ tới nếp nhăn ở khóe mắt và làn da đã chẳng còn căng mịn nữa, ngày nào cũng ôm hi vọng chờ đợi, luôn luôn thổi nến đi ngủ khi ánh đèn của cung tần khác đã tắt hết.

Đứng ở tiểu lâu của mình có thể nhìn thấy bóng hình cô đơn của mẹ ở cửa sổ, trâm cái đầu cũng thấy rõ. Lý An Lan nhìn thấy phụ hoàng lại tới chỗ ở của hoàng hậu, cho nên mẹ mình hôm nay lại chờ đợi uổng công rồi.

Thấy mẹ đã thổi tắt nến, Lý An Lan nằm ngửa mặt lên trời ở ban công tiểu lâu, hưởng thụ thời gian đẹp nhất trong ngày, dù hôm nay được tin dữ, cũng không khiến nàng bỏ loại hưởng thụ này.

Nàng dùng chín năm đặt tên cho những ngôi sao thấy được, nhưng chúng rất nghịch ngợm, luôn thay đổi vị trí, mấy lần nàng suýt nhầm lẫn.

Đêm nay Quỳnh Quỳnh là ngôi sao sáng nhất, Lý An Lan đưa tay ra chào hỏi nó, nàng còn nhớ rõ Quỳnh Quỳnh là ngôi sao đầu tiên nàng đặt tên, hôm đó tiên sinh giảng tới bốn câu thơ " Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông bôn tây cố. Y bất như tân, nhân bất như cố ", còn nói với nàng, đó là lời đẹp nhất, chỉ cần đọc bốn câu thơ này trước mặt cố nhân, cố nhân sẽ nghĩ tới thân nhân bằng hữu trước kia, mọi thứ sẽ đẹp như ban đầu.

Lý An Lan tin lời tiên sinh, liền vội vàng chạy tới chỗ phụ thân đọc bốn câu thơ này, kết quả phụ thân chẳng nhớ tới mẹ, Tần vương phi xinh đẹp khen nàng đọc thơ hay, còn thưởng cho nàng một cái túi thơm, Lý An Lan quật cường mang nước mắt về chỗ ở của mẹ, nói với mẹ tiên sinh là kẻ lừa gạt.

Từ đó tâm hồn trẻ thơ của Lý An Lan thay đổi rất nhiều, nàng không ngây thơ nhìn nhận sự việc trên đời nữa.

Ngân hà rực rỡ treo bên bầu trời, phát ra ánh sáng tuyệt đẹp, đầu tháng không có trăng, ban đêm có nó là đủ rồi, màn đêm cực lớn khảm đầy bảo thạch long lanh, ngân hà như dây chuyền đẹp nhất, không biết ai có thể đeo nó. Nếu như ai được đeo sợi dây chuyền đó, nhất định sẽ thành mỹ nhân đẹp nhất, chói mắt nhất.

Khóe mắt loáng qua một bóng đen, không cần nghĩ cũng biết là Tiểu Linh Đang, nó lại đeo mặt nạ Côn Lôn nô của nàng để dọa nàng, trò chơi này đã chơi ba năm rồi, mặc dù không mới gì, Lý An Lan chuẩn bị để bị dọa, vì lần nào Tiểu Linh Đang cũng chơi không biết chán.

Tiểu Linh Đang nhào tới, Lý An Lan cổ gắng làm ra vẻ sợ chết khiếp, dễ lắm, chỉ cần há mồm ra, mắt nhắm lại, rồi thét lớn là đủ Tiểu Linh Đang thỏa mãn.

Hai người đùa nghịch một hồi, Tiểu Linh Đang ngoan ngoãn nằm im trên lòng Lý An Lan, cả hai hưởng thụ thời khắc an nhàn hiếm có. Thực ra Lý An Lan cực kỳ hâm mộ Linh Đang, nó luôn có cách để bản thân vui vẻ.

Đọc sách không tốt, nhưng nó có thể thuận miệng đọc ra tên tất cả món ăn trong hoàng cung, nó thích ăn lắm, tiếc là Lý An Lan chẳng có nhiều món ngon cho nó ăn. Tiểu Linh Đang mặc dù hâm mộ cung nữ khác có thịt mà ăn, cũng chỉ là hâm mộ thôi, chảy nước miếng thôi, nó không đòi hỏi.

Nó tự có niềm vui của mình, nhổ một bông hoa, hút lấy mật hoa ngọt ở bên trong, nó có thể ăn hoa hòe suốt ngày không chán, nhưng du tiễn mới là món nó thích nhất, nó thích trêu ong mật béo múp, dù bị ong trích kêu toáng lên cũng không dừng.

Hái được vài quả kim quất từ chỗ mẹ, nó cũng ăn ngon lành, Lý An Lan chỉ cắn một cái, thứ quả chua lè đó làm nàng ê răng suốt cả ngày, còn Tiểu Linh Đang tựa hồ chẳng để ý, chỉ cần ăn được, cái miệng nhỏ của nó sẽ ăn hết.

Lý An Lan bất giác kéo Tiểu Linh Đang vào lòng ôm chặt, đó là toàn bộ thứ nàng có, đó là người nàng có thể dựa vào.

- Công chúa, người thực sự muốn gả cho tên thổ vương từ Lĩnh Nam tới à? Hắn xấu lắm, còn lùn, khiếp nhất là răng đen xì xì, không xứng với công chúa, hay là công chúa gả cho Vân công tử.

- Vân Diệp có gì hay chứ, y và phụ hoàng ta cùng với thái tử là một loại người, phụ hoàng kiêu ngạo lộ hẳn ra ngoài, thái tử cũng thế, chỉ có Vân Diệp kiêu ngạo từ sâu trong tâm khảm. Linh Đang, không nên gả cho nam nhân kiêu ngạo, bọn họ không biết quan tâm tới cảm thụ của nữ nhân, ta thà gả cho một người tốt bình dị, cũng không gả cho một thiên tài kiêu ngạo.

- Vân công tử là người tốt mà, chẳng những làm món ăn ngon cho chúng ta, lần trước nô tỳ không cẩn thận đi tới đông cung, Vân công tử không những không phạt, còn giúp nô tỳ cứu Tuyết Cầu, khi đó Tuyết Cầu bẩn thỉu dơ dáy, ai mà ngờ rửa sạch đi lại là màu trắng. Công chúa, người gả cho Vân công tử được không, nô tỳ nhìn thấy con khỉ Lĩnh Nam kia là lại sợ.

- Muộn rồi, Linh Đang à, tháng sau y sẽ thành thân, nếu như không có chuyện va chạm với thái thượng hoàng kia thì còn có thể, hiện giờ phụ hoàng đã hạ chiếu thư, ta chỉ có thể gả cho thổ vương. Có điều chẳng sao, ta sẽ giữ chặt tên ngu xuẩn đó trong lòng bàn tay, tương lai chúng ta cướp lấy toàn bộ chín núi mười tám trại của hắn, chúng ta tự làm chủ, nam nhân không đáng tin, chúng ta phải tự nghĩ cách.

- Nhưng chúng ta chỉ có hai người, không đánh lại được bọn chúng đâu, nô tỳ còn nghe Tiểu Nguyệt nói, bọn chúng là dã nhân, khi đói sẽ ăn thịt người, công chúa, chúng ta đừng tới Lĩnh Nam, sẽ chết đấy, nô tỳ sợ lắm.

***

Côi cút thỏ trắng,

Đông chạy tây ngó.

Áo quý do mới,

Người quý do cũ.

Tiếng khóc thút thít của Tiểu Linh Đang làm lòng Lý an Lan chua xót, mình không có gì hết, trừ cơ thể này để lợi dụng thì còn gì đâu. Nhưng nghĩ tới thân thân đen đúa gầy gò của tên thổ vương đè lên người mình, lông tóc nàng dựng hết cả lên.

Lau đi nước mắt, Lý An Lan nỗ lực để bản thân không nghĩ tới tên thổ vương đó, hướng ánh mắt về sâu trong vũ trụ, ở đó có một ngôi sao tên Đô Đô chớp chớp nhìn nàng, tựa hồ đang cười nhạo nàng mềm yếu vô dụng.

Mạnh mẽ bao nhiêu năm, một đạo ý chỉ của phụ hoàng liền đẩy Lý An Lan vào mười tám tầng địa ngục, mình ngay cả cơ hội đáp trả cũng không có, chỉ đành mặc cho sắp đặt, Lý An Lan không muốn chết, nàng thà sống để đối diện với địa ngục chứ không muốn chết, chết với nàng là biểu hiện của khuất nhục.

Đô Đô vẫn cứ chớp chớp không thay đổi, Lý An Lan vẫn cứ khóc, Vân Diệp nói đừng thấy Đô Đô nhỏ, thực ra nó lớn hơn cả vùng đất chúng ta đang sống, tên lừa gạt, đại lừa gạt.

Tuyết Cầu từ cầu thang bò lên, nép dưới chân Tiểu Linh Đang, Tiểu Linh Đang chưa bao giờ buồn lần đầu tiên không cười, ủ rũ gãi lỗ tai Tuyết Cầu.

Ai quan tâm tới sinh mệnh của ta? Ai bận tâm tới có thể của ta?

Con người vào lúc tuyệt vọng luôn nổi lên oán hận lớn, oán hận này của Lý An Lan biến thành phẫn nộ, nàng nắm chặt tay, đốt xương vì dùng lực quá lớn mà trắng bệch.

Mu bàn tay có một vệt màu hồng nhạt, dài đúng một tấc, trong đầu Lý An Lan đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, có lẽ sinh mạng này không ai quan tâm, nhưng cơ thể này thế nào cũng có người quan tâm.

Nàng ngồi bật dậy, từng chút từng chút nhớ lại lai lịch vết thương đó, khi ấy mình đang tập kiếm không cẩn thận để bị thương, vết thương rất sâu, mình chẳng để ý, chỉ lấy khăn tay quấn lại, dù sao ở trong hoàng cung nàng cũng chẳng tìm được ngự y chữa cho.

Vân Diệp vào cung thăm mình nhìn thấy vết thương này không ngờ lại phẫn nộ, lớn tiếng trách mắng mình không biết quý trọng thân thể, cứ thế này sao được. Nói xong liền cưỡi ngựa về nhà lấy thuốc, xử lý vết thương chu đáo, vì không để lại xẹo, Vân Diệp tước tơ thầy thành mấy sợ, dùng kim nhỏ nhất khâu vết thương, khi đó mình khen y thuật của y.

Mình lúc đó cảm động vô cùng, trên đời chưa ai tốt với mình như y, nhưng khi trái tím vừa có chút xao động nhìn y, Vân Diệp chỉ lạnh lùng nhìn mình một cái, đúng thể, chỉ có lạnh lùng, không có tình cảm, không trách móc, tựa hồ y chỉ quan tâm cơ thể này bị tổn hại, còn chẳng hề nhận ra mình đau đớn ra sao.

Một viên trân châu to nhưu mắt rồng, y chẳng hề tiếc nghiền ra thành bột, thêm mật ong, bôi lên vết thương đã liền lại, nói như thế không để lại xẹo.

Khi Lý An Lan nhớ lại tới lúc hai người gặp nhau, tiếng "lão bà" kia lộ ra quá nhiều sơ hở.

Lý An Lan cởi áo, ngay cả nội y cũng cởi, cứ thế trần truồng đứng trên ban công, Tiểu Linh Đang đang khóc cuống quít mặc y phục vào cho công chúa, Lý An Lan tránh đi, ưỡn bầu ngực nảy nở hỏi:

- Linh Đang, đừng sợ, ta không đi, ta chỉ muốn hỏi ngươi, cơ thể ta có đẹp không?

Ngọn gió đêm xuân thổi tung mái tóc dài của Lý An Lan, bầu ngực cao vút cứ thế lộ ra trong bóng đêm, sợi tóc lượn quanh hai viên ngọc hồng run run trong gió, vòng eo nhỏ nhắn vừa vòng tay, bờ mông tròn trịa, cặp chân dài thẳng tắp, làm Tiểu Linh Đang nhìn đỏ cả mặt.

Lý An Lan phì cười, nhưng đôi mắt lạnh giá như băng, để Tiểu Linh Đang khoác áo ngoài lên cho nàng, nàng vuốt ve mái tóc của Tiểu Linh Đang:

- Hiện giờ phiền tới của cơ thể này đã không phải của chúng ta nữa, mà là của một người khác, ta tin y dù có giết chết tên thổ vương kia, cũng không để bàn tay bẩn thỉu của hắn chạm vào cơ thể này đâu.

….

Vân Diệp rất bận, y chỉ có thể thoát thân khi sắp xếp xong hết mọi việc, Lý Khác đã tích lũy đủ kinh nghiệm xây nhà, bảo hắn tìm những học sinh cùng chí hướng lập thành một quần thể, tin rằng sẽ có hiệu quả tốt hơn.

Cho nên Vân Diệp sau khi đem bản vẽ phường Hưng Hóa ném cho hắn rồi thì không để ý tới nữa, nhà ở phường Hưng Hóa so với tiểu lâu của thư viện trừ khác biệt nhỏ về kết cấu thì chỉ thêm thiết kể cảnh quan bên ngoài, có Ly Thạch tiên sinh tọa trấn, Vân Diệp còn có gì không yên tâm, nhân lực Vân gia thuê đã bắt đầu dọn công trường rồi.

Phiền phức là ở hoàng cung, người ra vào mỗi ngày bị khống chế nghiêm ngặt, mỗi người một yêu bài, nếu không có mà tùy tiện đi vào sẽ bị kéo ra nha môn trị tội, ra vào thủ tục rườm rà, phí rất nhiều thời gian, Vân Diệp rất lo không biết có thể làm xong đúng kỳ hạn không. May sao nơi đó vốn một ngọn đồi nhỏ, Công Thâu gia sớm tính tới công trình to lớn, nên suy tính làm sao cho tiết kiệm được chút nào hay chút ấy vì Vân gia.

Công Thâu giáp là công đầu, sau khi làm rõ tính chất đất của ngọn đồi, rất hài lòng thiết kế của nhà mình, ngọn đồi đó có thể tận dụng được. Là chuyên gia, ghét nhất là có người nói này nói nọ, mà Vân Diệp lại vừa vặn đóng cái vai không vẻ vang này, lúc thì chê công trường quá loạn, giỏ đặt đất vứt khắp nơi, không an toàn, khi lại chê công tượng làm việc lại để mình trần.

Sau khi mọi người nhịn một canh giờ, Vân Hầu tài ba bị mời ra khỏi công trường, theo lời Công Thâu Giáp là:

- Chúng tôi biết tấm lòng của Vân hầu rồi, nghe nói chợ Trường An hôm nay náo nhiệt lắm, sao Vân hầu không tới xem?

Vân Diệp biết mình ở đây là dư thừa, nhưng y không dám rời hoàng cung, thương nhân toàn Trường An đều đợi y bên ngoài, nghe Lão Trang báo về ngay cả Hồ tử cũng có.

Đại tài chủ cứ ngậm miệng phát tài, không để ý tới mấy nghìn thương hộ Trường An vất vả, xây dựng cung điện cho bệ hạ bằng cái gì chỉ có cửa hiệu của quân quý được lợi, bách tính bình dân phải ở bên nhìn?

Có lợi phải chia đều, bệ hạ không phải bệ hạ của huân quý các ngươi, cũng là bệ hạ của bọn ta, vì sao chiêu bài hoàng gia chỉ cho phép các ngươi dùng, nhà huân quý có thể bán hàng hóa cho bệ hạ với hai thành giá, vì sao chúng tôi không được, chúng tôi không cần một xu nào, chỉ cần dùng chiêu bài hoàng gia sẽ mang miễn phí tới.

Lý Thừa Càn nhìn đám người đông nghìn nghịt ngoài hoàng thành cười ngã lăn ra, lật đật chạy về Thái Cực c ung, đem ngọn nguồn kể cho Lý Nhị và chư vị đại thần, triều đường lập tức nháo nhào.

Đám quan văn vừa rồi còn nghiêm nghị đàn hặc Vân Diệp bất chấp thể diện hoàng gia, tự ý đem danh nghĩa hoàng gia ra cho thương gia dùng, là sự tổn hại lớn tới uy danh của hoàng gia, kết quả bị đám huân quý có lợi ích liên quan bác bỏ hoàn toàn. Đang định nổi giận thì nghe thấy chuyện thú vị này, kẻ nào kẻ nấy ngậm miệng hết.

Bách tính tranh nhau muốn xây cung điện miễn phí cho hoàng gia, đó là chuyện chưa từng có trên lịch sử, bất kể xuất phát điểm của bọn họ ra sao, bằng vào tâm ý đó đủ nói hoàng thất Lý Đường rất được lòng người, còn đàn hặc cái gì nữa, không thế miệng hoàng đế bệ hạ sắp cười tới mức không khép lại nổi à? Đám huân quý hớn hở ra mặt, quan viên công bộ mặt như tro tàn, cứ như thế này thì Vân Diệp không cần dùng tới ba vạn quan cũng xây được một cung điện hùng vĩ.

- Ồ, nếu đã là loạn do Vân Diệp gây ra thì để tự y xử lý, lòng tốt của bách tinh không thể làm trái, mấy ngày trước trẫm có nói nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, vậy cung điện này xây xong gọi là Vạn Dân diện, để biểu dương lòng muôn dân, thái tử thay trẫm cảm tạ thâm tình của bách tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.