Đem hết tiền, bạc chất trên bàn, Cẩu Tử chạy đi gọi Lăng Tử, chuẩn bị dùng xe trâu đưa Nhất Trận Phong tới Vân gia, lưỡi Nhất Trận Phong vẫn
thè ra ngoài, gốc lưỡi bị Cẩu Tử làm bị thương, không thu về được.
Lão thúc vừa dùng kìm ấn lưỡi vào trong miệng hắn vừa nói:
- Lão tử bao năm qua gặp nhà phú quý nhiều rồi, nếu ngươi kiếm chuyện với nhà khác thì lão tử vờ như không thấy, nhà như Vân gia, ta mong công
hầu đời đời, cả nhà toàn người tốt, dù là tiểu tiểu thư được nuông chiều nhất cũng biết nhường đường cho lão hán, còn giúp phụ nhân đi chợ không biết tính tiền.
- Ngươi khỏi nghi ngờ, đó là do lão tử tận mắt
nhìn thấy, ngay cả ngựa nhà họ cũng biết ăn đồ phải trả tiền, người bày
hàng ở cửa hầu phủ, mưa xuống không có chỗ tránh, liền đứng dưới đại
môn, ngươi thử đứng ở đại môn nhà phú quý khác xem, không thả chó cắn
ngươi là may lắm rồi. Vân gia còn cho nước gừng để uống, mấy chục dặm
quanh đây cuộc sống ngày càng tốt hơn, đó là do Vân gia mang lại, ngươi
muốn giết người, trước tiên hỏi hương thân xung quanh có đồng ý không?
Nhất Trận Phong toàn thân đau đớn, nhất là lưỡi càng đau, từng cơn đau như
xoáy vào trong não, tai ù đặc, chỉ thấy miệng lão nông mở ra đóng vào,
không biết nói gì, hắn chỉ biết lần này mình toi đời rồi.
Cẩu Tử
vê rất nhanh, theo sau có một chàng hậu sinh nông gia khỏe mạnh, nhưng
cả hai ăn mặc rách rưới, mặt cũng bôi lem nhem, tới lán không nói gì,
lấy tay chấm máu Nhất Trận phong bôi lên người, lần này tới lượt lão
thúc không hiểu:
- Sao thế, quần áo tử tế không mặc, lại chọn cái thứ rách rưới này là sao?
- Lão thúc không biết rồi, trước kia hầu gia nói tất cả mọi thứ đều cần
trang trí, cả công lao cũng thế. Cháu và Lăng Tử ca gọn gàng sạch sẽ tới Vân phủ, nói không chừng họ nghĩ bọn cháu dễ dàng bắt được sát thủ,
thưởng tiền sẽ ít hơn, hiện giờ bọn cháu bôi máu lên, ai cũng nhìn ra
bọn cháu trải qua một phen huyết chiến mới bắt được tên này, cháu đoán
như thế tiền thưởng sẽ nhiều hơn ba bốn phần, Lăng ca có tiền mà thành
thân.
Cẩu Tử xé vết rách trên áo cho to hơn, bộ dạng thê thảm hơn, cuối cùng cắn răng nói với Lăng Tử:
- Ca, đấm vào mũi đệ một cái, đừng mạnh quá, chảy máu là được.
Nói xong còn sợ Lăng Tử không ra tay được, hắn đấm vào mũi Lăng Tử trước,
máu mũi hộc ra, Lăng Tử tất nhiên không bỏ qua cho hắn, đấm một phát
thật lực.
Lão thúc đứng dưới lán nhìn hai đứa trẻ đi xa dần, lắc đầu, không hiểu hiện giờ bọn trẻ nó nghĩ gì trong đầu.
Tới khi không nhìn thấy bóng dáng cả hai nữa lão thúc mới về nhà tìm thê tử, nhờ bà sang chiếu cố cho mẹ của Cẩu Tử.
Vân gia trang tử dưới chân Ngọc Sơn tràn ngập không khí tươi vui, cây hai
bên đường treo đầy đén lồng đỏ, trang hộ làm việc ở công trường trong
thành cũng trở về hết, tuy nói bỏ mất hai ngày công làm người ta xót
của, nhưng họ vẫn về không sót một người nào, lục ra áo mới mà chỉ tết
mới mặc, dù trời nóng bức mà mặc áo mùa đông thì không ổn lắm, nhưng
không thể làm mất mặt Vân gia trang, chứ ai mà giống nhà Vương Xuyên,
chưa tới tháng năm đã làm áo đơn mới. Mọi người kệ mồ hôi đốc thúc bà
nương trong nhà lấy lúa mạch tốt nhất đem xay, chọn bột trắng nhất,
chuẩn bị làm bánh.
Quần áo không đẹp chẳng ai chê cười, trang hộ
có áo mới mà mặc là tốt lắm rồi, chẳng có gì xấu hổ, nhưng làm bánh
không tốt thì là chuyện lớn, bà nương nhà mình đừng mong ngẩng đầu đi
lại trong trang nữa.
Hoa lựu nở rất sớm, bảo trẻ con trong nhà hái hoa lựu xuống, nhưng không
dám hái hoa ống, nếu không thì năm nay không có lựu mà ăn nữa, hoa
chuông hái xuống được nam nhân cho vào túi sạch đặt lên sàn dùng chùy
đập nát, không bao lâu sau chất lỏng đỏ rực được ép ra, mẫu thân dùng
ngón tay chấm một ít, chấm lên mi tâm nha đầu, một cái dấu mỹ nhân đã
xong, có phụ nhân khéo tay còn vẽ thành hình ngọn lửa, cũng có hình hoa, nha đầu hài lòng chạy đi khoe, tiểu tử trông mà thèm, muốn mẫu thân
cũng chấm cho mình, thường thường bị phụ thân mũi xì khói đá cho một
phát.
Lúc này phụ nhân trong nhà rửa sạch tay, dùng lược sạch, kéo,
tăm nhỏ làm bánh, thường thấy nhất là bánh hổ, mai gia chủ thành thân,
làm vài cái bánh lựu đông con nhiều phúc, làm một đôi uyên ương trung
trinh không dời, khéo tay còn làm long phượng, cuối cùng dùng đậu đen
chấm mắt, cho vào lồng hấp, vẽ màu lên, thế là xong giỏ bánh, ai cũng
đợi mai tân nương tiến môn, cả nhà tới nhà chủ ăn một bữa.
Cẩu Tử và Lăng Tử ngồi trong bếp ăn, lão nãi nãi cười ngồi ở đối diện xe đùi
gà cho cả hai! Lồng hấp bánh bao thịt, chớp mắt cái chui vào bụng, Lăng
Tử ăn tới ợ hơi, tay vẫn cầm đùi gà không chịu buông.
Cẩu Tử thẹn đỏ mặt vì bằng hữu, không dám ngẩng đầu lên, bị lão nãi nãi mắng một
trận, còn múc cho Lăng Tử một bát canh, để uống cho tiêu, bảo ăn thêm
một chút, không đủ thì khi về mang theo hai con gà.
Ơn cứu mạng
mà, Vân gia không dám qua loa, nhưng Cẩu Tử sống chết không tới nhà ăn,
kéo cũng không đi, bảo lão nãi nãi cho hắn mấy cái bánh bao, ngồi ở cửa
ăn một bữa rồi về nhà.
Cẩu Tử thích nhất là ăn trong bếp của Vân
gia, nơi đó hương thơm ngào ngạt, lần trước tới ăn một lần, bánh bao
ngon tới mức cả đời không quên, nghĩ tới thịt ở thảo nguyên ăn muốn nôn
ra, bánh bao nhân rau thịt, Cẩu Tử cho rằng mình có thể ăn một trăm cái, không ăn được một trăm cái, ba mươi cái cũng không ăn nổi, vì hắn phát
hiện ra thịt kho tàu và sườn chua ngọt càng ngon hơn.
Khi xách
một bao thức ăn từ Vân gia ra, Lăng Tử chọc Cẩu Tử, hình như hai đứa
quên đòi tiền thưởng, Vân gia hình như cũng quên cho, cho một bữa ăn là
xong sao?
Hỏi vấn đề này trước mặt quản gia, Cẩu Tử xấu hổ lắm,
hận không thể đám vào mũi Lăng Tử vẫn còn đang dán cao vài cái, như thế
có lẽ khiến hắn ngậm cái miệng thối làm người ta bẽ mặt lại.
- Xấu hổ cái gì?
Tiền quản gia nói với Cẩu Tử:
- Có phải là trộm cắp được đâu, thứ đáng được cứ quang minh chính đại mà hỏi, ta thích nhất những đứa trẻ thật thà.
Nói xong còn xoa đầu Lăng Tử.
Nhìn cả một xe đồ, Lăng Tử mặt mũi thâm tím vẫn cười như thằng ngốc, bộ dạng đó khiến phó dịch Vân gia cười nghiêng ngả, làm Cẩu Tử nghiến răng
nghiến lợi, lần sau còn có loại chuyện này tuyệt đối không rủ Lăng Tử đi cùng, quá mất mặt mà.
Tắm trong ánh tà dương, Cẩu Tử và Lăng Tử
hát vang đi trên con đường nhỏ về, thi thoảng quay đầu nhìn chiến lợi
phẩm, thứ trên đó đủ Lăng Tử thành thân, đủ Cẩu Tử xây nhà, còn về hai
tấm lụa, giờ cả hai vẫn không biết dùng vào việc gì, kệ, thế nào cũng có chỗ dùng.
……..
Hoàng Tử nghiến răng chặt trúc, vì phải
đóng một cái bè nữa, nhà đại cữu tới hết, mình tất nhiên phải chiêu đãi
cho thật tốt, thả bè trên sông Đông Dương được Anh Nương khoe mới nhà ca ca nàng từ lâu, khiến cả nhà mơ ước. Không ngờ đại cữu ca cũng là một
người văn nhã, tuy đời đời làm đồ tể, vừa nghe tới có cơ hội chơi thuyền giống văn nhân nhã sĩ, làm sao chịu bỏ qua, Hoàng Thử vừa về tới nhà,
cả nhà đại cữu ca cũng tới, nói là muốn thấy nhã thú mà muội tử nói,
ngay tối hôm đó muốn ra sông chơi.
Ngay trăng còn chả có thì
xuống sông làm quái gì, khó khăn lắm mới dùng rượu mạnh hạ gục được đại
cữu ca, chuẩn bị sáng mai chơi sông, ai mà ngờ sấm nổ giữa trời quang,
cái bè hắn buộc sau quán không thoát khỏi ma chưởng của Lý Thái, nói
muốn mò cái khung sắt chìm dưới thác, nhất định muốn dùng bè của Hoàng
Thử.
Đối với Lý Thái, Hoàng Thử không dám mảy may có ý trái lời,
ngoan ngoãn chống bè tới cho Lý Thái, còn hỏi có cần giúp không, Lý Thái khinh bỉ nhìn cơ thể gầy gò của hắn, ra hiệu không cần, bảo hắn xéo xa
một chút, nhìn mà bực mình.
Đại cữu ca lần đầu tới, nếu để hương thân Tân Phong biết mình không
chiêu đãi tốt không biết sẽ nghĩ gì, trước kia một mình lẻ loi, hiện giờ có người thân, cho nên Hoàng Thử rất để ý tới cái nhìn của thân thích,
tất nhiên toàn lực chiêu đãi, bè của thư viện khỏi phải nghĩ tới, mai
hầu gia thành thân, trong thành Trường An có vô số huân quý tới, bè đã
được đặt hết rồi.
Hết cách Hoàng Thử đành vác dao tới bên sông,
chuẩn bị làm một cái bè, để đại cữu ca thích văn nhã mai chơi sông, may
mà bên sông nhiều trúc, chỉ cần bỏ công sức thế nào cũng có bè.
Trong rừng trúc tối om chỉ có một mình Hoàng Thử treo đèn lồng ra sức chặt
trúc, khi hắn chặt xong một cây trúc, vất vả nâng lên kéo ra ngoài thì
lưng thình lình trúng một cước, có bóng đen nhanh nhẹn nhào bổ vào người hắn, thanh đao loang loáng đặt lên cổ Hoàng Thử.
Hoàng Thử rùng
mình, lập tức thả lỏng thân thể, nhỏ giọng cầu xin, bóng đen yên tâm, bò dậy, ném một cái dây lưng vải, bảo Hoàng Thử tự trói mình, đao kề cổ,
chỉ còn cách làm theo. Hoàng Thử tự trói xong, bóng đen dùng siết chặt
dây, lúc này mới bỏ đao xuống, thở phào.
- Người của Vân gia ngày mai có ra ngoài không? Nói rõ, lão tử tha mạng cho ngươi.
Dưới ánh đèn tù mù, một đại hán âm trầm hỏi Hoàng Thử, đao không ngừng múa trước mặt hắn.
Nghe câu này Hoàng Thử thở phào, té ra không phải là kẻ thù cũ của mình, mà
là nhắm vào hầu gia, nếu đem tên này tới hầu phủ, xin lão nãi nãi tương
lai tìm cho nha đầu một hôn sự tốt chắc không khó.
Cái mặt bỉ ổi không cần đóng giả cũng biết chẳng phải hạng tốt đẹp, Hoàng Thử luôn mồm nói:
- Hảo hán, tiểu nhân là phó dịch Vân gia, cả cái nhà chó má đó đều ức
hiếp tiểu nhân, bắt tiểu nhân nửa đêm đi chặt trúc, ngài muốn cướp của
đại hộ, vậy quá tốt rồi, tiểu nhân quen đường thuộc lối có thể dẫn đường cho hảo hán, Vân gia hộ vệ nghiêm ngặt, riêng hảo thủ từ quân ngũ ra đã có hơn trăm, nếu cố xông vào chỉ có đường chết.
Đại hán phì cười:
- Ngươi tưởng lão tử là thằng ngốc hay sao mà một mình đi đối đầu với
quân địch, đó không phải là làm ăn, mà là nạp mạng, lão tử không làm
loại chuyện đó, chỉ cần tìm người họ Vân có trong danh sách giết là
được, nếu ngươi giúp ta sẽ có phần của ngươi, ta chỉ có một mình đúng là khó ra tay.
- Thì ra ngươi chỉ có một mình à?
Hoàng Thử giương tai lên nghe xong quanh, không có động tĩnh gì, liền hỏi thẳng:
- Lão tử là độc hành hiệp, vụ làm ăn này quá lớn, một mình không làm xong được, cho nên mới kiếm ngươi hợp tác. Thế nào? Xong việc ta chia cho
ngươi ba phần, chỉ cần ngươi nuốt cái này xuống, chúng ta sẽ là huynh
đệ, cùng nhau phát tài.
Nói xong lấy một viên thuốc, định cho vào miệng Hoàng Thử, không biết từ khi nào mà giây trói trên người Hoàng
Thử đã tuột xuống, một cây châm dài đen xì xuất hiện trong tay, âm thầm
đâm và sườn hán tử.
Một cảm giác đau buốt từ sườn lan ra tòn
thân, đại hán kia rên lên, yếu ớt ngã xuống trước mặt Hoàng Thử, Hoàng
Thử rất tự tin vào thủ đoạn của mình, một châm kia đã chọc thủng thận
của tên khốn đó, dù chữa khỏi, cũng đái ra máu nửa tháng, trộm mộ luôn
dựa vào thủ đoạn nhỏ kiếm cơm, mười mấy năm hành nghề khiến hắn tạo
thành thói quen lúc nào cũng mang đồ cứu mạng trên người.
Nhặt viên thuốc trên mặt đất lên, bửa ra ngửi, sau đó thuận tay nhét vào miệng, vừa nhai và nói:
- Loại hoàng tinh hoàn bổ dương ích khí này lão tử đã lâu rồi không ăn, còn không? Bà nương của ta vừa sinh con, cần tẩm bổ.
Thu sạch những thứ linh tinh trên người đại hán, kiếm một cây trúc trói tay đại hán lên, sau đó dùng sức ấn cong cây trúc, buộc tay còn lại vào,
tay vừa buông ra một cái, người đại hán đó lập tức bị kéo căng, chém vài đao, đại hán biến thành trần truồng. Phải nói mấy lần trải qua bi kịch
bị người ta vây xem, Hoàng Thử luôn cho rằng, nam nhân toàn thân trần
truồng bị người khác nhìn là tổn thương lớn nhất.
Hoàng Thử đặt
một cái gai trúc vót nhọn ở hạ thể đại hán, chỉ cần tên đại hán cựa
quậy, gai trúc sẽ đâm vào thịt. Làm xong tất cả, Hoàng Thử nhổ bãi nước
bọt vào lòng bàn tay, tiếp tục chặt trúc, bè vẫn phải làm, mai đại cữu
ca cần dùng mà.
Khi trời tờ mờ sáng, bè cuối cùng đã xong, đại
hán kêu thảm cả đêm cũng bị hộ vệ Vân gia tuần núi mang đi, Hoàng Thử
không quan tâm tới vện mệnh của hắn, chỉ lo nha đầu chạy tới đưa cơm
đừng để bị ngã.
Chạy tới bế nha đầu lên, dùng râu mình cọ vào mặt con bé, khiến nha đầu ra sức né tránh, đùa mệt rồi, Hoàng Thử bế nha
đầu lên bè mới làm, ném túi đồ lên, chặt một cây trúc làm xào chống, ấn
nhẹ một cái, trúc nhẹ nhàng trượt xuống sông Đông Dương ...
Mặt trời nhô lên từ đỉnh núi, toàn bộ mặt đất
lại khôi phục ánh sáng, Tân Nguyệt tay nắm chặc kẹp tóc hoàng ngọc vẫn
còn trong mộng, móe môi hơi cong lên chứa đầy ngọt ngào, tối qua nàng
thức cả đêm, tưởng tượng từ khi còn nhỏ cho tới bây giờ, tiểu cô nương
cầm vòng hoa, được một cậu bé trai mũi thò lò gọi là phu nhân, không nhớ mặt cậu bé đó, liền cố chấp gắn mặt Vân Diệp vào.
Cứ như thế thứ tưởng tượng trong đầu liền rất nhiều, lúc thì cùng Vân Diệp cưỡi ngựa
trúc, khi thì đi hái mơ xanh, trong thế giới ảo tưởng đó, Vân Diệp là
tượng gỗ của nàng, mặc nào bảo sao thì như thế.
Cảnh cởi truồng
nhảy xuống nước làm sao thiếu được, chỉ có điều Tân Nguyệt vì tỏ vẻ xấu
hổ, cho nên che mắt lại, khe ngón tay lại to tướng, lén lúng nhìn đám
còn trai, còn có thứ kỳ lạ giữa hai chân.
Khi nhỏ từng hỏi mẫu
thân, vì sao mình lại khác những đứa bé bơi sông kia, nàng cũng muốn cởi truồng đi bơi, làm mẫu thân kinh hãi bịt ngay miệng lại, nói nữ hài tử
không được để thân trần, sẽ bị cho vào lồng heo ném xuống ao.
Câu trả lời này làm Tân Nguyệt sống trong tuổi thơ kinh khủng, khi đó trong nhà không giàu có, gia gia làm quan ở kinh thành xa xôi, bổng lộc rất
ít, nhân khẩu trong nhà rất nhiều, phụ thân phải chăm sóc đồng ruộng mới duy trì cơm no áo ấm trong cả nhà.
Khi còn rất nhỏ Tân Nguyệt đã biết mình nhất định sẽ gả cho một nam nhân, còn về phần nam nhân đó
thậm chí là người mình không biết thì trong mắt nàng, còn đáng sợ hơn bị thả trôi sông.
Thấy phụ nhân bị thả sông rồi, cởi không còn cái
gì, một sợi vải cũng chẳng để lại, tộc trưởng nói nếu đã không biết xấu
hổ thì không cần che đậy gì cả, lồng heo ném xuống ao, không có chút ý
thương xót nào. Sau khi sủi lên chuỗi bọt lền chỉm xuống, phụ nhân kia
không vùng vẫy, chỉ lấy hai tay ôm ngực, Tân Nguyệt nghĩ, chắc nàng ta
chết trước đó rồi.
Người khác đều lấy chuyện đó là chuyện kể sau
bữa cơm, nhất là mẫu thân, thao thao bất tuyệt với nữ nhi suốt ba ngày,
nói với Tân Nguyệt, đó là kết cục không biết giữ quy củ. Bà ta nào biết
nữ nhi mình run rẩy suốt ba ngày.
Tân Nguyệt khi nằm trong lòng
Vân Diệp ngắm núi xa, đã hỏi y chuyện thả trôi sông, nàng ngàn vạn lần
không ngờ Vân Diệp cho nàng một câu trả lời khác, một câu trả lời đủ kéo nàng ra khỏi ác mộng.
Truyền thuyết khi Nữ Oa tạo ra con người,
tạo ra nam tử trước tiên, thế giới toàn là nam tử, sinh mệnh không thể
tiếp nối, sau khi những người được tạo ra chết đi, thế giới liền không
còn người nữa.
Nữ Oa tạo ra rất nhiều thứ, rồi ghét cái công việc không bao giờ hết này, sau khi làm lại một nhóm nam tử, liền lấy một
cái xương sườn trên người họ, dựa theo hình hạng của mình tạo ra nữ
nhân, cho nên nam nhân tìm nữ nhân chính là quá trình tìm xương sườn của nàng.
Có người may mắn tìm ngay được xương sườn của mình, có
người xui xẻo, tìm mãi không ra, cho nên thay đổi liên tục, con người
đều tham làm, có tiền có thế liền kiếm mấy cái xương sườn dùng dự phòng, nên cười thêm mấy nữ nhân. Nữ nhân thả trôi sông là tìm sai vị trí của
mình thôi, tộc trưởng trừng phạt là quá đáng.
- Muội là xương sườn của ta.
Đó là lời tình tứ mê người nhất mà Tân Nguyệt được nghe, làm toàn thân
nàng phát sốt, toàn thân mềm nhũn, vì câu nói này, chết cũng cam lòng.