Na Một Nhật là tức phụ tốt, nhặt áo vải trên đất lên, xót xa nhìn chỗ
rách, đặt khuê nữ ở bên trượng phu, lấy kim chỉ chuẩn bị vá lại chỗ
rách. Na Mộ Nhật khâu vá mang theo phong cách thô hào đặc trưng của thảo nguyên, kim to chỉ lớn, làm vài đường kim đã xong, hài lòng cất đi, bộ
dạng thê tử hiền huệ làm người ta yêu vô hạn, chỉ là áo vá xong trông
còn kinh hơn cả khi rách, cái áo này coi như hoàn toàn hủy trong tay hai lão bà của mình rồi.
Đầu đội kim quan, dùng lụa hồng buộc dưới cằm, thân khoác thanh sam lụa, chân đi giày mềm da hươu, hông đeo bạch ngọc, tay cầm cuốn Đại Hoang
Kinh, đôi mắt lấp lánh, thần sắc trang nghiêm, bước đi đĩnh đạc, lưng
ưỡn thẳng như tùng, phong phạm trọng thần triều đình không lẫn đi đâu
được.
Vừa mới bình phục lại Địch Nhân Kiệt lại muốn khóc lần nữa, vốn định cáo trạng với Tân tỷ tỷ, làm dịu tâm linh bé nhỏ bị lừa gạt của mình, ai
ngờ người trước mặt cao lớn uy nghiêm như núi tạo ra áp lực cực lớn với
nó, lời cáo trạng không nói ra nổi.
- Ngươi là Địch Nhân Kiệt, trưởng tử của Địch Chi Tốn hả, năm nay mấy tuổi rồi?
Vân Diệp đặt sách trong tay xuống, liếc nhìn đứa bé:
- Hồi bẩm hầu gia, Nhân Kiệt năm nay đã bảy tuổi, chỉ là thằng bé không
chịu ăn uống, người gày nhỏ một chút, lang quân nhà thiếp thân ở Ba Thục nhậm chức không thể tùy ý rời nhiệm sở, cho nên thiếp thân đưa Nhân
Kiệt đi bái sư, mong Vân hầu nể mặt Tân tiên sinh thu nó làm đệ tử, toàn bộ Địch gia cảm kích bất tận.
- Đem con thơ đi ngàn dặm cầu học, chẳng phải dễ dàng, nếu ta không nhận thì không hiểu tình người rồi, thôi vậy, ta nhận đứa bé này, thể diện
của nhạc phụ và Dương Thụ tiên sinh phải chiế cố.
Hàn thị vội vàng cùng Địch Nhân Kiệt quỳ xuống, đó là lễ nghi cần có khi bái sư, Vân Diệp ngồi trên ghế nhận ba lạy của Địch Nhân Kiệt, nghiêm
giọng nói với nó:
- Làm môn hạ của ta, giữ vững đạo làm người, giữ trọn bát đức, ngươi nhớ chưa?
Địch Nhân Kiệt quỳ trên mặt đất trịnh trọng đáp:
- Đệ tử nhớ rồi.
- Tốt lắm, trước con vi sư còn có hai đệ tử, chỉ có điều chúng đều là nữ tử, con và chúng phải yêu thương nhau, kính trọng nhau, khích lệ nhau,
cùng nghiên cứu học tập, không được quấy phá, con nhớ chưa?
Thực ra Vân Diệp rất muốn thấy Tiểu Vũ tinh quái và vị thủ tướng tâm cao khí ngạo của nàng đấu với nhau ra sao, cảnh đó chỉ nghĩ thôi đã thấy
thú vị rồi, bàn tay vận mệnh thật kỳ diệu, số mệnh của Tiểu Vũ đã thay
đổi, nhưng nó vẫn gặp tiểu đệ định sẵn của mình theo một cách khác.
- Thì Thì, Tiểu Vũ, ra đây gặp sư đệ của các con đi.
Vân Diệp gọi một cái, Thì Thì và Tiểu Vũ từ cửa đi vào, quy củ hành lễ
với Vân Diệp, Tân Nguyệt và Hàn thị, hai đứa bé này dưới sự hành hạ của
Tân Nguyệt, từ ăn mặc tới lễ nghi đều không thiếu thứ nào, Hàn thị nhìn
mà mắt sáng lên, không ngừng lấy ánh mắt nhìn nhi tức phụ nhìn hai nha
đầu, tướng mạo không chê vào đâu được, học vấn đoán chừng không kém, còn gia giáo? Sống trong hầu phủ, còn thiếu gia giáo sao?
Càng nhìn càng hài lòng, kích động lên lấy ngay vòng bạch ngọc ở cổ tay
đeo vào cổ tay hai khuê nữ mỗi đứa một cái, hoàn toàn chẳng để ý đây là
Vân gia, không phải Địch gia trong đất Thục.
Sư tỷ, sư đệ thi lễ với nhau, Vân Diệp ban cho Địch Nhân Kiệt một bộ bút mực, một bộ thanh sam. Tiểu Vũ nhìn thấy lập tức giảu mỏ lên, khi nó
bái sư không có những thứ này, bút mực mà sư phụ cho Địch Nhân Kiệt nhìn một cái cũng biết là đồ cao cấp, nghĩ tới những đồ dùng cũ của mình và
Thì Thì, trong lòng rất không vui, trước kia sư phụ chỉ có mình và Thỉ
Thì, Thì Thì tới trước, đành chịu, nhưng sư phụ thu đồ đệ thông minh như mình rồi, sao còn nhận một tên nam sinh thối, mắt đảo tròn thế kia nhìn là biết không phải thứ tử tế.
Nhận đồ đệ xong là Vân Diệp rời đi, để lại Tân Nguyệt tiếp Hàn thị, hai
nữ nhân không ngờ muốn bày tiệc rượu, chuẩn bị uống một trận, dù sao
không phải là việc liên quan tới y, Hàn thị tối không thể ở lại Vân gia, phải đến chỗ Ngọc Sơn tiên sinh tá túc.
Vừa rời hậu viện, khi đi qua rừng trúc đã loáng thoáng nghe thấy tiếng
Tiểu Vũ, vội dừng bước, nghiêng tai lắng nghe. Tiểu Vũ hung dữ uy hiếp
Địch Nhân Kiệt:
- Tiểu tử, vừa rồi sư phụ mới nói cho ngươi biết quý củ của chúng ta,
giờ bổ xung thêm một điều, Thì Thì là Đại sư tỷ, ngươi thấy công phu của tỷ ấy rồi, không phục là đánh. Ta là Nhị sư tỷ, ngươi phải hiếu kính,
ví dụ như bút mực của ngươi rất tốt, có điều đó là do sư phụ cho, ta
không cần, nhưng khi ta mượn thì không được từ chối.
- Mẹ đệ đã cho tỷ vòng rồi, tỷ còn muốn gì nữa? Đôi vòng đó mẹ đệ rất
thích, nói là để lại cho tức phụ của đệ, chẳng biết sao lại cho hai tỷ.
Vân Diệp thở dài, tên tiểu tử này không biết nói chuyện gì cả, nói ra
câu này thì làm sao còn đường sống được nữa, mà thôi chuyện giữ đám yêu
nghiệt cứ để bọn chúng giải quyết với nhau, lắc đầu, coi như không nghe
thấy tiếng kêu thảm thiết của Địch Nhân Kiệt.
Nhớ tới quỳ ngưu ghi chép trong Đại Hoang Kinh, không biết cái thứ này
nguyên mẫu dùng động vật gì sáng tạo ra, ví dụ như rồng, có thể nói cổ
nhân dùng trâu, hươu, ngựa, rắn, vảy cá dung hợp lại thành một mà ra.
Tiếng kêu như sấm à, khoa trương quá, không biết nghe thấy thứ gì kêu,
vừa vặn sáng tạo ra quỳ ngưu, rồi đặt lên người nó. Nhưng có mỗi một cái chân, quá đáng, lo quái thú sáng tạo ra quá khủng bố nên nói chi có một chân à, chẳng may thứ này nhảy ra, bản thân chạy nổi không?
Cổ nhân thật sự chịu khó, vì lừa người khác mà lừa luôn cả mà, có điều
cũng phải thôi, lừa người thì phải lừa mình trước, mình còn không tin
thì có lừa nổi người khác không?
Thời gian qua Vân Diệp toàn tâm nghiên cứu Sơn Hải Kinh, cái thế giới kỳ quái đó thực sự khiến người ta phải há hốc mồm, lấy da quỳ ngưu làm
trống trận, gõ một cái vang năm trăm dặm, gõ liên tiếp chấn động ba
nghìn tám trăm dặm, quá khoa trương, vũ khí sóng âm cũng chẳng lợi hại
như vậy, nếu người gõ trống này thì chết ngắc rồi còn đâu.
Cổ nhân bốc phét à? Vô lý, một mình ngồi trên ghế đu suy nghĩ lung tung
không mục đích, đầu óc luôn phải nghĩ chuyện gì đó, tránh để bị rỉ sét.
Tiểu Nha sợ nhất là ca ca ngồi ở ghế đu ngẫm nghĩ, lần trước nghĩ liền
một ngày một đêm, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện này nữa, vội vàng
tới đẩy ca ca, để xích đu lay động.
- Tiểu Nha, làm sao thế?
Nhân lúc ghế đu đưa, Vân Diệp ôm lấy Tiểu Nha bế trong lòng, hai huynh
muội cùng đu ghế, Tiểu Nha thấy ca ca chưa bị lún vào suy tưởng, cao
hứng cười khanh khách không đáp.
Mái tóc hoe hoe của tiểu nha đầu đã mất hoàn toàn, thay vào bằng tóc đen dày bóng mượt, Tiểu Nha yêu tóc của mình lắm, trước kia luôn ghét mùi
xà phòng, nhưng phát hiện ra nó có năng lực tẩy rửa siêu cường liền
thích xà phòng, hiện giờ ôm trong lòng có mùi xà phòng thơm mát. Tiểu
Nha không thích nước hoa, nói là ngửi mà buồn nôn, người của Vân gia có
vẻ đều không thích nước hoa lắm, chỉ có Xứng Tâm nấp trong động không ra luôn phun nước hoa thơm nức, làm người ta thấy mà tội nghiệp.
Tiểu Vũ dắt thay Địch Nhân Kiệt vô cùng tình cảm từ trong rừng trúc đi
ra, cùng khom người với Vân Diệp, nói là tới chỗ Thì Thì sư tỷ, xem bức
tranh mới vẽ của Tiểu Vũ.
Vân Diệp cười đuổi chúng đi, từ đằng sau nhìn thấy hai cái tai của Địch
Nhân Kiệt đỏ dừ, tay của Tiểu Vũ luôn nhéo thịt mềm ở hông nó, chỉ cần
đi chậm một bước là nhéo một cái, đoạn đường này nhất định Địch Nhất
Kiệt đi rất gian nan.
- Ca ca, đồ đệ mới của huynh ngốc quá, muội có thể bắt nạt nó được
không, Tiểu Vũ mà bị bắt nạt là la hét chói tai, lại muội lần nào cũng
bị mẹ với tẩu tử phạt, lần trước muội chỉ nói muốn tóm tóc nó, nó đã
ngồi bệt xuống đất khóc, làm y phục bẩn hết, kết quả mẹ đến đánh cho
muội một trận, nó thật đáng ghét, không giống Thì Thì tỷ tỷ, ngã từ trên tường xuống cũng không khóc, đầu gối chảy máu cũng không khóc, muội
thích Thì Thì tỷ tỷ, không thích Tiểu Vũ.
Người Vân gia tư chất bình thường, đọc sách không bằng Tiểu Vũ, luyện võ không hơn được Thì Thì, Tiểu Nha đã mấy lần tìm Vân Diệp xin thuốc
thông minh, nó nghe người ta nói ca ca uống thuốc thông minh nên mới trở nên thông minh như thế. Áp lực của trẻ con cũng thật lớn, ép cho Tiểu
Nha ghét nhất uống thuốc cũng chuẩn bị tự tìm lấy khổ cực.
- Ca ca, muội không thông minh như Tiểu Vũ, cũng không xinh đẹp bằng, huynh có còn thích muội như trước kia không?
Câu hỏi này làm Vân Diệp thương lắm, ôm chặt lấy Tiểu Nha thơm lên trán, nói:
- Ca ca thích nhất là Tiểu Nha, trước kia là thế, hiện giờ là thế, sau này cũng như thế.