Nhìn Trình Xử mặc xoa tay
vào nhau đi vòng vòng, Vân Diệp đột nhiên bật cười, có một bằng hữu như
thế này, mình còn oán trách gì nữa, Trình gia có lẽ có ít tiền, nhưng
đại đa số là đất đai và nhà cửa, liền một lúc kéo tới tám nghìn quan
đúng là dùng năng lực lớn nhất rồi.
- Bằng hữu thì đương nhiên phải giúp, nhưng cũng không thể vét sạch cả
nhà, để lại năm nghìn quan coi như vốn nhập cổ phần, ba nghìn còn lại
mang về đi, trong nhà phải sống nữa chứ, nuôi cả nhà lớn đâu dễ dàng,
phủ quốc công tới lúc không có tiền trả cho hạ nhân, còn chẳng bị người
ta cười chết thôi.
Trình Xử Mặc còn chưa đi thì Ngưu Kiến Hổ đã kéo ba xe tiền tới Vân gia, nhà hắn không dư dả, chỉ có năm nghìn quan, ném tiền ở đó định đi, bị
Vân Diệp gọi lại.
- Kiến Hổ ca ca, mọi người thấy tiểu đệ sắp phát tài, ra sức chạy tới, sao thoáng cái đã biến thành thông minh hết cả rồi?
Vân Diệp đùa:
Tính khí Tiểu Ngưu không tốt chút nào, túm cổ xốc Vân Diệp lên, lắc đi lắc lại:
- Đến lúc nào rồi còn không sửa cái mồm ba hoa, lần này ta muốn xem xem
ngươi dựa vào chút xíu tiền đó xây cung điện lên thế nào.
Còn chưa đợi Vân Diệp kịp mở miệng, Lão Hà vừa khóc vừa chạy vào Vân
gia, mấy hộ vệ căn bản không cản, nhìn thấy Vân Diệp bị Ngưu Kiến Hổ
xách lên trên không, ôm lấy đùi Vân Diệp gào khóc:
- Gia gia của ta ơi, ngài có thể yên phận vài ngày được không, chẳng
phải chúng ta đã bàn bạc chỉ xây phường Hưng Hóa thôi à? Sao lại xây
luôn cả cung điện, ngươi bảo cả nhà lớn bé của ca ca đây sống thế nào?
Tên khốn này chẳng những chùi hết nước mắt nước mũi lên áo Vân Diệp, còn há miệng cắn lên đùi y vài cái.
Thấy Lão Hà khóc lóc đáng thương như thế, Ngưu Kiến Hổ mũi cay cay, Trình Xử Mặc cũng lau nước mắt.
- Im miệng hết cho ta, Lão Hà, ngươi mà không há miệng ra thì không có xu hoa hồng nào đâu.
Lão Hà vừa nghe thấy hoa hồng là lập tức tỉnh ngay, nhảy lên, mắt ngong
ngóng nhìn Vân Diệp, cái mặt đó chỉ duy trì được một giây lại khôi phục
cái mặt đưa đám trước đó.
- Nương nương quá độc ác, xây chủ điện ít nhất phải mười vạn quan mới
được, đó là còn chưa tính gạch ngói, phần này Vân gia có thể tự lo. Nếu
như tính cả vào, không có mười lăm vạn quan thì khỏi mơ.
Đó là khác biệt giữa hoàn khố và thương nhân, ít hơn năm vạn so với báo
giá của Trình Xử Mặc. Phải cho ba tên này uống thuốc an thần, nếu không
mang tâm tư sắp toi đời thì còn làm được chuyện gì nữa.
- Về phòng cả đi, ta cho mọi người xem mấy thứ, mất mặt, đại nam nhân mà ôm chân người ta khóc dầm khóc dề, ta không thương nước mắt của huynh,
ta xót áo của ta, nước mắt nước mũi thế này còn mặc sao được?
Đá Lão Hà một cái, tên khốn này giờ càng ngày càng nhát gan, đại khái đây là bệnh chung của kẻ có tiền.
Bảo Lão Trang canh cửa thư phòng, không cho ai vào.
Vân Diệp lấy mấy bức vẽ cho ba người xem.
- Diệp Tử, đây là phường Hưng Hóa à? Tiên cung chẳng qua cũng chỉ đến
thế, cây xanh, tường đỏ, đình đài lầu gác, còn cả hoa viên, nhưng và
liệu hoa viên có lớn quá không, nhà ở hơi nhỏ?
Lão Hà sụt xịt hỏi:
- Tất cả nhà đều xây ba tầng, đây là bản vẽ từ trên nhìn trên xuống,
thực ra nhà ở không nhỏ chút nào đâu, vì tận dụng tối đa diện tích đát,
nên sửa đổi chút ít, nhà ở xây theo kiểu lập thể, xem đi, tầng một là
phòng khách, tầng hai là thư phòng, tầng ba là nội trạch, có gì khó hiểu đâu.
- Diệp Tử, cái nhà này ít nhất phải bán hai nghìn quan mới được, còn đồ gia dụng cũng phải đặt mua ở chỗ chúng ta.
Lão Hà lập tức tiến vào vai trò thương nhân, hắn biết chi phí một căn nhà thế này, hai nghìn quan sẽ có rất nhiều người mua.
- Căn nhà thư thế tổng công có năm mươi cái, tài chính thu hồi của chúng ta hơn mười vạn, trừ đi xây dựng hoa viên, đình đài lầu gác, lại nhuận
sẽ chừng sáu vạn, đó là tính toán sơ bộ, còn chưa tính đồ gia dụng và
lợi nhuận đi kèm khác. Nhà ở thế này thích hợp với quan lại nhỏ của kinh thành, ta hỏi rồi, những quan lại đó cũng là hào tộc có tiếng ở địa
phương, nếu không chẳng được đưa ra làm quan, cho nên loại nhà này không lo không bán được.
- Nhưng cho dù chúng ta làm tốt mọi việc thì cũng chỉ kiếm được mười vạn quan, chưa đủ bù vào số lỗ xây cung điện.
Hà Thiệu tuy nói thế nhưng trên mặt đã có nụ cười, thêm vào ba vạn quan
của hoàng hậu, chỉ thiếu hai vạn nữa, áp lực không lớn, lần này chỉ cần
mang danh xây dựng cung điện cho hoàng gia, dù không kiếm được xu nào
cũng lãi lớn rồi.
- Thực ra, kiếm ở phường Hưng Hóa chỉ là khoản nhỏ thôi, thu nhập lớn nhất chính là từ bản thân việc xây cung điện.
Vân Diệp thấy mặt ba người kia đã bình tĩnh hơn, liền rót một cốc trà thong thả uống.
- Xây cung điện miễn phí cho người ta còn có lợi gì à?
Ngưu Kiến Hồ gần như quát vào mặt Vân Diệp:
- Ngươi để cho Diệp Tử nói, đừng chen vào lung tung, ngươi nói đúng không Diệp Tử?
Hà Thiệu vừa mắng Ngưu Kiến Hổ vừa cẩn thận vuốt phẳng cổ áo của Vân
Diệp vừa bị Ngưu Kiến Hổ xốc lên làm lệch. Còn về phần Trình Xử Mặc khi
Vân Diệp tính còn thiếu hai vạn nữa thì đã không lo rồi, hai vạn quan,
hai nhà Trình Vân có thể gom được dễ dàng.
Nếu thế chứng tỏ chuyện này chẳng nghiêm trọng, chuyện còn lại để Vân
Diệp làm là được, mình giúp y làm việc nên làm, rồi về nhà chuẩn bị
thành thân là hơn.
Đợi cả ba yên tĩnh rồi Vân Diệp mới đặt cốc trà trong tay xuống, rút từ sau lưng ra một cuộn giấy, nói với họ:
- Mọi người xe, vì giữ tính đối xứng của hoàng cung, cung điện này chỉ
có thể xây bên ao Thái Dịch, đương nhiên, nơi này phong cảnh cũng đẹp
nhất, nhưng không đủ rộng, cần phát triển ra ngoài, kết quả là sẽ cùng
điện Hàm Nguyên tạo thành quần thể cung điện, như thế toàn bộ cung điện
sẽ trở nên hùng vĩ, ta nghĩ cảnh mặt trời lặn dưới cung điện sẽ tráng lệ nhường nào.
- Nhưng càng tráng lệ càng tốn tiền.
Hà Thiệu hiện giờ sợ nhất mấy từ hùng tráng mỹ lệ, hắn chỉ mong xây một cái cung điện như chuồng lợn cho xong.
- Nương nương chỉ nói bảo ta xây một cung điện, không nói để ta ngay cả
bài trí trong cung cũng làm, chúng ta phụng mua các loại vật liệu, trong đó có kim ti nam mộc và hán bạch ngọc, cùng đống thứ lằng nhằng khác,
hai cái đầu do ta làm, mấy thứ lằng nhằng do Lão Hà làm, mọi người nhìn
kỹ, chỉ cần đặt mua những thứ chúng ta cần, sẽ mua của địa phương, lần
này không phải hoàng gia bỏ tiền, nên địa phương có cơ trục lợi, nhất
định mở cửa chào đón, ba vạn quan của nương nương là làm việc này.
- Nếu như chúng ta không trả tiền đặt mua vật liệu cho địa phương, mà
nộp cho quốc khố, nói cách khác địa phương không cần áp tải bạc tới
Trường An, chỉ cần đem hàng hóa tới là được, phu dịch không phải làm
việc uổng công nữa, địa phương không phải trả công nữa, cho nên ta nghĩ
địa phương nhất định rất thích phương thức này.
- Đâu chỉ thích, bọn họ nhất định sẽ cảm tạ ơn đức của Vân hầu.
Cửa bị đẩy ra, Lý Tịnh đi vào, theo sau là Lão Trang mặt đầy hổ thẹn, từ ánh mắt khổ sở của hắn là biết, nhất định bị Lý Tịnh khống chế, không
cho lên tiếng.
Cười với lão Trang, ý bảo không sao cả, cho hắn lui.