Vân Diệp bị quấy nhiễu không ngủ được nữa, ngồi dậy vặn mình ra hoa viên rửa ráy, ghét nhất rửa ráy
trong phòng, không sướng bằng ở bên ngoài.
Cắm đầu vào chậu nước ấm, ngậm một ngụm nước, đi khi sắp ngộp thở mới
ngẩng đầu phun hết không khí tàn lưu trong phổi đêm qua ra, lập tức cảm
giác như thoát thai hoán cốt.
Sau đó là rửa mặt, đánh răng, ngậm một miếng vỏ quít cho thơm miệng, thế là xong, đáng lẽ nhà huân quý còn phải đánh phấn nữa, nhưng từ khi Vân
Diệp khai sáng ra việc để mặt mộc, người đánh phấn ngày càng ít, giờ nam nhân mà đánh phấn sẽ bị người Trường An cao nhã mắng là quê mùa.
Hôm nay công tác rất nhiều, tuần thị tả vũ vệ, xem chừng sẽ mất cả ngày, lão gia tử đã về, để lại Kiếm Môn Quan hơn ba nghìn thương binh, hôm
nay tới tả vũ vệ là để thương lượng xử lý những người này ra sao, lão
gia tử cực kỳ bất mãn với ban thưởng phủ tuất của binh bộ, cho rằng
người khác tác chiến ở chỗ phồn hoa, không cần tác chiến cũng sống tốt,
mình tác chiến ở nơi chim chẳng thèm ỉa, muốn kiếm chác ít bù đắp cho
tướng sĩ cũng không có.
Nếu như binh bộ và tam tỉnh không cho câu trả lời thỏa đáng, lão gia tử
sẽ cởi trần tới hoàng thành ăn mày, chứng minh cho hoàng đế biết Tả vũ
vệ thê thảm ra sao.
Hoàng đế không muốn thấy một vị tướng quân cởi trần, nên bảo với Vân
Diệp có thể ngả về phía Tả vũ vệ trong khả năng có thể, nhưng không được thái quá.
Lão gia tử về kinh cũng trải qua quy trình như đám Vân Diệp, nay ở trong khu nhà của Tả vũ vệ, không chịu về nhà, tướng sĩ chưa được bồi thường, ông ta sẽ không về nhà, cả phó tướng Chu Trọng cũng không về, toàn bộ ở lại quân doanh trên núi.
Tới trưa Vân Diệp mới đến quân doanh, nhìn quân sĩ mặc y phục rách rưới, chiến mã gày trở xương, như chỉ cần một trận gió thổi qua là ngã xuống
đất. Nhìn kiểu gì cũng không giống đội quân chiến thắng trở về.
Binh bộ tham quan cười khổ nói:
- Đại nhân, thuộc hạ thực sự không làm gì nổi vị công gia này.
- Bản quan từ Tả vũ vệ ra, sao không biết mánh khóe trong đó, chúng ta
tới cửa là chuẩn bị để họ cắt xẻo rồi, bệ hạ cũng đã nói ngả cho họ một
chút, bọn họ gian khổ ở Đại Phi Xuyên ba năm, khổ cực công to, chúng ta
nhịn vậy.
Ra cửa nghênh tiếp là Chu Trọng, thấy Vân Diệp tủm tỉm cười ngồi trên
ngựa thì mặt đỏ lên, lớn tiếng quát đuổi đám binh sĩ đi thất thểu trong
doanh, lúc này mới tới gần nói nhỏ:
- Vân hầu, sao ngài lại tới, chẳng phải nói là Lão Đoàn sao? Tên chó má
đó lục thân bất nhận, đám huynh đệ đành phải bày ra bộ dạng đáng thương, nếu biết ngài tới đã chẳng đóng kịch.
- Được rồi, dẫn ta đi gặp lão gia tử, không về nhà ở lại quân doanh làm
gì, thẩm thẩm còn tưởng ta không cho lão gia tử về, tới nhà khóc hai lần rồi, hôm nay tới là để giải quyết chuyện này.
Vân Diệp xuống ngựa, Vượng Tài theo sau, người Tả vũ vệ sớm quá quen với cảnh này, thấy người tới là Vân Diệp, mấy tướng sĩ vội vây tới kể khổ.
- Xéo! Không phải chỉ là không kiếm được tiền lương sao, kẻ nào kẻ nấy
không cần thể diện nữa rồi, muốn lão gia tử để mình trần đi ăn mày thật
à?
- Vân soái, không thể nói vậy được, ngài xem huynh đệ trở về có mấy ai
da thịt lành lặn, ngài cũng biết, đám huynh đệ hi vọng vào trận đánh này kiếm được lợi lộc cho vợ con, giờ lợi lộc bị người khác chiếm sạch, các huynh đệ chẳng gài được vào đâu, khổ không biết đi đâu nói.
Khi đám tướng sĩ kể kể lể với Vân Diệp thì nghe tiếng quát từ lều soái truyền ra:
- Câm mồm! Chưa đủ mất mặt à? Người mình tới, còn thiếu chút công huân của các ngươi sao, tiểu tử, vào đây.
Lão Trình nổi giận rồi, các tướng ủ rũ tản đi, cũng phải, Vân soái sẽ
không bạc đãi huynh đệ cũ, thế là quân doanh lại trở nên náo nhiệt.
Vân Diệp vào lều soái, nhìn thấy Lão Trình râu bạc phơ, lưng còng còng, thiếu chút nữa rơi nước mắt.
- Thu nước đái của ngươi lại, đã làm quan tới binh bộ thượng thư còn
không biết giữ lấy nước đái à? Lão phu chưa chết được đâu. Tiểu tử, lần
này Tả vũ vệ thương tổn tới gân cốt rồi, nói xem triều đình có kế hoạch
gì.
Vân Diệp cung kính thi lễ với Lão Trình, lấy bầu rượu trong lòng ra, Lão Trình hít hít, rút nút gỗ tu một ngụm lớn, thở hắt một hơi, ra hiệu Vân Diệp có thể nói rồi.
- Trình bá bá, trận này Tả vũ vệ hao tổn bốn thành, hơn vạn tướng sĩ,
hơn hai nghìn thương binh phải rời đi, binh sĩ mới bổ xung chỉ có ba
nghìn sáu trăm người, đó là cực hạn tiểu chất có thể tranh thủ rồi, giai đoạn này Tả vũ vệ chỉ có thể giữ chừng tám nghìn sáu trăm quân, binh bộ dự định trong vòng ba năm bù đắp đủ ...
Lão Trình cắt ngang lời Vân Diệp:
- Thế là được rồi, kiêu vệ chỉ còn sáu nghìn người, lão phu biết lần này ngươi đã tận lực, lão phu cũng không có gì để nói. Giờ nói với lão phu
biết quân công xử lý thế n ào, lần trước thằng con hoang của Đoàn Chí
Huyền dám nói lão phu hoang báo quân công, ngươi thấy sao?
- Bệ hạ đã phê duyệt, binh bộ tất nhiên sẽ chiếu theo sổ công lao, Trình bá bá, người phải tìm mấy tên tham quân ra hồn chứ, theo sổ công lao
báo lên thì người Thổ Phồn chết sạch rồi, và lại chuyện bách kỵ phá vạn
địch cũng hơi nhiều một chút, chẳng trách Đoàn Hổ nổi giận.
Lão Trình thở dài:
- Không có nhân tài mà, đám khốn này lên trận giết địch là hảo thủ,
nhưng luận tới cầm bút múa chữ thì chả khác nào mù dở, có hai đứa học
sinh thư viện lại là người thật thà, không dám bôi vẽ lên sổ công lao,
bị lão phu cho một trận roi vẫn không chịu sửa, hết cách, lão phu đành
phải tự động thủ, nhớ năm xưa khi có ngươi, sổ công lao của Tả vũ vệ ta
đã bao giờ có vấn đề đâu.
- Giờ ngươi thành binh bộ thượng thư, thành đạt rồi, giúp được đám đại
đầu binh này thì giúp một chút, đám giờ bọn ta không được nữa. Lý Tịnh
hẹn ta tiến cử ngươi làm binh bộ thượng thư cũng chính là mang suy nghĩ
này, có ngươi, bọn ta đỡ chịu tội phần nào, kỳ thực tai họa của chúng ta còn chẳng phải do đám tướng sĩ này mang tới?
- Tiền lương thì dễ nói, nhưng an bài nhân thủ thì hơi có vấn đề, Trình
bá bá, tiểu chất có suy tính này, nói ra cho bá bá tham khảo.
Lão Trình gật đầu lắng nghe, nói chuyện với ông ta không cần giấu diếm gì, Vân Diệp nói thẳng:
- Chỉ cần tướng sĩ Tả vũ vệ chúng ta không kén chọn, thì ngoài vị trí ở
hai kinh Trường An, Lạc Dương, tiểu chất có thể an bài toàn bộ bọn họ.
Binh bộ bị bao phủ dưới khí thế mạnh mẽ của Vân Diệp suốt nửa tháng, tới gần cuối năm mới dần dần khôi phục lại bình thường, lần này binh bộ mua lượng lớn vật tư từ Đăng Châu, Nhạc Châu, Minh Châu chuẩn bị phân phát.
Số tiền này là phần dư của năm ngoái, Vân Diệp không định giữ lại, chuẩn bị phát hết một lần, ở đời sau đã biết, một cọng hành do nhà nước phát, cũng vinh quang hơn mình ra chợ mua rau trăm lần.
Đoàn Hổ rất không hài lòng, cho rằng làm thế là hoang phí tiền của quốc
gia, nhiều lần khuyên can Vân Diệp vô ích, chuẩn bị dâng tấu lên hoàng
thượng thì thấy thư lại thù hận nhìn mình, thình lình nhận ra mình đã bị cô lập ở binh bộ. Đoàn Hồ không sợ bị cô lập, nhà hắn chú trọng trở
thành cô thần, viết rất nhiều tấu chương còn chưa lên được trung thư đã
bị Chử Toại Lương chặn lại ở môn hạ.
" Trời muốn diệt ai sẽ làm kẻ đó điên cuồng trước!"
Chử Toại Lương trải giấy viết xong hàng chữ này, ngắm nghĩa một hồi,
liền ném vào bồn lửa. Trong mắt ông ta, Vân Diệp bị chuyện bố trí lão
binh kích thích phát cuồng rồi, thậm chí muốn tiêu sạch tiền dư của binh bộ để thị uy với hoàng đế, biểu thị bất mãn, đó là con đường chuốc lấy
diệt vong.