Bàng Ngọc Hải
hơi nheo mắt lại, thần thái Lý Nghĩa Phù không phải tự tin, còn có chút
đắc ý, hắn đột nhiên có dự cảm không lành, quả nhiên nghe Lý Nghĩa Phù
chĩa mũi nhọn lại hắn:
- Ngọc Hải huynh xuất thân danh môn, khi đi mua bán, dựa vào danh tiếng
Bàng gia, một phần tiền mua hai phần hàng là chuyện thường, ta thì khác, ta xuất thân bần hàn, chẳng ai nể mặt ta, một đồng tiền mua được một
phần hàng, cho nên chẳng có mấy chiết khấu.
- Nói ra thật hổ thẹn, hôm qua ta đem toàn bộ tiền cho Yến Tư, vì nàng
nói có hào môn muốn chuộc, nàng lại không muốn vào hào môn đợi chết,
chuyện cổ quái xảy ra, ta dốc hết sức giúp đỡ Yến Tư, sau đó chỉ nhận
được xem thường và sỉ nhục, tuy nói đào hát vô tình, nhưng vô tình thế
này cũng quá kỳ quái rồi.
- Sau đó ta tới thương gia quen mua thịt, kết quả cực tệ, Lý Nghĩa Phù
báo danh thư viện mà không ai chịu cho ta mua nợ, cơm nước của đồng môn
vạn lần không thể thiếu, ba ngày một bữa thịt kho tàu là truyền thống,
Lý Nghĩa Phù không dám phá hỏng, may là ta có vài người bạn, giúp ta cầm cố ngọc bích gia truyền, mới gom đù tiền mua thịt.
- Ngọc Hải huynh, cảnh ngộ của ta hôm qua có thể nói biến đổi bất
thường, trong một ngày nhìn hết tình người ấm lạnh, lợi ích rất nhiều,
chẳng biết Ngọc Hải huynh có biết không?
Vân Diệp cười vui vẻ,thân phận của Bàng Ngọc Hải là sự kiêu ngạo của
hắn, cũng là điểm yếu lớn nhất của hắn, Lý Nghĩa Phù lấy đãi ngộ thân
phận khác nhau, chiết khấu khác nhau, ít nhất khiến đại bộ phận học sinh bần hàn đồng tình. Sau đó nói đúng sự thực cảnh ngộ hôm qua, khiến càng nhiều người bắt đầu phỏng đoán Bàng Ngọc Hải, xoay chuyển hướng gió.
Bàng Ngọc Hải cũng là nhân vật đáng gờm, thấy mình bị nghi vấn, lập tức chắp tay nói:
- Nếu Nghĩa Phù nghi ngờ tính công chính của ta, vậy mời Dụ Dân huynh
chủ trì đại cục, hiện không chỉ hắn cần rửa sạch vết nhơ, Bàng Ngọc Hải
cũng phải rửa sạch ác danh hãm hại bằng hữu.
Khi đám học sinh chia thành hai phái tranh cãi không ngừng thì Lý Cương
ngồi xe gấu mèo tới, hỏi Dụ Dân lấy bốn cuốn sổ, giao cho đầu bếp, bảo
bọn hỏ đốt đi.
Tiểu Vũ chán nản nhìn lão tiên sinh, vì lão tiên sinh xuất hiện là hết
kịch hay để xem rồi, học sinh đã có dấu hiệu chia rẽ, đây là điều thư
viện không thể chấp nhận, quả nhiên lão tiên sinh chẳng hỏi nguyên nhân, cũng không phán ai đúng ai sai, xử lý rất quyết đoán.
Nhìn sổ sách biến thành đống tro tàn, Lý Cương hứng thú nhìn đám học sinh:
- Thư viện vẫn là thư viện, không phải triều đường, đám ngựa non nhốt
trong chuồng còn cắn xé lẫn nhau, đùng nói đám nhóc con thông minh các
ngươi, kẻ nào cũng một bước nghĩ ra ba kế, lão đầu tử này không có tinh
lực quản ai đúng ai sai, đành phải dùng gậy, kẻ nào kêu, kẻ đó ăn đòn.
- Ngọc Hải, ngươi một lòng muốn làm danh thần, muốn để tiếng thơm muôn
đời, vậy phải khoan dung một chút, dồn ép như vậy không phải cách làm
việc của quân tử, đi gánh nước mười ngày để cảnh cáo. Trừng phạt ngươi
như vậy không phải là ngươi sai, mà là rèn rũa tính cách của ngươi, nhìn tảng đá rẽ nước kia, kẻ trước nay có thể một lòng tiến lên là bất động
đấy.
- Lý Nghĩa Phù, ngươi nhiều lần dựa vào sự thông tuệ của mình tránh được kiếp nạn, đó là sở trường của ngươi, cũng là điểm yếu của ngươi, vì
chút lợi mà phân hóa đồng môn thư viện, ngươi là kẻ đầu tiên, tâm tư quá ích kỷ, lần này lão phu không truy cứu. Nếu để Vân Diệp, Hi Mạt Đế Á,
hoặc Tiểu Vũ tới phán định, lão phu tin rắc chút mưu đồ của các ngươi sẽ bị phơi bày, trên đời này không mấy người có thể giở trò khôn vặt được
trước mặt họ, lão phu không muốn học sinh thư viện mất hết tư văn, nên
phán án hồ đồ, thế là tốt nhất.
- Cho nên các ngươi phải học cách khắc phục khó khăn, khi đối diện với
khó khăn không được né tránh. Thôi, lão phu cho các ngươi một ít khó
khăn, đi đắp giả sơn đi, lão phu mong các ngươi đem ngọn giả sơn này đắp vào trong lòng, có nó ép xuống, các ngươi làm việc không quá mức càn rỡ nữa.
Bàng Ngọc Hải, Lý Nghĩa Phù khom người thụ giáo, tự đi tới chỗ Hồng
Thành lĩnh phạt, Lý Cương lại gọi Dụ Dân tới, Dụ Dân khom lưng đợi lão
tiên sinh răn dạy.
Lý Cương vỗ vai hắn nói:
- Ài, ngươi đừng làm quan nữa, ở lại thư viện nghiên cứu học vấn đi,
người quá tốt không lăn lộn được ở quan trường, không cẩn thận là uổng
phí tuổi xuân.
Dụ Dân vui mừng:
- Đó là kỳ vọng của học sinh, học sinh vô cùng muốn ở lại thư viện dạy học cả đời.
Lý Cương hài lòng vuốt râu bảo Dụ Dân cùng mình tới văn phòng, khi đi qua Vân Diệp, hừ mạnh một tiếng.
- Sư phụ, lão tiên sinh liệu có biết do con khơi ra chuyện không?
Tiểu Vũ lo lắng hỏi:
- Đương nhiên là biết, người ta nói già thành tinh là nói ông ấy, đừng
thấy lão tiên sinh suốt ngày mắt lim dim như nửa tình ngửa ngủ, thư viện là cái mạng nhện của ông ấy, có chút gió lay cỏ động là ông ấy đều
biết.
- Có điều Tiểu Vũ này, sư phụ xem kịch là để chọn một trong hai đứa tặng cho bệ hạ, con nghịch ngợm như thế là làm gì? Chỉ muốn xem náo nhiệt
thôi à?
- Không phải, con đang nghiên cứu nhân tâm, phát hiện Bàng Ngọc Hải và
Lý Nghĩa Phù có khúc mắc rất sâu, nếu không để nó bùng phát sớm, mặc cho nó phát triển, thêm nửa năm nữa, Lý Nghĩa Phù rất có thể bị thư viện
đuổi đi, Bàng Ngọc Hải bị Lý Nghĩa Phù giết chết, thư viện chúng ta khó
lắm mới có hai kẻ thú vị, không thể bị hủy.
Vân Diệp cười ha hả, Tiểu Vũ nói đúng, lúc này phơi bày ra, hơn để hai người thành kẻ thù sinh tử bùng phát.
Kịch đã hết, hai sư đồ tới dược lư để thăm Lê Đại Ẩn, từ xa nghe thấy Lê Đại Ần gào thét, không biết Tôn tiên sinh lại lấy hắn ra làm thí
nghiệm, nghe có vẻ đau đớn lắm, khiến hán tử như Lê Đại Ẩn cũng không
chịu nổi.
- Từ từ thôi, xương cốt của ngươi đang lành lại, lão phu đã bỏ hết gai
mọc ra từ xương rồi, như thế xương mọc ra mới khỏe mạnh được.
- Tôn tiên sinh, ta không sợ đau đớn, nhưng thứ mà trên người con kiến
chảy ra kia làm ta ngứa ngáy vô cùng, chẳng lẽ đó là lưu trình trị bệnh.
- Cái này thì không phải, ta chỉ muốn xem tinh thần của con người có
chống lại được dịch ăn mòn của kiến không, nếu được, ta chuẩn bị cho vào thuốc, rất hiệu quả trị phong thấp ...
Trong gian phòng bên cạnh đột nhiên có tiếng trẻ con truyền ra:
- Lão gia gia, tên này kêu gào mãi, nghe mà bực mình, không bằng cho hắn một gậy ngất đi, cháu cũng ngâm trong thuốc mà có kêu ca gì đâu.
- Tiểu tử, ngươi ngâm thuốc bổ, còn ta ngâm thuốc độc, thế mà cũng đem ra so à?
Nghe Lê Đại Ẩn và một đứa bé đấu khẩu, Tiểu Vũ cười gian chui vào gian phòng bên trái.
Trong phòng tức thì truyền ra tiếng kêu thảm thiết, Vân Thọ la hét đuổi
Tiểu Vũ đi, Vân Diệp vào phòng nhìn, tức thì bật cười, chỉ thấy nhi tử
trần truồng ngồi trong cái thùng gỗ, lấy khăn lông che chỗ yếu hại, Tiểu Vũ cười hì hì tỳ vào thùng nhìn Vân Thọ, còn muốn lấy cái khăn lông ra.
Thuốc trong thùng đã hết, một dược nhân cho thêm nước mới vào trong
thùng, Vân Diệp đuổi Tiểu Vũ đi, lấy khăn lông lau lưng cho nhi tử, hỏi:
- Mấy ngày qua con không về nhà, còn chạy tới chỗ Tôn tiên sinh ngâm
thuốc, có phải là bị thương không? Ai đánh? Cha tôn trọng quyền báo thù
của con, chỉ cần con nói cho cha biết ai làm con phải ngâm thuốc?
- Nam tử đại trượng phu, mình làm mình chịu, cha yên tâm, thù này con sẽ trả, bọn chúng chẳng qua là ỷ đông người, lại đúng lúc con đi ở hành
lang không tránh được, nếu không còn đánh chết bọn trúng.