Lấy đốc đao gỗ từng tấc một trên tường, không phát hiện ra cửa ngầm,
Vân Diệp đột nhiên nhớ ra, Công Thâu Mộc mất tích một thời gian, không
ai biết ông ta đi đâu, con ông ta Công Thâu Giáp còn tới thư viện đòi
người, lão già đó mất tích nửa tháng mới về, nhưng bất kể ai hỏi cũng
kín như bưng, chẳng lẽ lão già đó cũng bị đưa tới cái nhà ma này?
Mai kiếm cái thang kiểm tra kỹ cái nóc nhà cao tít kia, Vân Diệp có ý định
rồi, liền bắt đầu quấn tơ quanh phòng, một cái chuông nhỏ treo bên gối,
nuốt một viên thuốc màu trắng, sau đó rải ít bột nấm vào bên bồn lửa,
chỉ cần lửa tắt, ấm ước không bốc hơi nữa, bột nấm sẽ bị hong khô, nếu
có thứ gì đi qua làm nhiễu động không khí, gió sẽ cuốn nó lên, Vân Diệp
bỏ rất ít, lại uống cả thuốc giải, nhưng không dám mạo hiểm, ma chưa bắt được đã làm mình điên cả ngày.
Nếu có ma thật, nuôi nó trong mê
lâm cũng không tệ, theo suy nghĩ giờ của y, cứ thêm vào thế này thì
chẳng ai vào được mê lâm nữa, kể cả y.
Đệm có mùi mốc, mai nhất
định phải hơ lửa cho kỹ, ngủ thế này khác gì chịu tội, cố ép mình ngủ,
đó là một bản lĩnh Vân Diệp học được ở rừng rậm Nam Chiếu, không thể làm mình kiệt sức, ngủ rất quan trọng, còn hai tháng nữa, ai biết sẽ gặp
chuyện gì.
Khi Vân Diệp ngủ xảy ra rất nhiều chuyện, ví như có
một con ma đầu to đi đi lại lại ở cửa sổ, một cái lưỡi đỏ từ trên trời
thè xuống, thiếu một xích nữa là chạm vào Vân Diệp, đằng xa có nữ nhân
ca hát, còn có tiếng khóc gào vô cảm của trẻ con, tiếc rằng Vân Diệp
chùm chăn ngủ say như chết.
Tuyết lớn dừng rồi, mây đen cũng biến mất, bầu trời được tuyết tẩy rửa như mảnh vải đen điểm xuyết vô vàn
minh châu, trước giường của Vân Diệp có ánh trăng lành lạnh, có một cái
dây lưng màu đen uốn éo trên mặt đất như vật sống, đáng sợ hơn cả rắn.
Diễn kịch một mình lâu thì ai cũng thấy chán, cái dây lưng kia múa mệt, cuốn ở chân giường không động đậy nữa, xa xa có gà gáy, dây lưng như muốn
chạy, nhưng bị sợi tơ của Vân Diệp chặn đường, hình như nó giông biết đi đường vòng, cứ chạm vào sợi tơ rồi dừng lại, lúc gà gáy ba lần, nó rũ
ra, như mất đi sức sống, biến thành cái dây lưng.
Mặt trời chiếu
vào cửa sổ, có người gõ cửa, Vân Diệp mở cửa phòng, thấy Đoàn Hồng đứng
bên ngoài, Vân Diệp đấm luôn vào mũi hắn, ai mà ngờ hắn bị đánh ngã,
chuyện này Vân Diệp làm vô số lần, nhưng chưa bao giờ thành công, vậy mà lần này Vân Diệp thậm chí nghe thấy xương mũi của hắn bị vỡ, dù là cao
thủ thì mũi cũng mềm, ăn một đấm cũng sụp.
Đoàn Hồng kệ máu chảy ròng ròng, kinh ngạc hỏi Vân Diệp:
- Đêm qua hầu gia ngủ không có chuyện gì lạ xảy ra à?
- Ai nói không có, ta nấu một nồi cơm điêu hồ, hầm mấy con cá, ăn cả bữa
tối lẫn bữa khuya, đường đường hầu gia mà phải tự nấu cơm, tự rửa bán,
thế còn chưa đủ lạ à? Tỉnh dậy thấy kẻ thù, đấm vỡ mũi hắn, con người
sống trên đời khoái lạc chỉ đến thế, sống vậy ai chả thích.
Đoàn
Hồng lúc này mới nhớ tới cái mũi của mình, bốc một nắm tuyết nhét vào
mũi, tay bóp một cái, mũi thẳng trở lại, Vân Diệp hâm mộ lắm.
Đoàn Hồng đi vào phòng kiếm tra kỹ một lượt, gian phòng không lớn đúng là
chẳng có gì khác lạ, cho tay vào chăn của Vân Diệp, còn hơi ấm sót lại,
xác nhận Vân Diệp đã ngủ trong phòng này.
- Đoàn Hồng, hôm nay
ngươi mang cho ta ít phẩm màu, ta chuẩn bị rảnh rỗi vẽ vài bức tranh,
chỉ đọc mỗi Lễ ký ta thấy mình thành thằng ngốc mất, thứ này là thuốc
độc của lòng người, chưa bị ma giết đã bị Lễ ký đầu độc chết rồi. Kiếm
thêm chút tạp sách cũng được, nếu ngươi có xuân cung sách kiếm cho ta
trăm cuốn để giải sầu ...
Đoàn Hồng á khẩu, bản thân hắn ít học,
nhưng biết Lễ ký là cái gì, thánh kinh của nho gia, đám lão phu tử mà
nghe thấy mấy lời báng bổ của Vân Diệp chắc liều mạng già cũng phải bóp
chết y.
Mũi Đoàn Hồng không chảy máu nữa, chẳng biết dùng cách
hay ho gì, mặc dù phải không ngừng bóp mũi, nhìn bề ngoài không có
thương tích gì.
- Hầu gia sai bảo, nô tài tất nhiên phải làm
theo, nhưng đồ ăn uống mong Hầu gia thông cảm, ngài chỉ có bánh khô, đây là khẩu phần hôm nay của ngài.
Đoàn Hồng lấy trong lòng ra hai cái bánh khô đưa cho Vân Diệp:
Vân Diệp nhận lấy cầm hai cánh bánh đập vào nhau kêu bồm bộp, thở dài:
- Về nói với nương nương, không cần phải làm như vậy, có khác gì Lưu Bị
bện giày cỏ cho Gia Cát Lượng, ta ngày càng tò mò với chuyện này rồi,
thế nào cũng tìm được đáp án.
- Vân hầu, ngài nghe này, bên trong đó thực sự rất nguy hiểm.
Đoàn Hồng nhìn cỏ lau bên bờ Khúc Giang, khẽ nói một câu.
Hôm qua đục một cái lỗ nhỏ để bắt cá, bị gió lạnh thổi cả đêm đã đóng băng
cứng đờ rồi, Vân Diệp lấy đao ra, tiếp tục phá băng, phá một lỗ, phát
hiện cá phía dưới hình như cũng bị đóng băng rồi, bơi rất chậm, hai con ở đáy nước nông nằm yên không nhúc nhích.
Vân Diệp cười lớn, dùng
gậy trúc xiên bốn năm con, sau đó lại đi lấy gạo cô, Đoàn Hồng theo sau
không nói một lời, làm cơm thôi mà, với Vân Diệp mà nói là quá đơn giản, cơm Điêu Hồ khiến người ta chỉ muốn ăn mãi, mùi cá làm người ta chảy
nước miếng, gia vị luôn được Vân Diệp cho vào túi nhỏ mang trên người,
dùng một chút mà hương thơm ngào ngạt.
Đóng cửa lại, Vân Diệp và
Đoàn Hồng ngồi đối diện hai bên bàn, chỉ thấy Vân Diệp dùng đũa gắp một
con cá, tùy tiện ném lên bàn, Đoàn Hồng không biết y định làm gì, lãng
phí thức ăn ngon như vậy là không đúng.
Vân Diệp giải phẫu con
cá, đầu tiên là da, sau là thịt, chút thịt cuối cùng trên xương cũng bị
lóc sạch, thấy mặt Vân Diệp khẩn trương, Đoàn Hồng cũng căng thẳng, ngây ra như thẳng ngốc nhìn Vân Diệp dùng đao tách đầu cá ra, đao tựa hồ gặp phải vật cản, Vân Diệp thở phào, bẻ gãy xương, trừ một cái cương châm
mảnh như lông trâu thì không có gì bên trong.
- Để ta dùng cái ngân châm này đâm ngươi một cái.
Vân Diệp quay sang âm u nói:
Chẳng thấy Đoàn Hồng đứng dậy mà cả người lẫn ghế trượt đi hơn ba xích, thằng ngu cũng biết thứ bên trong xương cá chẳng hay ho gì.
Vân Diệp
lại lấy một con cá khác làm y như vậy, lần này lấy một cái ngân châm
xanh lam, hai cái ngân châm đặt trước mặt, Vân Diệp chống cằm, đầu lắc
lư, cứ như làm thế mới suy nghĩ được.
Nếu như hôm qua có người
muốn giết mình thì tám mươi tên Vân Diệp cũng chết queo rồi, vì sao lại
làm thế? Vì sao chứ? Nếu không muốn giết người thì cương châm giải thích ra sao?
- Vân hầu, để nô tài mang hai cái cương châm này về, mấy lão cung phụng trong hoàng cung sẽ biết đây là cái gì và ai dùng.
Đoàn Hồng cẩn trọng nói với Vân Diệp, nếu trước kia hắn coi Vân diệp là
người may mắn, lần này là lần đầu dùng khẩu khí bình đẳng nói chuyện với người trẻ tuổi trước mắt.
- Không cần đâu, ta biết kẻ nào cho
châm vào xương cá, chẳng qua không muốn nói ra mà thôi, ta cảm giác độc ở hai cây châm này là một loại độc phối hợp, ăn một con cá nói không
chừng không sao, ăn hai con sẽ có chuyện, ta dám đánh cược thứ độc kết
hợp này ăn không chết người, ngươi mau mang về để các cung phụng thí
nghiệm, xem xem là thứ gì, nếu không chết người thì ngươi gõ chuông tối
thiếu một cái, nếu chết người thì chuông tối gõ bình thường, để ta còn
chuẩn bị.
- Chuẩn bị cái gì?
Đoàn Hồng thấy đầu óc không theo kịp.
- Chạy chứ còn cái gì, nếu độc không chết người thì đây là trò chơi đấu
trí, chỉ cần đủ thông minh, có chơi tiếp cũng không sao. Nếu như là độc
chết người, tức là người ta không phải chơi, ta không chạy thì đợi đao
chém vào cổ à, đi mau.
- Hầu gia còn chưa nói rốt cuộc là kẻ nào
đặt độc châm, bao năm qua cuối cùng cũng có chút đột phá, ngài mà chết
là lại thành mê án.
Đoàn Hồng nhỏ giọng nói với Vân Diệp, kết quả bị đá một phát ra khỏi cửa.
Vân Diệp cầm xương cá định đổ ra ngoài cửa, kết quả không cẩn thận
làm đổ xuống cạnh ngưỡng cửa, y lấy châm dẫm mấy cái, xương cá chìm vào
tuyết, trở lại phòng, ngồi trước cửa sổ tiếp tục xem Lễ ký.
Không biết có phải là mình hoa mắt không, một cái dây lưng màu đỏ sậm ở chân
giường đột nhiên nhúc nhích, Vân Diệp đeo mõm lợn, găng tay da hươu rồi
nhặt dây lưng lên xem, ai ngờ cái dây lưng nảy lung tung, Vân Diệp cười
cực vui, nắm lấy một đầu dây lưng, đặt lên bàn mặc cho cái dây chạy loạn khắp bàn, mỗi lần nó sắp rơi xuống bàn, Vân Diệp lại kéo về, chơi không biết chán.
Cuối cùng rồi cũng chán, liền lật đai lưng lại, hai
con chuột rất nhỏ bị khâu lên dây lưng, da bọn chúng bị dùng chỉ cực
mảnh khâu vào nhau, từ hai cá thể đơn độc biến thành một, tài nghệ cực
cao, trên người chuột không có mấy máu, chuột chạy thoát thân, tám cái
chân chẳng thể nhất trí, cho nên mới lúc trái lúc phải, nếu không nhìn
thấy con chuột sẽ nghĩ rằng là một dây lưng biết khiêu vũ.
Quạ
lại đến rồi, kêu quạ quạ bực cả mình, Vân Diệp không hiểu tiếng động
vật, nên chẳng hiểu chúng nói gì, nhưng y biết một điều, chỗ nào có quạ
là có thịt thối.
Gọi thị vệ tuần tra tới, cùng mình đi về phía
nhiều quạ nhất, chưa tới gần đám quạ đã kêu toáng lên, vỗ cánh làm động
tác chuẩn bị công kích.
Vân Diệp chẳng bận tâm, thị vệ càng chẳng sợ chút uy hiếp này, lấy đao phạt cỏ, tìm kiếm xung quanh, đợi tới khi
Vân Diệp tới chỗ sâu nhất trong bãi cỏ mới phát hiện bãi loạn thạch, năm xưa Khúc Giang rộng hơn giờ rất nhiều, về sau Tiền Tùy tu sửa chỉ để
lại một phần nhỏ, đây chỉ là một phần Khúc Giang xưa, loạn thạch lởm
chởm, mấy cái hình thù kỳ lạ, Vân Diệp còn có ý mang về hoa viên bày
chơi.
Một con đường nhỏ quanh co kéo dài, Vân Diệp kéo thị vệ
chắn phía trước, thong thả đi theo con đường, cố gắng co mình sau lưng
thị vệ, vờ không nhìn thấy ánh mắt âm u của hắn, thi thoảng thò đầu quan sát. Sự cẩn thận của Vân Diệp lây sang bốn tên thị vệ, làm một tên nổi
điên lấy đá ném quạ, thấy chúng im rồi mới thoải mái hơn một chút.
Tên thị vệ đi đầu trẹo chân, Vân Diệp thấy xương của hắn lộ ra khỏi lòng
bàn chân, chẳng biết trẹo kiểu gì, nhưng nhìn nghiêm trọng lắm, nên Vân
Diệp băng bó đơn giản cho hắn, đặt bên đường tiếp tục tiến lên, một kẻ
thông minh, nhưng làm bản thân bị thương vào lúc này, chẳng hiểu hắn
nghĩ cái gì.
Không còn lẽ trời nữa, bị một cái gai táo đâm vào
cánh tay một cái mà sùi bọt mép, tứ chi co giật, cuối cùng thất khiếu
chảy máu, giật giật vài cái rồi nằm im. Đây là thứ độc dược gì, chưa bao giờ nghe nói tới, cả Khiên Cơ dược trong truyền thuyết cũng không khủng bố như thế, từng hỏi Trường Tôn thị xin thứ này, kết quả còn bị đánh
cho một trận.
Kỳ thực sức sống của con người cực kỳ khủng bố,
chẳng có thứ thuốc độc nào có thể lấy mạng người nhanh như vậy, thời n
ày độc dược được sử dụng đều là độc tố của sinh vật hay thực vật, thời
đại dùng độc tổng hợp còn chưa tới, nhịp tim và mạch của thị vệ này
không còn nữa, Vân Diệp xác định hắn chết thật rồi.
Vân Diệp
không định theo vết xe đổ của hắn, mõm lợn nhất định phải đeo, lót một
tấm gỗ vào đế giày, thêm cả găng tay da hươu, võ trang xong thấy hai tên thị vệ còn lại mặt vàng ệch, toàn thân run rẩy, vẻ van nài trong mắt
không thể rõ hơn nữa.
Cũng chẳng cố xông vào, bằng vào cái gì mà
lấy cái mạng nhỏ của mình ra đánh cược? Vân Diệp rất muốn quay đầu lại,
nhưng thấy tên thị vệ trẹo chân đằng xa đã bị treo cổ rồi, Vân Diệp
không chịu quay đầu nữa.
Phía trước mặt trời chiếu rực rỡ, cứ như hi vọng ở phía trước, huống hồ trên tảng đá còn ghi nguy hiểm quay lại, nhìn thế nào cũng thấy chu đáo, hung thủ tốt quá.
Gió bắc thồi
vù vù, tuyết cứ chui vào cổ, rất khó chịu, chẳng ai thấy lạnh, hai tên
thị vệ lưng đẫm mồ hôi, Vân Diệp lột y phục của tên thị vệ đã chết, châm lửa rồi ném vào cỏ, bất kể là thứ độc gì, sau khi bị lửa tịnh hóa sẽ
chẳng còn độc nữa, lửa lớn sẽ gọi các thị vệ khác tới, cỏ cháy rất
nhanh, phía trước cháy, Vân Diệp dẫm lên tro tiến lên, như đi tản bộ.
Lúc này thành Vân Diệp đi trước, hai tên thị vệ rúm ró theo sau.
Vân Diệp tránh xa tảng đá có chữ, chỉ có hạng ngu xuẩn như Bàng Quyên mới
cầm đuốc soi xem rốt cuộc kẻ địch định nói với mình cái gì, quạ đã bay
mất rồi, trong bãi cỏ có một bóng người , chạy theo quạ, hắn không chạy
nhanh bằng quá, nỏ trong tay Vân Diệp đã mạnh, độc dược bôi lên lại thất đức, nên tên áo xám chỉ chạy được hai bước là lưng trúng ba mũi tên,
một phát ba mũi, đó là do Công Thâu Mộc thiết kế riêng để bù đắp cho tài thiện xạ của Vân Diệp.
Lửa quét qua người tên áo xám, hắn phát
ra mấy tiếng vô nghĩa rồi câm nín, hai tên thị vệ hoan hô, muốn chạy tới nhưng Vân Diệp ngăn lại, vẫn kiên nhẫn đi theo lửa.
Y phục của
tên áo xám bắt lửa, lấy cành cây quất mấy cái dập tắt, tóc tai bị thiêu
sạch rồi, nhưng còn chưa chết, toàn thân co giật, mạch vẫn còn, miệng
toàn tro, Vân Diệp cậy miệng hắn ra, phát hiện niêm mạc trên cổ họng đã
biến thành màu trắng, đây là bỏng hô hấp, Vân Diệp biết thuật ngữ chuyên môn này.
Thị vệ muốn chặt đầu của hắn, nhìn một cái là biết cung cách chiến trường, với kẻ địch trọng thương không còn tác dụng gì phải
xử trí như thế, mỗi cái đầu là một phần quân công, không thể lãng phí.
- Chúng ta cần tình báo, tên này rất quan trọng, không giết được.
- Nhưng hầu gia, miệng tên chó má này bị đốt cháy rồi, dù tỉnh lại cũng
chẳng hỏi được gì, chúng ta đang ở hiểm địa, mang theo hắn là gánh nặng, chẳng bằng đem theo đầu cho tiện.
Vân Diệp bỏ mõm lợn xuống nói:
- Ai bảo ngươi một kẻ không nói được là không thể tiết lộ bí mật? Không
có miệng thì còn tay, không còn tay thì còn chân, không biết viết cũng
chẳng sao, ta có một người bạn, ta không hiểu hắn nói gì, nhưng hiểu
tranh hắn vẽ, là người thì sẽ biết vẽ, hiểu được tranh vẽ không phải
khó.
Vân Diệp đứng trong đám cháy đợi các thị vệ khác tới gần,
chẳng bao lâu có tiếng người truyền tới, thủ lĩnh thị vệ đi đầu men theo đường nhỏ chạy tới, khi hắn nhìn thấy bộ hạ bị treo lủng lẳng trên cành cây, lập tức dừng lại, đợi các bộ hạ khác tới đủ mới tiếp tục tiến lên.
Thấy dọc đường không một ai bị thương, Vân Diệp càng thêm nghi ngờ, bi ai nhìn thị vệ lắm mồm bên cạnh:
- Vì sao ngay cả huynh đệ của mình cũng không bỏ qua.
Tên thị vệ đó lập tức vung đao chém Vân Diệp, nhưng tiếng nỏ vang lên, hắn
gục ngay xuống đất, vai trái có ba mũi tên cắm sâu vào da thịt, không
cam tâm cựa mình muốn bò dậy.
Vân Diệp ngồi xuống hỏi nhỏ:
- Biết vì sao ngươi bại lộ không?
Tên thị vệ đờ đẫn lắc đầu, mình ra tay luôn nhanh gọn, chưa bao giờ thất
thủ, hắn chắc chắn Vân Diệp không nhìn thấy mình hạ độc đồng bạn, vì độc dược là viên nến sáp, muốn tan ra trong dạ dày cần ba canh giờ, khi đó
hắn và đồng bạn ở ngoài, Vân Diệp đang ngủ không thể biết.
Hắn rất muốn biết, Vân Diệp lại lảng đi, cười gian nói:
- Ta kệ ngươi giết huynh đệ của mình ra sao, ta chỉ cần ngươi không có
thời gian tự sát, nói chuyện với ngươi là để thuốc tê có tác dụng, kẻ
kia không thể nói gì được nữa rồi, nhưng ngươi thì có.