Vân Diệp mở mắt nhìn nóc lều, cả đêm không ngủ, Lưu Tiến Bảo gác bên ngoài
thấy hầu gia lăn lộn trên giường suốt đêm, tên khốn Dương Vạn Xuân, làm
hầu gia lo lắng.
Sáng thức dậy, Vân Diệp lấy nước ấm lau rỉ mắt, đau đầu vô cùng, nhiễm
lạnh rồi, hình như còn hơi sốt, uống một bát thuốc, miệng rộp lên.
Lão Trình thấy sắc mặt Vân Diệp trắng bệch thì hoảng hồn, vừa định hỏi là chuyện gì thì nghe y chua chát nói:
- Bá bá, xưa nay chỉ cái chết là khó nhất, biết dễ mà làm thì khó.
Trình Giảo Kim liền đuổi Lưu Tiến Bảo:
- Hiểu rồi hả?
- Hiểu rồi, hiểu hết rồi, hôm qua bệ hạ đã quyết định gả Tiểu Nha cho Tề vương Lý Hữu làm vương phi, có nói vài câu, nếu tiểu chất còn đoán
không ra thì thành con lừa ngu xuẩn rồi.
Trình Giảo Kim vội đẩy ngã Vân Diệp xuống giường:
- Con ngoan, chúng ta là đám lừa ngu xuẩn, không hiểu gì cả, không biết
gì cả, làm lừa có cái lợi của nó, nãi nãi ngươi có thể sống lâu trăm
tuổi, Tiểu Thọ Nhi có thể cưới vợ sinh con, ngươi còn có thể sinh thêm
vài đứa con, tương lai dưới gối có cháu nhỏ gọi gia gia, tới khi đó
ngươi sẽ thấy cái lợi của làm con lừa, Trình bá bá, Ngưu bá bá ngươi
hiện giờ đều là con lừa. Dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ gì cả.
- Sao có thể không nghĩ gì chứ ạ, hiện giờ tiểu chất lòng như tơ vò,
Thừa Càn là huynh đệ sinh tử của tiểu chất, thấy hắn nhảy vào lò lửa,
tiểu chất không nỡ.
Lão Trình đột nhiên bật cười:
- Muộn rồi, muộn lắm rồi, cho dù bây giờ ngươi dùng khoái mã ngày đêm đi báo cho Thừa Càn thì cũng đã muốn, chuyện phải xảy ra nhất định sẽ xảy
ra, thái tử nếu muốn làm gì đó thì lúc này đã phát động rồi.
- Ngươi cũng là tướng quân, phải biết quân lênh hạ xuống coi như vạn sự
được định đoạt, xe nặng ngàn cần xuống dốc lý nào dễ phanh lại, so với
bỏ dở giữa đường chẳng bằng thừa thắng xuất kích. Hầu Quân Tập là chuyên gia chiến trận, sao không hiểu thiệt hơn, nếu họ đã phát động thì ngươi chỉ có thể chọn bệ hạ hoặc thái tử thôi, nhìn ngươi tới đây là biết
ngươi chọn bệ hạ.
- Ha ha ha, lão trời già chó má là thế đấy, luôn bắt chúng ta phải lựa
chọn, lúc này phải xem nhãn quang rồi, ngươi nói xem, thái tử có khả
năng thành công không?
Vân Diệp bực bội ngồi dậy, vỗ giường chửi:
- Hắn có khả năng cái rắm, đây là cái bẫy của bệ hạ, bất kể bọn họ vùng
vẫy thế nào cũng không nhảy ra được, tiểu chất dám nói, chỉ cần bệ hạ
xuất hiện giữa hai quân, các tướng sĩ nhất định trói Thừa Càn và Hầu
Quân Tập đưa tới trước mặt bệ hạ, nếu tạo phản thật, Thừa Càn tới một
tia hi vọng cuối cùng cũng chẳng có.
Trình Giáo Kim vui vẻ giơ ngón cái lên:
- Đúng là thằng bé thông minh, nhãn quang hơn tên Hầu Quân Tập bị quyền
thế mờ mắt cả trăm lần, bệ hạ tạo phản lập nghiệp, với loại chuyện này
thành thạo lắm rồi, phản bệ hạ là tìm chết, giang sơn chỉ có thể do bệ
hạ muốn cho ai thì người đó được, không phải ngươi không thể cướp, nhưng kết cục không lành, đây là điều nghiệm chứng qua vô số xương máu.
Lão Trình nói không sai, giờ thì không ai làm được gì nữa rồi, chỉ xem
Lý Thừa Càn có thể giữ được bản tâm không, nếu mê muội tạo phản, không
biết sẽ chết bao nhiêu người, mình không thể làm gì nữa, Vân Diệp thở
dài nằm ngửa lên giường.
- Trông coi hầu gia ngươi, lúc này không gặp ai hết, cũng không cho ra
ngoài, đây là lệnh cấm túc của lão phu, ngươi bị thương phong phải ngủ
kỹ, nếu rời lều, tính mạng khó giữ.
Nghe lão Trình nói nghiệm trọng như thế, Lão Tiến Bảo vã mồ hôi, nói như khóc:
- Lão công gia, hôm qua hầu gia còn khỏe mà, sao lại ngã bệnh rồi, chẳng lẽ lần trước bị bệnh để lại mầm họa?
- Đúng thế, lần này còn hung hiểm hơn lần trước, vạn vạn lần không thể gặp gió, đây là bệnh gặp gió là chết.
Trình Giảo Kim dọa lần nữa, Lưu Tiến Bảo hoảng sợ kéo rèm lều xuống, lấy tay giữ chặt, lúc này Trình Giảo Kim mới hài lòng rời đi, có tên ngốc
như Lưu Tiến Bảo canh, Vân Diệp muốn cũng chẳng đi được.
Nghe nói Vân Diệp ngã bệnh, Lý Nhị cười khan phái ngự y đi xem, nói hai
mắt đỏ, miệng rộp, đó là do ưu lo gây ra, chỉ cần giải được tâm kết là
không sao hết.
- Tiểu tử, thế mới đúng, muốn thanh nhàn đâu có dễ, trẫm đêm đêm mất
ngủ, chỉ lo Thừa Càn lạc lối, không thể suốt ngày bắt mình trẫm lo được.
- Thế này mới giống người một nhà, khuê nữ của trẫm đâu thể để ngươi chà đạp miễn phí, vào hoàng gia không phải chỉ hưởng phúc, còn phải chịu
tội, cứ thong thả đây là bắt đầu thôi, vài năm nữa mới là lúc tiểu tử
ngươi khó sống.
Nhưng thật sự Vân Diệp có thể giả ngốc được không?
Vân Diệp càm giác như bị cuộc sống lăng nhục cho toàn thân bị thương
tích, cung tiễn của người Cao Ly rất lợi hại, nhiều lúc rơi xuống thực
sự như mưa, tiễn leng keng rơi xuống lá chắn, đôi khi tướng sĩ mang lá
chắn bị nỏ tám trâu mang đi, trước kia Vân Diệp chỉ sợ mình bị thương,
lần này bất chấp, chỉ muốn công phá thành An Thị, nói không chừng tròn
trì hoãn được Lý Thừa Càn, không lún quá sâu.
Lấy ở chỗ Lý Nhị một nghìn cân thuốc nổ, hiện giờ chỉ cần đào hào tới
thành là được, khác với hào của Lý Nhị, Vân Diệp vừa đào hào vừa đắp nóc hào, nói thẳng ra muốn tiếp cận tường thành, đặt thuốc nổ, châm lửa,
đoạn tường thành này hẳn không còn nữa.
So với việc nằm trong lều lo âu chẳng bằng làm chút việc, hữu dụng hay
không chẳng sao, làm mình an tâm thôi, công phá thành An Thị chỉ là việc sớm muộn, viện binh Cao Ly đã nửa đường quay về, nhân số nhiều tới mấy
cũng không thể duy trì được lấy bánh bao thịt đánh chó như thế.
Một ngày vất vả kết thúc, hai cái hào tiến hơn trăm mét, ngày mai chiền
đấu sẽ càng thêm hung hiểm, vì vào phạm vi máy ném đá của Cao Ly rồi.
Theo lệ tới lều Lý Nhị điểm danh, báo cáo thành tích hôm nay, đồng thời
dự tính ngày mai, Lý Tích nheo mắt không nói, Trình Giảo Kim nghiến răng ken két, Trương Sĩ Quý giơ ngón tay khen ngợi, chỉ có Lý Nhị nhìn Vân
Diệp đầy thâm ý, không biết là tức giận hay thương cảm, nói chung là vẻ
mặt phức tạp.
Báo cáo xong Vân Diệp về lều, chẳng cởi giáp trụ, ngã thẳng xuống
giường, mệt mỏi tràn tới như thủy triều, đầu chẳng còn thứ lung tung,
chỉ muốn ngủ, cảm giác này thật tốt, trước khi ngủ còn lẩm bẩm một câu.
Lão Trình, Lão Ngưu thấy Vân Diệp mệt mỏi cực độ, không biết phải nói gì, Ngưu Tiến Bảo nghĩ rất lâu mới nói:
- Kệ nó đi, dù sao đây cũng là cách hay, toan tính của bệ hạ có hỏng cũng chẳng thể trách y.
Lưu Tiến Bảo tốn nhiều công sức mới cởi được giáp trụ của Vân Diệp ra, trong quá trình đó y vẫn ngủ.
Hôm sau trờ tờ mờ sáng Vân Diệp đã tỉnh, ăn một cái bánh nướng to, húp
một bát cháo loãng, mặc khải giáp tới dưới thành, đêm qua Dương Vạn Xuân phái tử sĩ đi phá hào, bị binh sĩ Vân Diệp an bài trong hào bắn chết,
ông ta không có hành động nào nữa.
Càng yên tĩnh thì hôm nay công kích càng mãnh liệt, Vân Diệp nhìn ván gỗ Lại Truyền Phong lấy làm nóc hào, lắc đầu:
- Quá mỏng, sẽ bị đá xuyên qua, chúng ta tháo xe mang tới ra, lót thêm một lớp ở đáy, như thế an toàn hơn.
Khi cách hào quanh thành chừng ba mươi mét, đá rơi xuống đúng dự liệu,
có điều độ chuẩn xác quá thếp, hào rộng chưa tới nửa mét khó lấy đá lớn
ném trúng được.
Biết mình khá an toàn, nhưng tiếng động do đá lớn phát ra vẫn khiến
người ta hết nồn, một số tảng đá trơn bóng, còn mang hoa văn, xem ra
người Cao Ly không còn nhiều đá nữa, phải phá nhà rồi.
Một số tảng đá rơi trúng hào, dù sao gỗ cũng yếu sao kháng cự nổi, thương vong là khó tránh hỏi.