Vân hầu, ngài cũng biết đó Đạo Đức Chân Kinh Huyền Đức Toàn Sơ là kiệt
tác tâm huyết của thiếu niên thiên tài đạo gia Thành Huyền Anh, bằng vào nó hắn mới có được danh xưng Tây Hoa pháp sư, trong sách có rất nhiều
bí kỹ bất truyền đạo gia, thậm chí có cả lý giải về tinh tượng, có thể
nói là kết tinh trí tuệ đạo gia, bần đạo nguyện lấy vạn kim đổi một lời
của Vân hầu, xin Vân hầu ta cho Thành Huyền Anh, thiếu cuốn sách này hắn sẽ chết.
- Hắn chết hay không ta mặc kệ, từ khi hắn ở Đông Hải đầu độc ngư dân vô tri ném con vào biển cầu bình an thì ta không quan tâm tới sống chết
của hắn nữa, nếu như không phải vì hắn, với giao tình của chúng ta, ta
sẽ nói miễn phí cho ông.
Viên Thiên Cương cười gượng nói:
- Vân hầu, Thành Huyền Anh đã hối hận rồi, khi đó hắn rơi vào ma chướng
của đạo pháp, cho rằng thần phật đều cần huyết tế mới có thể nguôi giận, biển lớn sóng biển không ngớt, là do lửa giận của long vương, ngài thấy đó sau khi ném hai đứa bé vài mấy ngày sau sóng lặng luôn.
Vân Diệp đứng bật dậy:
- Viên Thiên Cương, ngươi dám dùng lời lẽ lấp liếm cái sai trước mặt ta
à? Gió mùa đông nam mỗi năm đều có, bắt đầu từ tháng ba, kết thúc vào
tháng năm, trong thời gian đó hoặc mưa lớn như trúc, hoặc nắng chói
chang, vốn là một loại hiện tượng tự nhiên, Thành Huyền Anh lại dám nói
bừa bãi, ném trẻ con vô tội vào biển. Đáng sợ hơn nữa lại hình thành
nghi thức cố định, mỗi năm đều giết hai đứa bé, hắn hội hận à? Cũng phải xem ông trời có tha lỗi cho hắn không đã. Thì Thì tiễn khách.
Vân Diệp nói xong phẩy tay áo rời đình, đi được vài bước liền quay lại:
- Bí mật này rất quan trọng, với Đạo gia ông mà nói là chuyện liên quan
tới sinh tử, ông xem lấy mà làm, nếu không đem Đạo Đức Chân Kinh cho ta
thì cũng phải mang lưỡi Thành Huyền Anh tới đây, ta sẽ nói cho ông.
Tiểu Vũ cao hứng giương ô đuổi theo sư phụ, Thì Thì nghiêm mặt tiễn
khách, Địch Nhân Kiệt luống cuống, vừa rồi hai người còn trò chuyện vui
vẻ, chớp mắt cái đã trở mặt, nhanh hơn cả lật sách.
Tiểu Vũ đuổi kịp sư phụ, nhón chân che ô trên đầu sư phụ, nũng nịu nói:
- Sư phụ thật lợi hại, cho lão mũi trâu đó biết tay, lão ta cứ luôn nhìn qua nhìn lại mặt con, nhất định không phải là người tốt, tốt nhất là
không bao giờ cho lão ta vào nhà ta nữa, mắt la mày lém, không phải thứ
tử tế, sư phụ uy vũ.
Vân Diệp yêu thương vỗ đầu Tiểu Vũ, nhận lấy ô, nói:
- Tiểu Vũ, con nhớ kỹ, bất kể lúc nào cũng đừng xem thường mạng người,
thứ này quá quý trọng, với chúng ta mỗi người chỉ có một lần, mất là
hết, không thể nói mạng ai thấp kém hơn ai. Con có biết Đông Ngư thúc
thúc của con vì không không ném con mình vào biển cho hải long vương nên bị hải tặc Đông Hải truy sát, vì không để hắn tiết lộ chân tướng, nên
cắt lưỡi hắn, tớigần đây hắn học viết chữ từ Tiếu Thương Sinh mới nói
cho ta chân tướng.
- Cho nên sư phụ mới không để ý tới giao tình của Viên Thiên Cương, bất
chấp cả thanh danh của Thành Huyền Anh, nhất định phải trừng phạt hắn
giống như trước kia đòi lại công bằng cho Lục Trúc tỷ tỷ.
- Đúng vậy, trên đời này nên bớt đi chuyện xấu xa, thêm vào chuyện tốt đẹp mới đúng.
Đạo gia gặp họa ở chỗ hơi một chút là lấy người sống ra cúng tế, cái
thói xấu này để lại từ thời cổ đại tới giờ chẳng thay đổi là bao. Tín
ngưỡng sau khi tới cực hạn, phát hiện ra không còn gì để hiến thần linh
nữa, liền lấy mạng người ra hiến. Thành Huyền Anh chính là một ví dụ,
khi ẩn cư ở Đông Hải, nghĩ không thông tương lai đạo gia, liền dùng thủ
đoạn kịch liệt kích thích đầu óc, sinh ly tử biệt là tình cảm khác cốt
ghi lòng nhất, là lễ vật trên tế đàn của hắn, còn sinh tử của đám trẻ
con với hắn không quan trọng.
Bản thân Thành Huyền Anh cũng không tin hải long vương sẽ nhận lễ vật
của mình, càng tu hành cao thâm càng không tin thật phật, từng hỏi một
vị cao tăng, tu phật để làm gì, cao tăng nói:
- Mới đầu là bái thần linh, sau bái đạo lý, cuối cùng là bái bản thân.
Những đứa bé trôi bập bềnh trên sóng biển Đông hải có lẽ sẽ nói cho
Thành Huyền Anh rốt cuộc thế nào là sợ hãi, hiện giờ Vân Diệp dùng cách
tương tự đối phó với hắn, bên trong Đạo Đức Chân Kinh Huyền Đức Toàn Sơ
có quá nhiều bí mật của đạo gia, một khi tiết lộ ra, Phật môn sẽ lợi
dụng những đạo lý đó để chế định sách lược công phòng của mình, trong
vòng mấy trăm nay tới, đạo gia chỉ còn cách tìm đường khác, tích lũy văn hóa trước đó sẽ thành vô ích, suy bại là không thể tránh khỏi. Đấu
tranh tông giáo chưa bao giờ ngừng, sự thảm liệt của nó chỉ người trong
cuộc mới rõ.
Tôn Tư Mạc tới, không nói gì cả, ngồi trước bàn của Vân Diệp uống trà, đợi y giải thích.
- Huyền Trang sắp về rồi, mang về vô số kinh thư, phật pháp giảng nghĩa
của hắn ở Thiên Trúc được tôn kính cực lớn, nghe nói hắn còn gặp được
Tam Thập Tam Thiên Phật ngủ mấy chục vạn năm, thấy hắn thì tỉnh lại, nói thế giới này không tốt, chuẩn bị ngủ tới khi tân phật xuất thế mới ra.
Tiểu tử và đạo trưởng đều biết đó là những lời láo toét, nhưng tín đồ
tin, bệ hạ cũng cần một thời cơ để tuyên bố thịnh thế Đại Đường tới, cho nên Huyền Trang sẽ thành chiêu sát thủ của Phật môn, bi tế hội chỉ là
thứ ngụy trang thôi, Huyền Trang sẽ dễ dàng hủy đi nỗ lực mấy năm qua
của đạo gia.
Với Tôn Tư Mạc thì chẳng cần phải che giấu gì hết, nếu như ngay cả ông
ta cũng không tin được nữa thì Vân Diệp cho rằng Đại Đường không còn gì
đáng lưu luyến, học Cầu Nhiệm Khách cưỡi thuyền ra biển lập quốc gia của mình cho xong, đào hoa đảo chủ cũng là danh xưng không tệ.
Tôn Tư Mạc nói là đạo sĩ, chẳng bằng nói là một y gia, mặc đạo bào làm
chuyện y sinh, bao năm qua chẳng thấy ông ta thắp hương lần nào.
- Tiểu tử, ngươi cần Đạo Đức Chân Kinh làm gì, lão đạo ta xem còn đau đầu, ngươi có hứng thú nghiên cứu sao?
Tôn Tư Mạc chẳng ngạc nhiên với tin tức Huyền Trang sắp về, đạo môn hưng suy chẳng có mấy ý nghĩa với ông ta.
- Cuốn sách đó với tiểu tử mà nói chẳng ích gì, lấy về sẽ cho mồi lửa
đốt ngay, trên đó dính máu trẻ con, thứ ô uế như vậy chưa lọt vào mắt
tiểu tử được, cái tiểu tử muốn là cái lưỡi tung tin đồn gây chuyện của
Thành Huyền Anh, lấy lưỡi của hắn nuôi chó, tiểu tử sẽ cho biết tin
Huyền Trang trở về.
Tôn Tư Mạc thở phào, cầm ấm trà đi ra ngoài, nói với Vân Diệp:
- Ngươi muốn lưỡi của Thành Huyền Anh thì cứ nói ra là được, nói tới Đạo Đức Chân Kinh làm cái gì, Viên Thiên Cương sợ sắp điên rồi, cho rằng
ngươi thành nhân vật giống hộ pháp của Phật môn, cầu khẩn ta tới hỏi xem rốt cuộc là sao. Chỉ cần ngươi không vào Phật môn, giúp bọn họ một cách công khai thì các việc quan chẳng liên quan tới lão đạo. Chuyện muốn
lưỡi ta sẽ nói với Viên Thiên Cương, kẻ nói năng lung tung có lưỡi cũng
là thừa, không có thì hơn.
Vân Diệp tiễn Lão Tôn ra cửa, từ xa đã thấy Viên Thiên Cương đợi ngoài
đại môn, thấy Lão Tôn ra liền chạy tới, hỏi tin chính xác, Lão Tôn thì
thầm với ông ta một phen rồi lên xe ngựa về Ngọc Sơn, để lại sư đồ Viên
Thiên Cương đưa mặt nhìn nhau.
Tôn Tư Mạc không đem tin Huyền Trang về nói với Viên Thiên Cương, chỉ
nói Vân Diệp muốn lưỡi của Thành Huyền Anh, chuyện liên quan tới mạng
người, không dính dáng gì tới đạo phật đấu tranh.
Bảo người chuẩn bị cho Viên Thiên Cương một cái xe ngựa, hôm nay ông ta
sẽ rất bận rộn, phải thương lượng với nhiều người về vấn đề lưỡi của
Thành Huyền Anh, tranh thủ thời gian là một loại thái độ, quả nhiên hai
sư đồ muốn hai con ngựa, quay đầu ngựa phóng thẳng tới Huyền Đô quan.
Hai ngày sau đó Vân gia náo nhiệt vô cùng, các đại lão đều tới, vòng vo hỏi Vân Diệp rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra, Vân Diệp cười ha hả nói,
chuyện sẽ có, chỉ cần đưa lưỡi của Thành Huyền Anh tới là biết, lời nói
thì khách khí, nhưng ý chí cực kỳ kiên định.
Đến tối cũng không yên, nóc nhà toàn người bay qua bay lại, quấy rầy Đơn Ưng tán gái, thế là những kẻ bay đi bay lại đều trúng tên, rơi xuống
như vịt, bị hộ vệ Vân gia tóm cổ ném ra ngoài cửa, Vân Diệp chẳng buồn
hỏi tới là do thám hay thích khách phương nào, hộ vệ nói nhỏ với y có
vài kẻ trọc đầu.
Ngọc Lâm tăng tới bái phỏng Vân Diệp, mắt thể hiện sự lo lắng rõ ràng,
ông ta biết nội tình, mang thái độ thăm dò tới Vân gia, khen trà của Vân gia, khen Thì Thì hiếu thuận, thuận tiện khai quang cho Phật tượng của
Vân gia, giảng Phật pháp hai canh giờ cho lão nãi nãi rồi mới cùng Vân
Diệp bàn chuyện bi tế hội.
- Vân hầu, bi tế hội là pháp sự tối cao của Phật môn, để cầu siêu cho
người chết bao năm qua chưa được vào luân hồi được giải thoát, là công
đức lớn, vì sao Vân hầu có địch ý với nó?
- Đại sư nặng lời rồi, Vân Diệp từ nhỏ theo gia sư tu hành, tuy không
tin thần phật, song cũng không bài xích, chỉ tin tưởng thiên lý công đạo dưới trời cao lồng lộng, Phật môn lấy này bỏ công lớn, chuyện thủy lục
đạo tràng thì Vân Diệp vỗ tay khen ngợi, siêu độ người chết, vỗ về người sống đúng là đại công đức, chỉ là vì sao Huyền Trang pháp sư vạn dặm
trở về lại phong tỏa tin tức nghiêm ngặt như thế.
- Thư của Huyền Trang gửi bệ hạ qua sứ tiết Vu Điền cũng bị Phật môn tự ý chặn lại, to gan lắm, nhân lúc bệ hạ còn chưa biết mà đưa cho bệ hạ đi, nếu không ông có làm một nghìn cái pháp sự cũng chẳng bù nổi tổn thất
đâu.
Ngọc Lâm mặt như tro tàn, chắp tay thi lễ với Vân Diệp rồi vội vàng rời
đi, để lão nãi nãi chuẩn bị chiêu đãi linh đình rất kinh ngạc.
Đại môn Vân gia đóng chặt, từ chối khách tới thăm, nhưng ngoài cửa Vân
gia treo một tấm biển gỗ, bên trên viết số mười, cứ mỗi ngày qua đi thì
số lại nhỏ đi một, khi số biến thành ba thì Trường Tôn thị tới, ngang
ngược xem thường mọi lễ pháp, tự ý mở đại môn, tới thẳng hậu trạch, tóm
cổ Vân Diệp từ thư phòng ra, mở to đôi mắt hạnh nổi giận chất vấn:
- Vì sao ngươi nhất định muốn lưỡi của Thành Huyền Anh, ngươi định xào ăn à?
- Bẩm nương nương, vi thần chỉ dọa Viên Thiên Cương, chuẩn bị lấy cuốn
Đạo Đức Chân Kinh đáng ghét đó làm giấy vệ sinh, lần trước thần xin
Thành Huyền Anh, ai ngờ hắn không cho, rõ ràng không coi Lam Điền hầu ra gì, nương nương cũng biết vi thần là kẻ nhỏ nhen, nên mới nghĩ ra
chuyện này.
Vân Diệp định chơi trò vô lại, giảng đạo lý với Trường Tôn thị là vô
nghĩa, đạo lý là nhà bà ta, bà ta nói sao thì nó có lý, lời nói là luật
pháp không phải chỉ là nói chơi.
- Quan bé như hạt vừng, ba ba trong sông Kim Thủy còn to hơn ngươi, còn
thích thể diện gì chứ, Thành Huyền Anh là Tây Hoa pháp sư do bệ hạ
phong, chưa tới một năm bị ngươi cắt lưỡi, thể diện của bệ hạ đặt vào
đâu?
Trường Tôn thị gần như rít lên:
Vân Diệp mặt không đổi sắc nói:
- Thiên hạ thái bình, bách tính giàu có, tướng sĩ anh dũng, mở mang bờ
cõi, vạn quốc triều bái, đó mới là thể diện của bệ hạ, một tên thần côn
múa lưỡi nói bừa chưa xứng là thể diện của bệ hạ.
Miệng nói thế nhưng trong lòng chửi um lên rồi, lão tử từ khi nào mà
thua cả ba ba chứ, Trường Tôn thị chết tiệt, với người khác luôn như gió xuân tháng ba, tới chỗ lão tử thành cái lưỡi rắn rết.
- Chu choa, mấy ngày không gặp mà học vấn đã tiến bộ rồi, biết lấy mũ
lớn chụp cho người ta, tiểu vương bát đản, ngươi rốt cuộc muốn làm gì,
bị cấm túc mà không chịu yên phận, bệ hạ và ta đang cao hứng xem kịch
hay, ngươi xen vào làm cái gì, sao ngươi biết Huyền Trang sắp về kinh?
Ông trời ơi, đây là vị hoàng hậu ôn nhu hiền thục đây sao? Tai Vân Diệp
sắp dài như tai lừa rồi, cả câu tiểu vương bát đản cũng phun ra tự miệng được, mà có vẻ còn nói rất đắc ý.
- Còn kéo nữa sẽ rách tai đấy.
Vân Diệp la om sòm, y không làm gì nổi Trường Tôn thị:
- Rách càng tốt, Trường An gần đây không thái bình, ngươi cứ ở nhà đọc
sách, hai tay không nghe chuyện ngoài cửa sổ có gì không tốt? Vậy mà lúc nào cũng lắm chuyện, hai nhà Phật Đạo tranh đấu, xen vào hay lắm à?
Trường Tôn thị tức lắm, mình tranh thủ cho y mấy tháng nghỉ ngơi thoải
mái, y lại đi chuốc họa vào thân, uổng phí lòng tốt của mình:
- Trong nhà ngươi bắt được mấy tên thích khách rồi? Đừng nói không ai
muốn giết ngươi, cái tên mà trời tối đen cũng bắn được tên kia là ai?
Giờ mới phát hiện Vân gia ngươi ngọa hổ tàng long không dễ tính kế đâu.
Vân Diệp lười nhác ngồi trên ghế không thèm đứng dậy nữa, xoa tay vịn nói:
- Thần đương nhiên biết, cũng tính ở nhà sống thong dong, còn chuẩn bị
lén lút tới Trường An nghe âm nhạc, ca vũ của Quy Tư, ai ngờ đúng lúc
này thần biết chuyện Thành Huyền Anh ném trẻ nhỏ vào biển, chuyện này đã thành thông lệ, giờ năm nào cũng ném, nhất là khi hắn thành Tây Hoa
pháp sư, vốn mỗi năm chỉ ném hai đứa, giờ thành một năm ném bốn đứa. Cái gió mùa đông nam không kiếp đó năm nào cũng có, nói cách khác truyền
thống này sẽ tiếp diễn, bệ hạ coi nhân khẩu quý giá như thế, chịu nổi
bọn chúng mỗi năm ném trẻ nhỏ vào biển, vào sông, vào lò lửa như thế
không?
- Chuyện mà Tây Môn Báo năm xưa cũng không làm, vậy mà đám khốn kiếp đó
lại làm hăng hái như thế, thần học Tây Môn Báo ném Thành Huyền Anh vào
biển. Thần mặc kệ, lần này nhất định phải lấy lưỡi hắn nuôi chó.
Trường Tôn thị ngẩn người, trước kia chỉ cần mình ra mặt bất kể chuyện
lớn đến đâu Vân Diệp đều nghe theo, lần này bà nghe ra Vân Diệp nghiêm
túc rồi.
Chán nản ngồi xuống hỏi:
- Vì n hững đứa bé này ngươi không ngại khơi lên tranh đấu giữa hai nhà Phật Đạo?
Vân Diệp đứng dậy rót trà cho Trường Tôn thị, nói nhỏ:
- Chuyện chó cắn chó có gì mà phải bận tâm, có loạn cục bệ hạ mới nhìn
rõ được, lại không phải chuyện liên quan tới dân sinh, không liên quan
tới an nguy xã tắc, đợi bệ hạ hiểu rồi, làm ra sao với trí tuệ của bệ hạ sẽ có kết quả tốt. Còn với thần, tính mạng những đứa bé kia quan trọng
hơn đám hòa thượng đạo sĩ nhiều.
Trường Tôn thị uống một ngụm trà:
- Thái độ của bệ hạ cũng như vậy, khi ta nói với bệ hạ, người bảo càng
loạn càng tốt, loạn sớm hơn loạn muộn, hiện giờ loạn tốt hơn sau này
loạn, Phật môn một mình độc chiếm không phải là chuyện tốt, Đạo gia quá
thịnh vượng cũng không phải tốt, trong loạn cục tìm điểm cân bằng là
biện pháp tốt nhất.
- Bệ hạ nói đúng lắm, tông giáo cần dẫn dắt, không thể bỏ mặc, đợi tới
khi thần quyền lớn hơn vương quyền thì muốn khóc cũng không có nước mắt.
- Bọn chúng dám!
Trường Tôn thị mày liễu dựng ngược, vỗ ghế đứng dậy, không thẹn là nhất
quốc chi mẫu, khi nổi giận toàn phòng chỉ có mỗi Vân Diệp còn ngồi,
những người khác quỳ sụp xuống, như chim cun cút.
Cảnh này bị Tiểu Vũ xách ấm trà vào nhìn thấy, mặc dù nó hoảng sợ quỳ
xuống, Vân Diệp lại nhìn thấy đứa bé này nghiến răng, tựa hồ muốn đứng
dậy, trừ quỳ với cha mẹ, sư phụ là tâm lý không kháng cự, quỳ với người
khác tựa hồ nó thấy là một sự xỉ nhục.
Không xong, nha đầu ngốc này, con tưởng Trường Tôn thị dễ chơi à? Vội đi tới, nhận lấy ấm trà trong tay nó, bảo cùng những người khác tạm tránh
đi.
Tiểu Vũ trà trộn trong đám đông rời đi, còn thi thoảng nhìn trộm Trường
Tôn thị mấy cái, cực kỳ hâm mộ khí thế mạnh mẽ của Trường Tôn thị.