Trường Tôn bị khinh bỉ nhìn Vân Diệp, bà muốn xem Vân Diệp trở mình
thế nào, Cao Dương ngượng ngùng rụt tay về, nhìn ca ca rất thiếu tự tin.
Lý Khác gấp quạt lại, nghiêm trang chắp tay: - Xin thỉnh giáo.
Vân Diệp rót cho mình chén trà, thong thả uống một ngụm mới nói: -
Khi Cao Dương sinh ra, ta nghe nói bệ hạ khen muội ấy có linh tính, đó
là thứ nhất, Cao Dương sáu tuổi tiến học được Tiêu Vũ tiên sinh khen
thông minh mà hiếu học là hai. Cao Dương cập kê, bệ hạ nói tên tiểu tử
Di Ái may mắn lấy được gia nữ thông tuệ như thế là tổ tông tích đức, đó
là thứ ba. Có ba điều, ai dám nói Cao Dương là kẻ ngốc.
Trường Tôn thị tựa hồ dự liệu được Vân Diệp sẽ nói thế, chậm rãi hỏi: - Sáng nay bệ hạ nói, Cao Dương là nha đầu ngốc, giờ có tính vào không?
Cao Dương sung sướng trợn mắt lè lưỡi ra giả ngốc, Lý Khác hả hê liếc Vân Diệp, lấy quạt gõ lòng bàn tay, xem chừng khoái trá lắm.
Pháp luật thực ra là nhà bà ta ra, Vân Diệp nói gì được, dù Lý Nhị
chưa nói, giờ nói cũng không muộn, thở dài lấy kẹp tóc ra, đưa cho Cao
Dương: - Mỗi khi ta làm chuyện ngu xuẩn đều mang cái kẹp tóc này nhốt
mình trong phòng cả ngày để trừng phạt, nếu muội đã trợn mắt lè lưỡi,
vậy nhất định là kẻ ngốc, đeo cái này vào tự trừng phạt đi, lần này có
ca ca, mẫu hậu, phụ hoàng muội giúp, tất nhiên là đánh đâu thắng đó. Về
sau xuất giá rồi không may mắn như thế nữa đâu, tên ngốc Phòng Di Ái nếu không bảo vệ nổi muội, tương lai nhất định rất thảm, nên nhớ, trên đời
không chỉ ta được lý không tha người, muội cũng không phải lúc nào cũng
thoát được.
- Vân Diệp, ngươi làm thế là để giáo huấn ta, muốn ta ghi nhớ phải không?
Trường Tôn thị ôm Cao Dương, vỗ đầu nàng: - Chưa phải quá ngốc, ta và mẹ con có giao hảo, mẹ con trước khi lâm chung phó thác con cho ta,
muốn ta dạy dỗ con cho tốt, do con không phải do ta sinh ra, nên ta thả
lỏng con một chút, không nghiêm khắc như đám Trường Lạc, nay nhân cơ hội này để con nhớ kỹ cũng tốt.
Cao Dương chui ra khỏi lòng Trường Tôn thị, lấy cái kẹp tóc của Vân Diệp: - Đây là tai thỏ à?
- Không phải, đây là tai lừa, làm sai là con lừa ngốc, không có gì
phải che giấu, nếu như người khác tiếp nhận vụ làm ăn nay sớm đã chia
đơn đặt hàng ra bán đi, kiếm được tiền rồi thoát thân, tới khi đó kế
sách của ca ca muội có đối phó với toàn bộ huân quý Trường An không?
Hoàng gia chỉ có thể xử lý duy nhất một người là muội thôi.
Cao Dương gật đầu, đeo tai lừa lên, thi lễ với hoàng hậu: - Hài nhi
ngu xuẩn biết sai rồi, xin mẫu hậu giáo huấn, giờ hài nhi tới phủ tông
nhân nhận phạt.
Thấy nàng muốn đi, Vân Diệp trả lại hợp đồng: - Trả cho muội đấy, số
dạ ta đã dùng coi như học phí của muội, mang số còn lại đi, trả lại tiền cho Vân gia, không được thiếu một đồng, muốn tiêu thụ được dạ thì hỏi
Lan Lăng và Phòng Di Ái, chúng sẽ cho muội cách hay.
Trường Tôn thị nhìn Cao Dương đi xa, trầm ngâm nói: - Đám tiểu nương
tử nhà ngươi còn có tầm nhìn hơn công chúa, ngươi có tính chuyện kết hôn với hoàng gia không?
- Không được, trừ khi chúng muốn, những nhi tử chưa thành thân của
nương nương đều là thân vương, Đông Tây Nam Bắc chưa đủ thân phận, còn
Tiểu Nha? Nó sẽ hủy cả hoàng cung mất, nương nương để nó ở nhà hại thần
đi.
- Ta nói tới đệ tử của ngươi kìa, Tiểu Vũ được lắm, Thì Thì cũng tốt, là đệ tử thân truyền của ngươi, luận thân phận địa vị đã đủ. Nhất là
Tiểu Vũ, bản cung rất coi trọng nó.
Vân Diệp thiếu chút nữa cười gập lưng, Lý Khác mặt tái đi nói: - Mẫu
hậu định để đệ đệ nào sống trong dầu sôi lửa bỏng? Tiểu Ảm hay Tiểu Hữu? Hai đứa nó ai có thể làm đối thủ của Tiểu Vũ? Nhất định sẽ chịu tội cả
đời, có điều nha đầu Thì Thì dịu dàng đáng yêu, gả đứa nào cũng được.
Còn Tiểu Vũ thì thôi đi, nhà ta có một đứa yêu nghiệt là Thanh Tước đủ
lắm rồi, không dám có thêm nữa.
- Thông minh không tốt à?
Trường Tôn thị lấy làm lạ hỏi hai người:
- Mẫu hậu, tính Tiểu Vũ giống Vân Diệp như đúc, tuy xinh đẹp mê đắm
lòng người, nhưng tự cao vô cùng, học sinh thư viện không có mấy đứa hơn nó, bất kể mẫu hậu gả cho đệ đệ nào, hài nhi đảm bảo, cuối cùng vương
phủ đó sẽ do Tiểu Vũ định đoạt, gả cho nhà huân quý phổ thông không sao, gả vào nhà ta sẽ có chuyện, còn là chuyện lớn, nên mẫu hậu đừng nghĩ
tới Tiểu Vũ nữa.
- Có điều Tiểu Ảm có thể cưới Thì Thì, hài nhi rất tán thành, nếu mẫu hậu đồng ý, hài nhi tìm mẫu thân con thương lượng ngay, Tiểu Ảm đã mười sáu, nên tính chuyện hôn sự rồi.
- Con là ca ca cùng mẹ với Tiểu Ảm, tất nhiên không hại nó, nếu con
thấy tốt thì đi tìm Dương phi nói đi, Vân diệp không có vấn đề gì chứ?
Trường Tôn thị thấy cả hai không đồng ý gả Tiểu Vũ cho hoàng gia đành
thôi:
- Hừm, đệ tử của thần, ai muốn cưới cũng được, dù kẻ đốn củi xách
nước cũng chẳng sao, tiền đề là nó chấp nhận, nếu Tiểu Ám có bản lĩnh
lấy được trái tim của Thì Thì thì thần không phản đối, chỉ không biết
Tiểu Ảm có bản lĩnh đấy không.
Trường Tôn thị cứ như nắm chắc lắm, đứng dậy đi được vài bước quay
lại nói: - Cứ quyết như thế, tưởng mình là cái gì chứ, nhìn trúng khuê
nữ nhà ngươi là vinh diệu lắm rồi, còn làm cao, Thì Thì thì hoàng gia
cưới chắc, ta không tin đường đường thân vương lại không có cách gì
chinh phục thôn cô sơn dã.
Trường Tôn thị chắc cảm giác được Lý Nhị sắp tỉnh, tới xem thuốc còn
hiệu lực không, Vân Diệp và Lý Thái tới rời hoàng cung về Ngọc Sơn.
Học sinh đã tốt nghiệp không được ở lại Ngọc Sơn nữa, bọn chúng đã
xuất sư, phải mau chóng rời đi, trên đường bắt gặp xe ngựa liên miên,
không có xe trâu, dù có tiền hay không đều dùng xe ngựa, đó là do hoàng
gia bỏ tiền, nhà ở phường Lập Chính đã chuẩn bị, cho chúng ở miễn phí
tới khi nhận việc. Lần này hoàng gia không đánh trượt một học sinh thư
viện nào, đứa kém nhất cũng được các đại thần cho rằng nên tới tương tác giám rèn luyện vài năm sẽ thành nhân tài, Diêm Lập Bổn cho rằng, trừ
công bộ ra, phân học sinh thư viện tới đâu cũng là lãng phí.
Đem so ra, học tử châu huyện được Lý Nhị phá cách tuyển chọn ba hai
người, lần đại khảo này, học vấn sĩ tử cao hơn hẳn trước kia. Tuy oán
trách vang lên không ngớt, nhưng sau khi đọc đề thi của học sinh thư
viện, tất cả đều ngậm mồm, một tên còn bỏ tiên sĩ, chuẩn bị vào thư viện học lại ba năm, Vân Diệp biết tin cười tít mắt, Lưu Nhân Quỹ cuối cùng
cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Tới quán nước của nhà Cẩu Tử, mẹ Cẩu Tử vẫn bán trà, có điệu nơi này
luôn có một cô nương yểu điệu che mặt giúp đỡ, Cẩu Tử chỉ cần tới gần là bị mẹ đuổi đi, đang ngứa ngáy thấy Vân Diệp và Lý Khác chuẩn bị xuống
xe uống trà, vội chạy tới hỏi: - Hầu gia, nữ tử đó rốt cuộc là ai? Ngài
có biết không?
- Không biết, sư phụ ngươi đi cầu thân rồi mà, lão nương của ngươi
cũng gặp thông gia rồi, phải giữ lễ, tới ngày thành thân sẽ biết hết,
trước đó nếu dám làm loạn, ta đưa ngươi vào cung làm bạn với Đoàn Hồng.
Lý Khác liếc cô nương đó, cười nói:
- Ta thấy cô nương này vóc người tha thướt, quyến rũ mà đoan trang, là lương phụ hiếm có, Cẩu Tử thật có phúc.
Nghe Lý Khác khen, Cẩu Tử cười không thấy trời đất đâu nữa.