Lý Thừa Càn, Lý Thái, Lý Hoài Nhân nối nhau tới.
Ba người bọn họ có ba mục đích khác nhau, Lý Thừa Càn muốn nhét người
vào, dễ thôi, vốn nên như thế, đường đường thái tử điện hạ lại không
biết mạch mệnh của đế quốc là sỉ nhục.
Lý Thái không muốn giao ra cơ cấu nghiên cứu ở điện Vũ Đức, cho rằng đó
là tài sản riêng của hắn, nhưng chi viện cho Vân Diệp bản vẽ và vật
liệu, tuyên bố, tương lai đại ca hắn làm hoàng đế thì điện Vũ Đức vẫn là của hắn.
Lý Hoải Nhân chỉ cầu Vân Diệp sớm khởi động làm xưởng thuốc nổ, như thế cha hắn mới sớm ngày rời khỏi chiếu ngục.
Vân Diệp không để ý tới yêu cầu của mấy người họ, không nói câu nào, lúc này không thể hứa hẹn gì hết, mấy kẻ này suốt ngày tìm cớ lừa mình vào
trong nhóm của chúng, không thể được, Lý Nhị vẫn còn sống, mà xem chừng
sống một hai chục năm nữa cũng không thành vấn đề, mấy ngày trước còn có thể ném mâu xuyên qua hai cái bia, chọn phe qua sớm chẳng có lợi gì, có thể hỗ trợ vào lúc thích hợp, nhưng tuyệt đối không thể thẳng thắn công khai ngả theo, chẳng hoàng đế nào thích người như thế.
Vụ nổ này tác động lớn tới thư viện, không riêng vấn đề lở núi, đa phần
tác động vào lòng người, Lý Cương bệnh nặng, Nguyên Chương cực kỳ phẫn
nộ việc triều đình đặt xưởng thuốc nổ ở hậu sơn thư viện, ngay Hứa Kính
Tông chưa bao giờ chống đối hoàng đế cũng đứt ra nói xưởng thuốc nổ chỉ
có thể đặt ở nơi hoang vắng.
Lý Cương là người hiểu uy lực của thư viện nhất, trong mật thư ông ta
gửi cho hoàng đế nói, tiếp tục thế này sẽ có vũ khí vô số người nằm mơ
cũng không nghĩ ra, hiện có tiên sinh và học sinh thư viện quan sát thế
giới vi mô rồi, dù thuốc nổ hay dầu hỏa, hoặc là các loại độc trùng, bọn họ đã phát hiện ra một số thứ không hay, một khi thứ ác ma này bị thả
ra, đó là tai họa của Đại Đường.
Thiên hoa ( đậu mùa) hiện giờ có thể dự phòng, nhưng ôn dịch mới thì
sao, giám sát không tốt thì trăm họ lầm than không phải là câu nói
xuông, hai chữ giám sát chiếm nửa bức thư của Lý Cương.
Hoàng đế xem xong phong thư thở dài cho vào hộp khóa kín, cùng Vân Diệp
rời cung Vạn Dân. Vân Diệp ngồi bịch xuống thềm, không còn sức mà đi
nữa.
Y càng hiểu những thứ đáng sợ trên thế giới này hơn hoàng đế, bệnh than, dịch hạch .. Y có thể liệt ra một danh sách dài.
Người thư viện hiện giờ hứng thú với mọi thứ, cái gì cũng muốn nghiên
cứu ra, vấn đề là khi chưa có phòng ngừa, nghiên cứu ra thứ này có tốt
không?
Lý Nhị thấy Vân Diệp ngồi xuống cũng ngồi theo, ngửa đầu nhìn mây trắng trên đời.
- Thảm cảnh Lý Cương tiên sinh miêu tả làm trẫm không rét mà run, thì ra thế giới có nhiều thủ đoạn khủng bố lấy đi tính mạng con người như thế, Vân Diệp, thứ đó là từ học vấn của Bạch Ngọc Kinh ngươi mà phát triển
ra, ngươi t hấy sao? Chúng ta phải ứng phó thế nào?
- Bệ hạ, hậu quả còn khủng khiếp hơn bệ hạ nghĩ cả trăm lần, có một thứ
trong bốn năm giết hơn hai nghìn năm trăm vạn người, từ đó có thể thấy
nó đáng sợ ra sao.
( Có vẻ nói HIV vào thập niên 80, vài năm có 25 triệu người chết)
- Bạch Ngọc Kinh sở dĩ vén tấm màn khủng bố đó, mục đích trước tiên là
trị thiên hoa, ai ngờ chúng ta càng nhận thức với thứ này sâu hơn, nó
thành bàn đạp đầu tiên chúng ta vượt con sông ngăn cách chúng ta nhận
thức thế giới.
- Về học vấn, đây là chuyện tốt, nhưng từ cách nhìn nhân văn của Lý Cương tiên sinh, chúng ta đúng là tự tìm đường chết.
- Đáng sợ nhất là chúng ta không thể cưỡng ép ngăn cản, một khi nghiên
cứu từ công khai chuyển sang âm thầm, càng khó khống chế, tới khi đó Đại Đường không còn nơi nào là an toàn nữa.
Vân Diệp cuối cùng cũng đem lo lắng của mình nói ra.
Quân thần đều không còn hứng thú nói chuyện, Vân Diệp gục đầu vào gối,
suy nghĩ đối sách, Lý Nhị nhìn mây trôi trên trời, chẳng biết nghĩ gì,
hai người đều hiểu đây là vấn đề không có lời giải, trên đời vốn không
có cách vẹn toàn.
Tác dụng phụ do Vân Diệp mang kiến thức hậu thế tới đang dần xuất hiện,
Đại Đường sau khi nếm trải mật ngọt thời đầu, giờ phải thanh toán hóa
đơn rồi.
Vụ nổ lần này chỉ là sự mở đầu, về sau trời biết còn chuyện khủng bố gì
xuất hiện nữa. Vân Diệp thực sự muốn bỏ chạy, nếu chạy tới đảo xa câu cá được là tốt nhất, nhưng có lý nào châm lửa xong rồi bỏ đó.
- Sức phá hoại của thuốc nổ có hạn, nhưng đám nghiên cứu vi trùng phải
chuyển đi xa, sa mạc, núi non, hải đảo đều được, tuyệt đối không để
chúng xuất hiện ở nơi đông người, nếu chúng cũng xuất hiện sự cố, thì đó không phải là chuyện chết vài trăm người nữa.
Lý Nhị cười ha hả:
- Ngươi quá lo rồi, tổ tiên chúng ta thiếu chút nữa bị đại hồng thủy
nhấn chìm, bị chiến tranh nuốt chửng, bị dã thú ăn thịt, chẳng phải vẫn
sống sót sao?
- Tiểu tử, ngươi cho rằng vương triều các đời dựng lên thế nào? Đại bộ
phận là may mắn, nếu Hán Cao Tổ bị Hạng Vũ giết chết ở Hồng Môn Yến thì
làm gì có Lưỡng Hán, Tào Tháo nếu quyết tâm hơn, giết chết Tư Mã Ý thì
cũng không có Lưỡng Tấn, cho nên cuộc đời này đầy sự may mắn.
- Nếu ngươi xuất sơn không gặp được Trình Xử Mặc, cũng sẽ không tới Đại Đường, như thế hoặc ngươi gây sóng gió ở Đại Đường, hoặc giống sư phụ
ngươi du ngoạn nhân gian, nhưng mãi mãi không hòa nhập vào quốc gia này.
- Trâm và hoàng hậu tốn rất nhiều công sức mới khiến ngươi hòa cùng
nhịp thở với Đại Đường, có biết trẫm trả giá lớn ra sao không? An Lan hồ đồ thành tiểu thiếp của người, hoàng gia cũng hồ đồ chấp nhận món nợ
này.
- Ở vấn đề của ngươi, trâm và hoàng hậu đều đứng ở góc độ gia pháp sử
phạt, phạt đứng, trách mắng, đánh đập đều có. Dù lúc trẫm tức giận nhận
cũng không muốn dùng quyền lực quân vương với ngươi, ngươi tưởng trẫm
không biết ngươi và Thanh Tước dùng nhuyễn giáp à?
- Trẫm nói những lời này là đứng ở lập trường trưởng bối, chúng ta mỗi
khi tiến một bước đều phải trả giá, sự vật mới xuất hiện chúng ta không
ngăn cản được, nhiều khi chúng xuất hiện vô cùng ngẫu nhiên, tới lúc
chúng sẽ tự xuất hiện, giống như dưa chín sẽ rụng vậy.
- Tiểu tử, thẳng tay mà làm, trẫm đợi thành quả của ngươi, nhân sinh trăm năm, như bóng câu qua cửa thôi.
Vân Diệp sau khi rời hoàng cung, định triệt để chỉnh đốn thư viện một
chuyến, những năm qua mình để mặc thư viện tự do phát triển, hiện giờ
xem ra không thích hợp, cái cây này mọc hoang rồi, cần phải cắt tỉa.
- Hạ thủ nhẹ thôi, cái cây này vẫn là cây non, trẫm còn mong con cháu
đời sau hái quả, đừng để nó bị thương tổn quá lớn, xưa nay ngưa hạ thủ
thường tàn nhẫn, trẫm lo hại cây, ngươi hãy đi cùng hoàng hậu đi.
Đó là lời Lý Nhị nói khi Vân Diệp đi, ông ta hi vọng Vân Diệp thẳng tay
vung đao cải cách, cũng muốn gió xuân mưa phùn của Trường Tôn thị làm
cái cây này phát ra sức sống bừng bừng.
Lý Cương đã không thể nói được nữa, Vân Diệp quỳ trước giường, nắm tay ông, y cảm thụ được ngọn lửa sinh mệnh đang dần tắt.
Ông già này đã là đèn cạn dầu rồi, không thể cho y sức mạnh như trước
nữa, mỗi hơi thở đều vô cùng gian nan, yết hầu phát ra tiếng khò khè.
Ông muốn nói nhưng không nói ra được.
- Tiên sinh, học sinh muốn cắt tỉa cái cây thư viện, nếu hạ thủ quá
nặng, người đừng trách học sinh, học sinh biết từng cái cây ngọn cỏ ở
đây đều là tâm huyết của tiên sinh, nhưng cứ sinh trưởng thế này, nó sẽ
hút cạn dinh dưỡng của cây, học sinh lại chẳng biết nó sẽ biến thành cái gì.
Lý Cương tự hồ trở nên vô cùng nóng ruột, mắt nhìn bốn phía, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Vân Diệp lấy mực bôi lên tay ông, lấy một tờ giấy, đặt tay ông lên trên, Lý Cương khó khăn cử động hồi lâu mới dừng lại.
"Được!" Đó là lời cuối cùng của Lý Cương, nhìn cái chữ gần như không
nhận ra được này, Vân Diệp cầm tay ông đặt lên má, không biết phải nói
sao, lúc sắp ra đi, ông vẫn ủng hộ mình.
Lý Cương đi rồi, không có tôn tử, chỉ có một tôn nữ, cho nên Vân Diệp quỳ trước giường của ông, đọc cho ông lời chúc mừng.