Vân Diệp một mình ngồi trong phòng khách nhìn ánh nến leo lét, sống càng lâu thường hay nghĩ tới
chuyện cũ, trước khi đi ngủ chuyện bám bụi xưa cũ ùa tới, dù là mơ, đều
mơ thấy rõ ràng thế giới kia, chuyến đi này kỳ thực muốn được yên lòng.
Biết mình ra ngoài một cái là khiến tất cả mọi người bất an, từ hoàng đế tới thần tử sẽ suy đoán mình ra n goài làm gì.
Hiện giờ tướng lĩnh thiên hạ đều xuất phát từ Ngọc Sơn, dù mỗi khóa tốt
nghiệp đều do hoàng đế phát giấy tốt nghiệp, nhưng không một ai có thể
lờ đi con người đã gần như biến mất khỏi Đại Đường.
Ưng Châu hiện giờ là nước trong nước, Lý Dung đã thành công tách tòa
thành này khỏi quốc gia, đây là đất phong tư nhân thái tông hoàng đế
phong cho hắn.
Thế lực ẩn giấu mới làm người ta sợ hãi, nếu Vân Diệp thành thực dưỡng
lão ở Ngọc Sơn, Lý Thừa Càn sẽ không nghĩ nhiều, dù mang hi vọng Vân
Diệp sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo, song vẫn phái thám tử tốt
nhất đi theo.
Mang theo vô số thám tử của hoàng đế, Trường Tôn gia, Độc Cô gia và nơi khác đi du ngoạn, Vân Diệp thấy vô cùng thú vị.
Khi tới thăm Đơn Ưng và Đại Nha, đám thám tử chọc giận Đơn Ưng, bị hắn
bắt tám tên treo trên cổng thành thị chúng, nhưng uy hiếp vô nghĩa, kẻ
theo dõi càng nhiều.
Tiểu Miêu bê tới một chậu nước, cởi tất phu quân, rửa chân cho y, Tân Nguyệt ở bên phàn nàn:
- Cả đống tuổi rồi, sao không ở nhà thiếp hầu hạ, ăn gió nằm sương làm cái gì?
Vân Diệp dựa đầu vào cánh tay nàng:
- Trước kia có người nói với ta nơi khiến an lòng là cố hương, nay lòng ta bất an, muốn tìm lại chính mình.
Lý Thừa Càn ho khù khụ vang vọng cung Vạn Dân, công tác thu hồi quyền
lực của hắn đã sắp hoàn thành, lấy khăn thấm nước lạnh lau mặt, lại tiếp tục mở tấu chương ra đọc.
Lúc này hắn quả thực rất bi tráng, ngực phập phồng như kéo bễ, trán nổi
gân xanh, hắn thấy mình như con trâu già khai hoang trên núi, hai mắt
đeo kính nhìn cái gì cũng đã mơ hồ.
Thời gian trời cao giành cho hắn không còn nhiều nữa, đăng cơ mười năm,
Đại Đường ngày càng phồn vinh, bản thân ngày một suy yếu, hắn thấy cái
quốc gia này đang rút cạn tinh lực của mình.
Người Lý gia không thoát khỏi bệnh hô hấp, từ tổ phụ, phụ thân, thêm cả
mẫu thân đều thế, A Thái hiện cũng phải hít dưỡng khí xoa dịu bệnh hoa
mắt chóng mặt.
Chữ trên tấu chương lần nữa trở nên mơ hồ, Lý Thừa càn bỏ kinh xuống,
tay đấm lưng, mắt nhìn chằm chằm vào tấm ( hoàng dư nhất lãm đồ) trên
tường đối diện.
Màu trên tấm bản đó đó gần như đều là màu vàng, chỉ có vài chỗ mang màu
xám thiếu khỏe mạnh, đó là Triệu châu, Hành Châu, Liêu Đông, Nhạc Châu,
Ung Châu nhìn càng xa hơn phát hiện giữ biển khơi mênh mông có một vùng
đỏ rực, chính là đảo xa.
Một đứa bé đội kim quan chạy vào, có thể tự do vào gian phòng này chỉ có hai người, đó là Lý Thừa Càn và Lý Quyết vừa tròn tám tuổi.
Lý Thừa Càn bế nhi tử lên, cười vui vẻ lấy tay chỉ mỗi châu phủ trên bản đồ, mong Lý Quyết nhớ lấy, đó là đất đai tổ tiên dùng máu đánh đổi,
không cho con cháu quên.
- Phụ hoàng, màu mấy vùng đất kia thật khó coi.
Lý Quyết chỉ mấy chỗ màu xám nói:
- Đúng là cực kỳ khó coi, nhưng hiện giờ cha không có năng lực biến nó
thành màu vàng mỹ lệ, Quyết Nhi, những nơi đó cần con sửa lại màu, phụ
hoàng chỉ làm được tới đây thôi, nếu làm nữa thiên hạ sẽ loạn.
Đỗ Duy tới Trường An, ở trong một khách sạn ở phường Hưng Hóa, suy tính
chuyện cần làm, hôm nay thấy lão nhân đó về Trường An, những tin đồn bên ngoài thành hoang đường, vị lão nhân đó chỉ cần ở bên ngoài ngày nào,
ngày đó thiên hạ không thái bình.
Nam bắc đối đầu hiện rất có thị trường, người phương nam trở nên giàu có muốn đòi thêm nhiều quyền lợi, Lĩnh Nam, Lưỡng Hồ hiện còn giàu có hơn
cả Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông, nhưng chính sách triều đình lại cứ nghiêng
hẳn về ba nơi kia.
Nói tới thân cận, Nhạc Châu thấy mình phải càng được quan tâm hơn mới
đúng, đại bộ phận người ở đây tới từ Trường An, đi trên phố Nhạc Châu
nghe toàn khẩu âm Quan Trung tiêu chuẩn, bằng vào cái gì thuế nông ở Hà
Nam đạo được miễn giảm toàn diện, mà Lưỡng Hồ lại phải nộp thêm hai
thành.
Quan lại hai nơi này suốt ngày dâng tấu minh oan cho bách tính của mình, có lần binh mã Thập lục về rời Hán Trung, nhìn chằm chằm Nhạc Châu.
Có một số người lớn tiếng đoán định, nam bắc đại chiến là không thể
tránh khỏi, trước kia tạo phản là vì không có cơm ăn, còn giờ tạo phản
đã bến vị, là do tranh giành quyền lợi, bách tính phương nam đòi được
đãi ngộ ngang hàng với phương bắc. Có người suy đoán, một khi cuộc chiến này nổ ra, không ai có thể né tránh, vì nó liên quan tới lợi ích của
tất cả, không chết không thôi.
Vị lão nhân kia về Trường An, lời bên ngoài thành nhàm nhí. Không đánh
nhau nữa, nam bắc chỉ có thể tiếp tục dung hợp, vậy cây cầu lớn kia
nhất định được xây lên, như thế quốc gia sẽ thành một.
Đỗ Duy thấy mình sẽ có tiền đồ tươi sáng, không tin Đại Đường chỉ cần
một cây cầu ở Trường Giang, chẳng lẽ Hoàng Hà không cần, Hoài Hà không
cần?
Đỗ Duy thậm chí cho rằng phải xây cầu trên tất cả sông lớn trên toàn
quốc, lòng kích động, vị lão nhân đó về Trường An, vậy là không đánh
nhau nữa, đại kiến thiết sắp vén màn rồi ...
Khi mặt trời lên cao, cung Vạn Dân nườm nượp, công bộ thượng thư Trương
Gián Chi đề xuất kiến nghị xây cầu lớn qua Trường An, thúc giục triều
đình sớm ngày hạ quyết tâm nối liền nam bắc, hiện mâu thuẫn nam bắc chưa tới mức không thể điều hòa, tranh thủ dung hợp, người sống trên mảnh
đất Đại Đường không nên có phân chia nam bắc.
Tấu chương này nói trúng tâm ý của Lý Thừa Càn, mà tấu chương của Vân
Thọ càng làm hắn vui vẻ, vì Vân Thọ phân tích tầm quan trọng của cây cầu ở mặt chiến lược quân sự, chỉ cần có cây cầu này bộ đội tinh nhuệ của
Quan Trung có thể tới bất kỳ vùng đất nào của Đại Đường trong thời gian
ngắn nhất. Nếu xây ba cây cầu ở Trường Giang, Thập lục vệ, Huyền giáp
quân Thủy sư Lĩnh Nam, Đông Hải có thể nâng cao năng lực khống chế quốc
gia lên ba thành.
Lý Thái ngồi trên cái ghế cực lớn, không đứng dậy mà ưỡn bụng nói:
- Trước đó có kẻ nói nam bắc sắp đánh nhau, cô vương vốn muốn đi vả
miệng chúng, quốc gia thái bình, không ai muốn tạo phản cả, Sở công đi
chơi một chuyến liền sinh ra tin đồn này, đừng để cô vương biết kẻ nào
tung ra tin đồn, nếu cô vương tìm được thì tự cầu phúc đi.
Lý Thừa Càn mỉm cười:
- Mồm mọc trên người họ, đệ bịt lại được sao? Cứ để cho họ nói, chúng ta làm việc của mình. Nếu thư viện có phương án hoàn chỉnh, chúng khanh
bàn bạc xem quốc khó có chịu được chi tiêu lớn như vậy không?
- Thực ra không cần mấy tiền của quốc khố, thần đệ có một ý tưởng, hay
là giao thần đệ làm, xây xong cầu thần đệ thu phí qua cầu năm mươi năm,
đương nhiên chỉ thu phí xe cộ và thương cổ, không thu phí người đi bộ và thương rổ, hoàng huynh thấy sao?
Chuyện này thực ra buổi sáng Lý Thái đã bàn với Lý Thừa Càn, vì không
muốn kích thích Phùng Trí Đái và Lý Dung một cánh quá đáng, nên cây cầu
này tốt nhất đeo danh nghĩa Lý Thái tiến hành, thiên hạ có người không
nể mặt hoàng đế, nhưng rất ít người không nể mặt Ngụy vương.
Trường Tôn Xung muốn đứng ra nói nhà mình có thể bao thầu kiến thiết cầu ở Hán Khẩu, thấy Lý Thừa Càn hình như không hề có ý cho bao thầu cả cây cầu, huống hồ hắn ngửi mùi Vân Diệp trong chuyện này.
Trường Tôn Xung phẫn nộ vô cùng, Vân Diệp có thể không bận tâm tới Nhạc
Châu, Lĩnh Nam. Nhưng mình không thể bỏ Triệu Châu và Liêu Đông.
Chẳng lẽ Vân Diệp đã không còn hùng tâm tráng chí nữa ư? Vì sao chứ?