Lý Thái như có mũi chó vậy, chỉ cần Vân Diệp địch xuống bếp là hắn mò tới, vừa mới làm được mười mấy cái quẩy thì phó dịch báo Ngụy vương tới.
Tại Vân gia, Lý Thái chưa bao giờ có tự giác của khách, phó dịch bẩm báo thì hắn đã ở đằng sau, còn đá phó dịch một phát, Tân Nguyệt hậm hực
nhìn Lý Thái, mang quẩy đã rán xong cùng Na Mộ Nhật, Linh Đang tới chỗ
lão nãi nãi thưởng thức, miếng bột nhỏ mà nở to thế này, nhất định rất
ngon.
- Lão bà của ngươi hình như không ưa ta.
Lý Thái kinh ngạc nhìn sợi bột mỳ phồng lên, vừa ăn vừa than phiền:
- Đây là loại thời gian để phu thê tăng tiến tình cảm tốt nhất, bọn ta
đang tình nồng ý đậm thì ngươi xông vào, phải là ta thì ta cũng không ưa ngươi. Có điều nữ nhân kia của ngươi không tệ, ta đi còn chưa có động
tĩnh, ta về đã sinh khuê nữ, nay bụng hình như lại to lên, năm sau về
nhà có khi ngươi nhi nữ song toàn rồi.
Nói tới chuyện này là Lý Thái đắc ý, thổi nguội một cái quẩy chuẩn bị ăn, cười hi hi nói:
- Phương nam thịnh hỏa, lợi cho nam nhân, lại hành phòng liên tục, tất
nhiên con cái sẽ tới, Tôn tiên sinh nói thân thể của ta được hỏa khí của phương nam chữa lành, trước kia ở Trường An trốn dưới đất không có mặt
trời, bị hàn khí xâm nhập, giờ xua tan hết rồi.
Vân Diệp tiếp tục lấy cái đũa dài rán quẩy, Lý Thái từ khi biết Lý Thừa
Càn không đi con đường tệ nhất, cha hắn lại đại thắng ở Liêu Đông, toàn
thân khôi phục tinh thần, sống thư thái vô cùng, con người khoan khoái
thì ăn nhiều, ăn liên tiếp ba cái quẩy, mắt nhìn chằm chằm cái thứ tư
trong chảo.
- Thứ này ăn bữa sáng còn được, thêm nước đậu, đĩa rau muối, rất ngon,
thời điểm khác ăn không hợp đạo dưỡng sinh, đồ rán ngon, nhưng dễ bốc
hỏa.
- Bốc hỏa là tốt, vừa vặn sinh thêm mấy đứa, mẫu hậu trước kia con ta ít con, rất lo lắng, giờ không sao rồi. Đã có ba đứa, trong bụng còn có
một đứa, bốn đứa chắc mẫu hậu không than phiền nữa.
- Nói tới chính sự, ta đưa phượng hoàng đi rồi, cái thuyền đẹp quá thể
đáng của ngươi cũng đưa đi rồi, ngươi nói mẫu hậu có vui không? Ta cứ
thấy sinh nhật mẫu hậu mà chúng ta không về là bất hiếu.
- Không đâu, hiếu thảo đặt trong lòng là được, chúng ta vì tình thế bức
bách mới phải tránh đi, đây là lòng hiếu thảo lớn nhất rồi. Thanh Tước,
một năm nữa là chúng ta về Trường An, ngươi định làm gì chưa?
Lý Thái lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, phe phẩy trước mặt Vân Diệp:
- Trong thời gian ngươi đi Liêu Đông, ta rảnh rỗi không có gì làm, cùng Hi Mạt Đế Á làm ra thứ này, ngươi xem xem.
Vân Diệp lau tay vào tạp dề, gọi đầu bếp tới giúp, cùng Lý Thái xuống
dưới bóng cây, mở tở giấy ra xem, ngẩn ra, đây là định luật Archimedes
có gì mới mẻ đâu?
Lý Thái xoa tay nói:
- Khi ta xác định mật độ thì Hi Mạt Đế Á sửa sang tài liệu lịch sử, vô
tình nói với ta chuyện bậc tiên hiền phương tây cổ đại, trong đó có một
vị tiên triết A Cơ Mễ Đức sống vào tám trăm năm trước, ông ta không làm
hỏng vương miện mà tính ra được hàm lượng vàng trong đó, cực kỳ giỏi.
- Có điều ta không hứng thú với cái này, thứ ta hứng thú là lý luận sức
nâng mà ông ta đưa ra, ngồi thuyền nhiều, sinh tâm lý ghét thuyền, ta
nhớ trước kia ngươi nói sắt cũng có thể nổi trên mặt nước, còn lấy bình
đồng ra thí nghiệm, đúng là thế thật, sau đó ta nghĩ, không khí và nước
đẩy đều có sức nâng, chỉ điều cái nặng cái nhẹ mà thôi, nương có thể
nâng sắt, từ đó suy ra, không khí cũng thế?
- Một miếng sắt không thể nổi trên mặt nước, nhưng chậu thì có thể, nếu
vậy ta làm được cái chậu đồng đủ mỏng, đủ to, vậy không khí có thể nâng
nó lên không?
Mặc dù lý luận này chỉ đúng có một nửa, nhận thức về không khí cũng sai
quá xa, nhưng Vân Diệp không cười, không dám tưởng tượng ra cảnh mình
ngồi chậu đồng bay khắp thế giới, nhưng Lý Thái đã sinh hứng thú với bay lượn, để hắn tiếp tục phát triển, dù khởi đầu đã sai, nhưng tin rằng
sau vài lần giáo huấn, hắn sẽ tìm được con đường chính xác.
- Thanh Tước, ngươi đi làm một cái thí nghiệm, kiếm một cái bình pha lê
mỏng bơm không khí vào, sau đó làm một cái cân, để cân bằng hai bên, sau đó mở nút, xem cán cân có gì thay đổi không, ngươi lấy cả một cái bóng
lợn, làm thí nghiệm tương tự xem có gì khác biệt.
Lý Thái ngẩng đầu lên:
- Ý ngươi là không khí có trọng lượng, trước kia ngươi nói vạn vật thế
gian đều có thể dùng con số biểu đạt ra, chẳng lẽ đúng thế thật?
- Làm rồi ngươi sẽ biết, nói cho ngươi thì quá rõ rồi, tiểu tử, con
đường vật lý ngươi phải đi còn xa lắm? Ngươi có cái nhìn thế nào về ánh
sáng? Đừng nói tới cái ảnh lỗ nhỏ của Mặc Địch, ngươi có cái nhìn thế
nào về thế giới vĩ mô và vi mô? Ngươi biết sấm sét sinh ra thế nào
không? Ngươi biết kim chỉ nam bắt nguồn từ nguyên lý nào không? Thanh
Tước, vật lý vô tận, ngươi học cả đời cũng chưa đủ, mười đời cũng chưa
đủ.
Lý Thái khịt mũi coi thường, cho rằng với vật lực, tài lực của mình, trí tuệ sẽ tới đỉnh cao, không thèm tranh cãi với Vân Diệp ở loại chuyện
này, đột nhiên nhớ ra một chuyện:
- Có bữa tiệc ngươi nhất định phải tham gia, người ta đã phát thiệp rồi.
Nói xong cười ngã ngửa đưa t hiếp cho Vân Diệp.
Vân Diệp ù ù cạc cạc nhận lấy, mở ra xem mới biết là thiếp của Hi Mạt Đế Á, bên trên dùng bút lông viết xiêu xiêu vẹo vẹo :" Mời Lam Điền hầu
Vân Diệp tham gia tiệc rượu sơ triều của Hi Mạt Đế Á."
Vân Diệp vã mồ hôi, cô ta bao tuổi rồi mà mới sơ triều.
- A, phu nhân, vi phu có chuyện không hiểu, mong phu nhân giải thích cho.
Tiễn Lý Thái đi rồi, Vân Diệp chắp tay với Tân Nguyệt đang bế con, vô cùng lễ độ hỏi:
- Phu quân quá khách khí rồi, thiếp thân biết gì sẽ nói nấy, không biết phu quân có nghi vấn gì?
Tân Nguyệt đặt nhi tử xuống giường để nó tự chơi, ngồi xuống chuẩn bị trả lời câu hỏi của Vân Diệp.
- Theo như vi phu biết, nữ tử mười ba sẽ có sơ triều, sau dần trưởng thành, không biết phu nhân có như thế không?
- Phì! Hạ lưu!
Tân Nguyệt biến sắc, bế con chạy mất, mặt rực rắng chiều.
Vân Diệp lắc đầu không hiểu, hai năm trước Tiểu Vũ sơ triều còn tới
thỉnh giáo mình, sao chớp mắt đã thành kẻ hạ lưu. Hi Mạt Đế Á không phải người bình thường, năm xưa làm thánh nữ bị cát lễ làm thương tổn, tới
giờ vẫn không phải nữ nhân bình thường, khiến tính cách của nàng có
thiếu sót, tiệc sơ triều của nàng phải do phụ huynh cử hành, chứng minh
nàng là nữ tử trưởng thành, tiếp nhận người khác cầu hôn, hiện giờ không có người thân, nên nàng tự tổ chức, xem ra Hi Mạt Đế Á rất coi trọng,
có điều, chuyện này nàng nên mời Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật, Linh Đang tham
gia, sao lại mời mình và Lý Thái? Đại nam nhân tham gia loại tiệc này,
bị người ta cười tới chết.
- Xéo, vì sao không đi, lão phu là người làm nghề y, tất nhiên phải giúp Hi Mạt Đế Á chữa vết thương, tới Lĩnh Nam con bé mới nói với lão phu
chuyện này, lão phu dùng là châm lẫn thuốc, lại dùng cả thuốc xông cho
nó mới chữa lành, một nữ tử mang tâm kết này thống khổ mười mấy năm,
hiện được giải thoát, sao không vui mừng, tất nhiên phải đi.
Tôn Tư Mạc vẫn thích ở trong lều cỏ, ông ta dọc đường hái thuốc tới Lĩnh Nam, Lý An Lan liền dùng kim ti thảo dựng cái lều cỏ cho ông ta, tốt
hơn ở trong nhà gỗ nhiều. Ông ta chuẩn bị phân loại từng thứ dược liệu
hái được, viết thành dược điển, cho nên hiện không bước chân ra ngoài.
Đại nam nhân tham gia tiệc sơ triều của nữ nhân tuy mất mặt, nhưng là
hảo hữu ít ỏi của Hi Mạt Đế Á, Vân Diệp vẫn chuẩn bị quà lớn, người ta
không mời, Tân Nguyệt tất nhiên không đi cùng y.
***
Cát lễ: Nghi thức cắt một phần bộ phận sinh dục nữ ( khi 4-8 tuổi), loại bỏ khoái cảm giới tính, tục lệ này giờ vẫn còn nhiều nước vẫn làm, cực
kỳ tàn nhẫn, ghê tởm, để đảm bảo nữ nhân giữ trinh tiết, họ vẫn sinh con được, nhưng không có khoái cảm, không thể phản bội chồng.
Lhq thống kê ước tính trên toàn cầu có chừng 30 triệu phụ nữ bị cát lễ,
hơn nữa mỗi năm còn thêm 2 triệu phụ nữ phải làm nghi thức này, phổ biến nhất là ở Ethiopia , Eritrea, Gambia ngoài ra thì Indonexia và
Philippines cũng rất nhiều, không ngờ có thứ tục lệ kinh tởm này vốn
nghĩ bó chân là tàn nhẫn lắm rồi ...