Lý Hoài Nhân vẫn quỳ trước bài vị tổ tông, Lý Hiếu Cung và Lý Tịnh là
chiến hữu nhiều năm, tình cảm sâu nặng, nghe nói Lý Hoài Nhân đánh Cầu
Nhiệm Khách, ngay lập tức đánh con một trận, phạt tới từ đường ăn năn.
Vân Diệp tới thăm Lý Hoài Nhân, Lý Hiếu Cung rất hài lòng, trước mặt
đống khách trong phòng giáo huấn Vân Diệp một chập, cảnh cáo y sau này
không được cùng Lý Hoài Nhân làm chuyện hồ đồ, phải xác lập lý tưởng cao xa cùng nhau phấn đấu mới đúng.
Cúi đầu nghe ông ta phun hết rắm ra, thỏa mãn lòng hư vinh của ông già,
rồi mang một cái bọc đi thăm Lý Hoài Nhân, lấy chiêu bài kiểm tra thương thế cho hắn đuổi hết đám gia đinh đi, đặt bọc xuống, chưa nói gì thì Lý Hoài Nhân đã lục ra một con gà quay, ăn ngấu ăn nghiến.
Đưa cho Lý Hoài Nhân một chén trà, bảo hắn ăn chậm lại, Lý Hoài Nhân vừa ăn vừa ú ớ nói:
- Ta đói cả ngày rồi, chậm thế nào được, mai nhớ mang hai con gà tới, ta còn phải ăn năn thêm một ngày nữa, trong nhà không cho ăn.
- Ta biết trong lòng ngươi không vui, bằng vào cái gì thằng điên đó đánh chúng ta thì được, chúng ta không thể đánh lại, nên vì xả giận cho các
huynh đệ, khi ta khám bệnh cho thằng điên đó đã hành hạ một trận.
- Thảm chứ?
- Đương nhiên, rơi cả nước mắt!
- Thống khoái, thống khoái, chỉ hận không thể tự tay giết hắn.
- Ta biết ngươi có tâm tư này, cho nên khi tên đó không còn hi vọng gì
nữa hỏi ta là ai? Ta nghĩ tên mình không đủ sức uy hiếp, cho nên báo tên ngươi, thế nào? Làm huynh đệ như thế đủ nghĩa khí chưa?
Lý Hoài Nhân rơi bịch con gà xuống bàn, thần người ra:
- Ta có huynh đệ khốn kiếp như các ngươi, rốt cuộc làm sao còn sống được cho tới giờ?
Đắc ý tới nhà khác, tiểu nhi tử nhà Lưu Hồng Cơ vừa đau đớn vừa sung
sướng, mông nở hoa như Sài Lệnh Vũ, nhưng vây xung quanh là bốn mỹ nữ
như hoa như ngọc, y phục mát mẻ, mắt Lưu Chính Vũ xoay tròn, vừa đưa tay ra không cẩn thận chạm vào vết thương, đau méo cả mặt, đoán chừng một
thời gian dài không làm tân lang được.
Trường Tôn Xung tay cầm sách, nho nhã đi trong vườn hoa gặp Vân Diệp,
trừ khóe mắt có thâm tím một chút thì toàn thân chẳng có lấy một vết
thương, thấy hắn ngồi vững vàng, biết ngay gia pháp nhà Trường Tôn không có mấy tác dụng với hắn.
- Nếu đã tới thăm bệnh thì đứng mang thuốc đi, thuốc trị thương do Tôn
tiên sinh chết tác trong nhà có càng nhiều càng tốt, ta thoát được kiếp
nạn này không dùng tới, chẳng lẽ lần sau tốt số như thế? Lý Tịnh mang
việc huynh đệ chúng ta ra làm diễn kích cho bệ hạ xem, thấy ông ta đáng
thương nên diễn kịch với ông ta một chập, trong nhà còn ai đánh được ta
nữa sao?
- Ta làm Cầu Nhiệm Khách ngủ mười ngày, cho nên chúng ta còn có mười
ngày tốt đẹp, qua mười ngày này thì khó sống, Lý Tịnh lật án cho Cầu
Nhiệm Khách, Phật môn không kiếm chuyện với chúng ta mới lạ, bọn chúng
chỉ mong Trường An loạn, mau nghĩ biện pháp, mấy người chúng ta làm sao
thoát thân đây, tuyệt đối không thể cuốn vào xung đột Phật Đạo, đó là
vũng bùn, ai dính vào là xúi quẩy.
- Ba ngày sau là thọ của tộc thúc ta, ta phải tới Lạc Dương chúc thọ lão nhân gia, ngươi có đi không?
Trường Tôn Xung lật sạch, ung dung hỏi Vân Diệp:
- Không đi, Tôn tiên sinh còn trong rặng Tần Lĩnh, làm người ta không
yên tâm, ta quyết định dẫn gia tướng trong nhà vào núi tìm, đoàn chừng
phải mười ngày nửa tháng mới ra, Xử Mặc cũng đi, Hoài Nhân cũng đi, nghe nói Lý Khác cũng đi, Lý Thừa Càn muốn đi lắm, đáng tiếc hắn là thái tử
không đi được, Thanh Tước thì biến mất tăm rồi, không ai tìm được, chẳng biết đi đâu. Nếu ngươi đã tới Lạc Dương vậy ta không quản nữa, bọn ta
đi Tần Lĩnh.
- Nói bậy, ai nói ta đi Lạc Dương, ta cũng đi Tần Lĩnh, hảo thủ săn bắn
trong nhà mang theo vào tên, cho săn nhà ta nổi danh lắm.
Nhà Lưu Chính Hội thì khỏi, đã bị lão tử của hắn đuổi tới đất phong
trông nhà rồi, khỏi lo thừa, hẹn ngày với Trường Tôn Xung xong vội vã
tới nhà Trình Giảo Kim.
Theo lệ ăn một bữa ở nhà Lão Trình, nói chuyện đi Tần Lĩnh ra, Trình Xử
Mặc lập tức nói mình cũng đi, Lão Trình cười tủm tỉm nhìn hai huynh đệ
bàn luận hành trang lên đường, vui vẻ uống hết vò rượu.
Úy Trì Đại Ngốc không muốn đi, bị cha hắn cho hai cái tát mới đồng ý rất miễn cưỡng, còn lẩm bẩm gì đó phí thời gian.
Chẳng biết tin đồn lan đi thế nào, khi Vân Diệp tới nơi xuất phát thì đã đông nghịt người, hơn một nghìn người vũ trang đầy đủ, không biết đi
săn hay là đi tạo phản? Dù sao thì chủ bạ Lam Điền huyện phê duyệt cho
đám hoàn khố vào núi sợ tới dái ra quần, toát mồ hôi xin mọi ngưới đưa
ra kế hoạch, tốt nhất là tổ chức trình tự vào núi, đừng xông bừa vào.
Lý Khác thân phận cao nhất, được mọi người tuyển ra làm đại tổng quản
hành quân Tần Lĩnh, thống nhất điều phối, Trình Xử Mặc làm tiên phong,
Lý Hoài Nhân và Trường Tôn Xung làm tả hữu hộ vệ, Vân Diệp làm hậu quân
đại đô đốc, quan chúc tuyển xong, tất cả đám hoàn khố đeo hàm giáo úy,
cùng nhau thề bắt tới con thỏ cuối cùng mới thu quân, sau đó dẫn đám
nanh vuốt của mình hò hét vào núi.
- Bọn trẻ bây giờ càng ngày càng thông minh, Huyền Linh huynh thấy có phải không?
Đỗ Như Hối nhìn cấp báo của Lam Điền huyện trên bàn, quay sang hỏi tể tướng bên cạnh:
- Thông minh đúng là tốt thật, khuyển tử Di Ái cũng tham gia rồi, so với ở Trường An hỗn loạn làm người ta lo lắng chẳng bằng cùng vào Tần Lĩnh
đi săn, ở chốn hoang dã, chẳng lẽ còn bị người ta tóm đuôi? Săn bắn phạm vào kỵ húy nhà ai được.
- Nói cũng phải, khuyển tử cũng tham gia, còn nói mang về một tấm da hổ
cho lão phu đắp chân, trước kia nó đâu thế, suốt ngày cờ bạc chơi bời,
lo phát sốt, rốt cuộc thư viện là nơi giỏi dạy người, đám hậu bối thông
minh là phúc khí của chúng ta. Huyền Linh huynh, mai là ngày hưu mộc,
hay là chúng ta cũng kết bạn chơi Ngọc Sơn? Nghe nói trà đạo Triệu Duyên Lăng tiên sinh ngày càng tiến bộ, vừa vặn đi thưởng thức một phen.
- Lời hiền đệ rất hợp lòng ta, suốt ngày vất vả với đống tấu chương,
không chịu nổi nữa, nay chuyện đã hoàn thành quá nửa, đúng là nên thả
lỏng một chút, vậy mai cùng đi.
Nói xong hai người cười ha hả, tiếp tục vùi đầu vào đống tấu sớ.
Lý Thừa Càn không có chỗ nào để đi, trốn ở tiền trang đếm bạc, nay tiền
trang đã thành một cơ cấu quan trọng của Đại Đường. Khi Lý Khác đi đã
giao sổ sách rõ ràng, mời đại ca giúp kiểm tra kho, hành động này làm Lý Thừa Càn vừa mừng vừa chua xót, đây là cơ hội đệ đệ chuyên môn chọn để
mình hoàn toàn nắm rõ quy trình làm việc của tiền trang, biết tiền trang rốt cuộc bao nhiêu tiền, huynh đệ với nhau cũng trở nên xa lạ rồi,
không còn nói thẳng được nữa, chẳng lẽ đây là cái giá của sự trưởng
thành.
Hôm qua mình vừa xử phạt một mạc liêu góp ý, nói cái gì mà Ngụy vương ở
trong điện Vũ Đức, cách đông cung chỉ một bức tường. Bệ hạ ân sủng Ngụy
vương quá mức, nói không chừng tương lai uy hiếp tới đông cung, phải
nhanh chóng đưa ra cách ứng phó, ví như phái thám tử tìm kiếm chuyện làm phạm pháp của Ngụy vương, để tương la phản kích.
Vì sao Lý Thái vào điện Vũ Đức, Vân Diệp đã nói rõ ràng, nơi đó hiện
thành cấm địa, nếu không có việc gì làm thì tránh xa một chút, bất cẩn
một chút là bi kịch điện Cam Lộ sẽ tái diễn. Lý Thái hiện giờ đang quản
một thiên lôi cực lớn, hơn nữa thao tác không cẩn thẩn là sẽ phát nổ,
đừng rảnh rỗi đi nghe ngóng chuyện ở đó.
Vân Diệp nói mù mờ, nhưng Lý Thừa Càn hiểu rát rõ, đó là nơi nghiên cứu
phát triển vũ khí bí mật của Đại Đường, tính cách của Thanh Tước rất
thích hợp làm việc này, cho nên vào điện Vũ Đức ở chẳng phải là vinh
quang, chẳng phải là ân sủng, mà là trách nhiệm cực kỳ nặng nề.
Mạc liêu góp ý bị đày tới châu huyện làm quan địa phương, hơn nữa hạ
nghiêm lệnh sau này không được có phát ngôn tương tự, kẻ vi phạm quyết
không dung thứ. Lệnh này đưa ra, mạc liêu kia thở dài nói:
- Điện hạ, người nhất định hối hận vì hôm nay không nghe lời trung này.
Nói xong cùng một con lừa đi nhậm chức, tràn ngập u uất có tài mà không được thể hiện.