Lưu Phương từ sa bàn ngẩng đầu lên nhìn Vân Diệp mặt mày chán chường: - Tiểu tử, trong triều luôn có tiếng nói không hài hòa truyền tới trong quân, cầm quân lâu rồi ngươi sẽ thấy chẳng có gì lạ nữa, ngươi phải có
định lực Thái Sơn sập trước mắt cũng không đổi sắc, nếu không trận này
khỏi phải đánh.
- Không có gì, vãn bối chỉ cảm khái lòng người tham lam thôi, tiên
sinh xem, đây là công văn của quân bộ, Trương Kiệm và Khế Bật Hà Lực
tiến hành du hành vũ lực quy mô lớn trấn áp đám người ở Hắc Thủy, thực
ra là để thu hút anh mắt của kẻ địch, tạo cơ hội cho chúng ta.
Lưu Phương không đáp lời, mà lấy hai lá cờ màu đỏ cắm ở đầu Liêu Hà,
nghĩ một lúc rút ba quân cờ xanh cắm ở phía đối diện, rút một lá cờ lam ở hậu phương dịch lên phía trước, lấy tay ước lượng khoảng cách rồi nói
với Vân Diệp: - Chúng ta có ba tháng tấn công Thương Nham, Đại Vương,
Mộc Để, không đánh thì thôi, đã đánh là phải nhanh, khiến viện binh hai
thành kia tới không kịp, có chỗ đứng chân rồi chúng ta từng bước tiến
lên. Theo lão phu thấy, trước tiên hạ thành Thương Nham làm cơ sở là tốt nhất, gian tế của nhà ngươi chẳng nói trong thành Thương Nam tích trữ
lượng lớn quân tư đấy sao?
- Mộc Để thành ở hoang nguyên, xung quanh không có chỗ để thủ, hơn
nữa một mặt sông, quân trong thành chưa tới năm nghìn, lão phu xem rồi,
trong quân của ngươi có rất nhiều nỏ tám trâu, chỉ cần hai người thao
tác, thuận tiện hơn các loại nỏ tám trâu khác. Rất tốt, có thứ này trên
bình nguyên, bao nhiêu kỵ binh cũng chỉ nạp mạng, huống hồ các ngươi còn có vô vàn nỏ cứng, năm xưa lão phu mà có số trang bị này thì đánh tới
tận chân trời rồi.
Vân Diệp đứng bên sa bàn gật đầu:
- Vì sao tiên sinh không nói tới thành Đại Vương?
- Tòa thành này khác với hai thành kia, lão phu dám nói, chỉ cần
ngươi đánh bại kỵ binh của thành Mộc Để, người Cao Ly còn lại sẽ nhanh
chóng rút về thành Đại Vương, tòa thành này chỉ có cách đánh bằng sức
mạnh, mà cũng phải đánh bằng sức mạnh. Tiểu tử, trên chiến trường thực
ra chẳng có nhiều mưu kế thần kỳ cho ngươi thi triển, sức mạnh mới là
thứ quyết định thắng bại.
- Âm mưu quỷ kế chỉ thi triển khi lấy yếu đánh mạnh, thực ra đó là
lựa chọn bất đắc dĩ, kế mưu chỉ là tương đối, binh gia không phải lúc
vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không mạo hiểm, một khi mưu kế bị phá thì
nhất định chết mất xác. Cho nên tiểu tử nhà ngươi bớt mưu mô đi, hãy hi
vọng mưa tên đầy trời mang tới cho kẻ địch của ngươi thương vong lớn
nhất, chỉ có từng bước tiêu hao binh lực của địch, cuối cùng toàn quân
xông lên mới là lựa chọn ngươi cần.
- Tiên sinh không biết chúng ta có một loại dầu đen sao?
- Thành Đại Vương được xây bằng đá, ngươi tưởng tướng sĩ bị bắt đều
chết trận? Một nửa là chết khi xây thành Đại Vương, trong thành thủy đạo chằng chịt, căn bản không sợ lửa đốt, càng chẳng nói tới trong tòa
thành đó có rất nhiều động giấu quân, bọn chúng nấp trong đó thì ngươi
chẳng làm gì được.
Là một quân nhân chính thống, Lưu Phương xem thường những mánh mung
của Vân Diệp, xăng thiêu cháy Đại Hắc Sơn đã nằm ngoài cực hạn dự liệu
của ông ta rồi, thành Đại Vương thì khác, đây là một tòa binh thành thực sự, lúc đầu xây dựng nó đã nghĩ tới các loại khả năng công thành, đồng
thời có cách phòng ngự tương ứng.
- Lão gia tử mất ngày trước không thấy lửa của chúng ta nước không
dập được sao? Nó còn có một đặc tính nữa là nhẹ hơn nước, có thể nổi
trên mặt nước, cháy được trên mặt nước, dù không thiêu cháy được kẻ địch cũng làm chúng sắc khói. Ngài còn chưa biết khi lửa đốt sạch không khí
xung quanh, người nấp trong hang càng chết nhanh, toàn bộ chết vì ngạt
thở.
- Để đối phó với thành Đại Vương, chúng ta chỉ cần chọn một đêm không trăng, đổ dầu đen vào thủy đạo, sau đó châm lửa là xong. Cho dù kẻ địch phát hiện ra chặn thủy đạo lại cũng không sao, chúng ta có nhiều nỏ tám trâu như thế, làm tên lửa bắn vào là được, thế nào cũng biến nó thành
lò lửa.
Lưu Phương nhìn Vân Diệp như nhìn ma, tên tểu tử này đúng là giỏi phóng hỏa.
- Làm thế ngươi không sợ sát thương quá nhiều sẽ khiến trời phạt à?
Bạch Khởi như thế, Hạng Vũ cũng thế, danh tướng cổ chỉ cần giết chóc quá nhiều đều không có kết cục tốt, tiểu tử, chuyện này để ta làm, ngươi
còn trẻ, không giống lão phu lòng toàn thù hận, cả ngày chỉ nghỉ cách
báo thù, dù gặp trời phạt cũng đáng, lão phu tuổi đã thất tuần, chết
chẳng là gì?
- Lão gia tử đừng tin mấy lời thối tha đó, chẳng qua là kết quả của
đấu tranh chính trị thất bại thôi, trời phạt cái gì chứ, chẳng lẽ ngài
không biết chuyện tiểu tử ngồi trên điện Thái Cực, bốn phía là lôi điện
mà cũng không sao à?
Lưu Phương chắp tay, coi như biểu đạt sự tôn kính với đệ tử của thần
tiên, chiến lược đã định xong liền cùng Vân Diệp rời lều soái, lúc này
trăng sáng đã treo trên đỉnh đầu, ánh bạc trải khắp đại doanh, quân sĩ
trong lều đều đã đi ngủ, chỉ có Cẩu Phong dẫn một đội tuần tra đi quanh
doanh trại.
Nói chuyện suốt cả ngày rồi, chẳng còn hứng thú nói chuyện nữa, dẫm
lên ánh trăng vòng quanh trại, Vân Diệp lấy từ trong lòng ra một cái
bình dẹt đưa cho Lưu Phương, thấy ông ta không biết cách mở, vặn nút ra
rồi đưa lại. Đây là thành tựu mới nhất của thư viện, chế tạo được xoắn
ốc, đồng thời định ra tiêu chuẩn cho nó.
Lưu Phương nhận lấy, xem thật kỹ, ngửi thấy mùi rượu mạnh, cho vào miệng nhấm một ngụm, cười nói:
- Đồ tốt, nếu lão phu theo ngươi tới Ngọc Sơn, thứ khác không quan
trọng, còn mỹ tửu phải cung cấp đủ cho lão phu, ta chỉ có một tôn nhi,
đó là toàn bộ hi vọng của ta, cho nó một hoàn cảnh dễ chịu cũng tốt.
Ngươi không biết chứ, năm xưa nếu lão phu không lựa chọn quy ẩn mà là
quy thuận Lý gia thì tước vị hiện nay sẽ không dưới Lý Cương.
- Chỉ cao hơn thôi, sau khi ngài giả chết, Dương Quảng rất thương
tâm, đánh giá ngài rất cao, Lô quốc công, Trình bá bá của vãn bối hiện
mang tước vị này, nếu ngài định làm quan thì đừng cướp mất tước vị đó,
nếu không Trình bá bá của vãn bối nhất định vểnh râu xách búa đi tìm
ngài liều mạng đó.
Hai người cùng cười lớn, Lưu Phương xua tay: - Chẳng làm, lão phu làm quan đủ lắm rồi, người Lưu gia làm quan mấy trăm năm, tới đời ta nếu
không giả chết bỏ trốn, cưới vợ sinh con chốn hoang dã thì làm gì còn
huyết mạch để lại. Lão phu là người phải chết từ lâu rồi, vậy mà chẳng
chết được, hài nhi và tức phụ còn lão thê của ta lại đi trước, thiếu
niên tang phụ, trung niên tang thê, lão niên tang tử, thống khổ của nhân gian ta đã nếm hết rồi.
- Ha ha ha, ta cũng chỉ nhìn thấu vài năm qua thôi, tôn nhi cũng lớn
rồi, tương lai cho dù không làm quan thì vẫn phải đọc sách, nghe nói Lý
Cương làm đại tế tửu của Ngọc Sơn, ta định phó thác tôn nhi cho ông ta,
nhưng ông ta một lòng muốn ta làm quan hoặc tới thư viện dạy học, nhưng
kẻ cầm quân đánh trận thì dạy được cái gì? Chẳng phải dựa vào thể diện
lão hữu kiếm cơn à?
- Lão phu mặc dù phải nuôi dưỡng tôn nhi trưởng thành, nhưng khí cốt
vẫn còn, người sống tới mức như lão phu thì chỉ còn lại chút khí cốt nữa thôi, nếu cả thứ này cũng mất rồi thì còn sống làm gì nữa? Tiểu tử thấy có đúng không?
- Già mà vẫn dẻo dai là ngài đó, vãn bối luôn cho rằng sống sót mới
là quan trọng hàng đầu, nếu vì con mình, dù có phải quỳ thì vãn bối cũng quỳ, vì toàn gia, dù tới núi đao biển lửa cũng cười, đi hai vòng cũng
không thành vấn đề. Vân Diệp nhún vai: - Trước kia chẳng sợ trời sợ đất, thấy hổ cũng muốn sờ mông nó một cái xem sao, giờ không dám nữa rồi, có gia thất thê nhi, cái mạng này không phải của bản thân nữa, không đem
ra đùa được.