Nhìn đám người chướng mắt đã đi, Vân Diệp cho toàn bộ bộ hạ lui ra ngoài, tự mình rót trà cho bốn vị lão tướng, khẽ nói:
- Tiểu tử đã sớm xem qua rồi, không có biện pháp nào hoàn mỹ. Tiểu tử
cũng không phải cao nhân lĩnh quân, cho nên tiểu tử định một đường đánh
qua, chỉ cần hủy ba tòa thành trì này thì ta ở Liêu thủy làm gì cũng
được. Không những móc mộ, dù là trồng trọt, thì Cao Kiến Vũ cũng phải
đợi ta thu hoạch xong mới có thể xuất binh lực tới bao vây trừ ta.
- Điều đó không có khả năng, hài tử, đại vương thành tuy rằng không lớn, thế nhưng thành cao hào sâu, cả tòa thành trì đều xây bằng đá xanh,
mượn ưu thế địa lợi tường thành cao chừng năm trượng, tướng thủ cũng là
hãn tướng Cao Ly. Lính của ngươi thiếu ngựa nghiêm trọng, không có khả
năng hạ thành. Tuy nói trên đời này không có thành nào không công được,
thế nhưng đại vương thành nếu không có 10 vạn binh, 3 tháng thì không
thể có kết quả. Hơn nữa đại vương thành chính là một tòa binh thành
thuần túy, mấy thương đội chúng ta không vào được, cho nên ngươi cũng sẽ không có nội ứng. Thiên thời địa lợi nhân hoà ngươi không chiếm chút
nào, như vậy không có khả năng hạ được. Năm đó Phong La hầu cũng phải bỏ lại mạng dưới đại vương thành, ngươi phải biết rằng Phong La hầu cũng
coi như hãn tướng chân chính, luận công thu trên ngựa lão phu cũng không bằng hắn.
Tần Quỳnh lắc đầu, trong những người ở đây lão là người cao tuổi nhất.
Năm đó tiến công Cao Ly lão đã là giáo úy, đối với huống Liêu Đông có
thể nói là rõ như lòng bàn tay.
- Tần bá bá, bá bá xem tòa tiểu sơn này, tiểu chất có thể chiếm được nó, từ đó có thể ném vật dẫn cháy vào thành, dùng hỏa công luyện tòa kiên
thành này.
Vân Diệp chỉ vào một tòa núi nhỏ cạnh đại vương thành nói.
- Vô dụng, trong đại vương thành có thủy đạo riêng, hơn nữa còn là nước
dẫn từ Liêu thủy. Nguồn nước không thiếu, chỉ cần thành trì không bị
công phá, hỏa hoạn rất nhanh sẽ bị dập tắt, không có tác dụng bao nhiêu. Năm xưa chiêu này cũng đã từng được dùng qua, nhưng không có hiệu quả,
hơn nữa trên sườn núi này còn có đầu thạch cơ, có điều đó là trại của
người Cao Ly.
(đầu thạch cơ: máy bắn đá)
Tần Quỳnh hạ chén trà xuống thở dài một tiếng, cảm thấy lo lắng cho lần hành trình tới Liêu Đông lần này của Vân Diệp.
- Tần bá bá, hỏa công của tiểu chất nước không thể dập tắt, mà nước càng nhiều lửa càng thêm mạnh.
Vân Diệp rót thêm trà cho Tần Quỳnh, chậm rãi nói như không có gì xảy ra.
- Không được, tiểu tử. Nếu ngươi muốn dùng bạch lân (phốt pho trắng) thì không được. Cả Đại Đường dồn lại có lẽ cũng không đủ bạch lân cho ngươi dùng. Hơn nữa thứ này rất không tiện vận chuyển, chỉ cần sơ xuất nhỏ
ngươi cũng có thể chết cháy trước khi đốt địch nhân.
Trình Giảo Kim lắc đầu bác bỏ ý kiến của Vân Diệp, làm đại tướng trong
quân, lão làm sao không biết đặc tính của bạch lân? Nó chẳng khác nào
sâu đục đến xương, nếu như đã bắt cháy trên người ngươi, thì trừ khi
ngươi cắt bỏ khối thịt, bằng không nó sẽ cháy hết mới dừng. Chỉ tiếc thứ này kiếm không dễ, cho nên trong đại chiến rất ít dùng đến thứ này.
- Tiểu chất cũng không thích dùng bạch lân, hiệu quả quá kém, cháy cũng
không mạnh, lại không nổ, tổn hại quá nhỏ. Tiểu chất nếu muốn sống lửa
thiêu thành thì bạch lân sao đủ.
Lão Ngưu trợn to mắt nhìn Vân Diệp, nói:
- Ngươi lại vừa làm ra thứ khỉ gió gì rồi? Hỏa dược ngươi nói với chúng
ta, chúng ta cũng đã hỏi qua bệ hạ, bệ hạ nói đó là vũ trang của thiên
thần. Lão phu vô cùng tín nhiệm bệ hạ, thế nhưng bây giờ ngươi không có
khả năng lấy hỏa dược từ tay bệ hạ, chính ngươi cũng không thể chế tạo.
Hài tử, nghe bá bá một câu, từ nay hãy quên phương pháp phối hỏa dược
đi, cũng không cần nhắc đến nữa. Ngươi muốn dầu mỏ, thương đội mấy nhà
chúng ta sẽ ngày đêm không ngừng thu mua từ Tuy Châu Cao Nô huyện về cho ngươi, còn 2 tháng, thế nào cũng kịp.
- Dầu mỏ không tiện dùng, muốn đốt cũng phiền phức, nếu như không cẩn thận, có khi đốt cả người mình.
Uất Trì Cung cũng không thích dầu mỏ.
Vân Diệp cũng không giải thích, dẫn theo bốn vị lão nhân tới hậu doanh,
phân phó Lại Truyền Phong vài câu, không bao lâu sau đã thấy hơn chục sĩ binh cẩn thận bê từ khố phòng từ sau doanh ra bốn cái bình lớn. Lại lấy xăng từ trong bình tưới lên tường thành mô phỏng, sau đó nhanh chóng
chạy ra sau, mấy cung tiễn thủ đã sớm mang bát ngưu nỗ ra, trên rãnh bát ngưu nỗ có bốn hỏa tiễn thật dài, sau khi ngắm xong thập trưởng liền hạ lệnh quân sĩ còn lại nhảy xuống chiến hào tránh đi. Chỉ thấy thập
trưởng dùng sức cầm gậy gỗ nện xuống cơ quan, tiếng gió liền vun vút lao lên, bốn hỏa tiễn cắm lên tường thành, sau đó thập trưởng cũng nhanh
chóng nhảy xuống chiến hào cẩn thận nhìn lên phía trên đầu mình, còn cầm một tấm chắn che bên trên, lộ vẻ sợ hãi.
Đám người Tần Quỳnh không biết vì sao Vân Diệp phải cùng những người này trốn xuống chiến hào cao ngang ngực, trên chiến hào còn xây tường kiên
cố, chỉ để lại phía trước một khe hơn thước để mọi người xem tình cảnh
phía trước.
Trình Giảo Kim kinh ngạc thấy trên mặt tường hiện lên một tầng hỏa diễm
xanh nhạt, trong chốc lát hỏa diễm liền bốc lên hơn một trượng, cả tòa
tường thành dường như bị hỏa diễm bao phủ, từng viên gạch đều đang bị
thiêu đốt.
Lão vừa cười định khen ngợi Vân Diệp vài câu, chợt nghe một tiếng vang
thật lớn từ tường phía trên, ngay sau đó một luồng khí nóng phả vào mặt, khiến những lời ra đến miệng lão bị thổi ngược lại. Lão cố gắng nghển
cổ nhìn về phía trước, chỉ thấy một luồng lửa đỏ bốc lên cao hơn 10
trượng, tia lửa văng tán loạn khắp nơi trên mặt đất. Đốm lửa rơi đến đâu chỗ đó liền bị đốt, có một đốm lửa nhỏ rơi trên tảng đá phía trước khe
quan sát, ngọn lửa rất nhỏ, nhưng khi Vân Diệp hắt một chén trà lên ngọn lửa, thì chẳng những lửa không tắt mà còn bốc mạnh lên, tận đến lúc hết dầu ngọn lửa mới dần tắt.
Bức tường thành mô phỏng đã biến mất, giống như chưa từng tồn tại. Trên
giáo trường khắp nơi là đốm lửa, còn có một đống lửa rất lớn, khói đặc
cuồn cuộn, khói đen gần như tràn ngập cả quân doanh.
Vân Diệp cầm khăn tay bịt mũi, nói với lão Trình cùng ba vị trưởng bối:
- Bá bá, mọi người cũng bịt vào, loại khí này ngửi nhiều không tốt.
Lão Ngưu cũng lấy khăn ra che mũi hỏi Vân Diệp:
- Tiểu tử, bên ngoài không còn động tĩnh lớn gì chứ?
Thấy Vân Diệp gật đầu, lão Ngưu dẫn đầu nhảy ra khỏi hào, năm người cẩn
thận vượt qua từng đống lửa nhỏ, kiểm tra qua tình hình, cuối cùng tới
trước tường đất, hiện tại bức tường hoàn chỉnh lúc trước giờ chỉ còn một đoạn tàn tích cao hơn một xích.
Lão Ngưu hố to sâu 3 xích có dư đằng sau bức tường, hỏi Vân Diệp:
- Hỏa dược cũng có thể tạo được kết quả thế này sao?
Vân Diệp gật đầu nói:
- So với lượng hỏa dược tương đương sợ rằng còn tạo nên nguy hại lớn hơn nhiều.
Lão Ngưu gật đầu, nói với ba vị lão tướng còn lại:
- Y có thứ này chúng ta không cần phải lo cho y nữa, đại vương thành vốn không lớn, thứ này chỉ cần cho vào chảy vào câu cừ (mương máng) trong
thành, sau đó châm lên, tòa đại vương thành kia thủy đạo chằng chịt, hơn nữa lại chảy thông suốt, tự nhiên sẽ dẫn tai hoạ khắp thành. Nếu như
khói này độc một chút, vậy thì người sống trong thành cũng không còn lại bao nhiêu.