Ngồi ở ban công văn phòng làm việc nhìn xuống dưới, thế nào cũng nhìn thấy bức tranh làm bản thân dễ chịu, Tiểu Vũ pha cho Vân Diệp một ấm trà, cẩn thận bê cho sư phụ, ngoan ngoãn bê một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh sư phụ, chớp đôi mắt to nhìn xuống dưới, nhìn một lúc chẳng thấy có gì hay, quay đầu lại nhìn sư phụ, phát hiện sư phụ cười rất vui, tựa hồ nhìn thấy bức tranh đẹp nhất.
- Sư phụ phía dưới chỉ có một đám người đi qua đi lại, vì sao người lại xem vui vẻ như thế?
Vân Diệp vỗ tay vịn ghế trúc, đáp:- Con không phát hiện những người đó có thể làm nên một bức tranh tuyệt đẹp à? Con nhìn kìa, Hứa Kính Tông đang ra sức khuyên bảo hai học sinh đổ thức ăn, ta biết, hắn thực ra cũng chẳng vừa miệng thức ăn của thư viện, về nhà đều thưởng cho lão phó, nhưng hắn thích cảm giác đứng ở tầm cao đạo đức như vậy, bởi vì bất kể bối cảnh học sinh ra sao đều phải cúi đầu tiếp nhận giáo huấn, dưới áp lực cường đại của chân lý phổ biến, dù hoàng tộc cũng phải khuất phục. Lúc này Hứa Kính Tông cường đại vô cùng, vì chuyện này cho dù có tranh chấp chính diện với hoàng đế cũng không sợ. Tiểu Vũ, con có hiểu đạo lý sư phụ nói không?
Đôi mày đẹp đẽ của Tiểu Vũ nhíu chặt lại, nỗ lực suy nghĩ lời Vân Diệp nói, Hứa Kính Tông là tên láu cá siêu cấp, sư phụ nói rồi, loại người như vậy cả đời né tránh đứng đối diện với cường quyền, nhưng giờ sư phụ lại nói, chỉ vì không lãng phí lương thực, người nhát gan như chuột lại có gan lớn bằng trời, là vì sao?
Vân Diệp không nói thêm với Tiểu Vũ nữa, đạo lý phải do bản thân lĩnh ngộ mới là của mình, nếu y cố trút vào, nó sẽ không còn là đạo lý nữa.
Đứng trên tiểu lâu có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, ví dụ Vân Thất, cái tên định trước sẽ thành quản gia của Na Mộ Nhật sau một chuyến đi thảo nguyên liền cắm đầu vào đồ thư quán, nghiên cứu nhân tình phong thổ nơi đó, nhàn hạ thì tiếp xúc với đám phó dịch mà Na Mộ Nhật đưa tới, hiện giờ đã thành đại ca trong đám người đó, Hoạn Nương thi thoảng tìm hắn, hai người đóng cửa trong phòng nói chuyện cả ngày, rõ ràng Hoạn Nương cũng thích tên tiểu tử Vân Thất giảo hoạt này.
Lưu Nhân Nguyện vừa mới tới Trường An là bị tóm tới thư viện, đổi bộ thanh sam, lòng ôm một chồng sách lớn, Kim Trúc tiên sinh ở đằng sau cầm gậy trúc luôn đánh vào sống lưng hắn, miệng ngậm một cái bánh bao, bị người ta xua như xua lừa vào lớp học, đãi ngộ của kẻ chậm tiến đương nhiên không tốt tí nào.
Vô Thiệt giống như kẻ cuồng phá hoại, vừa mới ăn cơm xong là đứng dưới bóng cây tay nắm một cái bàn gỗ, tùy ý bẻ thành từng miếng một, biểu diễn Đại lực ưng trảo công của mình, thành công thu hút được những tiếng reo hò của một đám học sinh.Sau đó ông ta cực kỳ thô bỉ, sờ sờ mó mó lên người đám học sinh ít tuổi, không gặp được đứa vừa ý thì vỗ đầu học sinh nói là mầm học văn tốt, không dám lãng phí ở võ công, gặp đứa nào căn cốt không tệ thì tùy tiện an bài người ta, theo lời ông ta nói, không tuyệt đủ thập đại kim cương thì không thôi, lão nô tài sống tới tận bây giờ mới có được mùi vị cuộc sống.
Lý Cương tiên sinh càng ngày càng bày vẽ, rõ ràng sức khỏe lắm, một ngày đi mấy chục dặm đường cũng không phải quá sức, vậy mà bảo Công Thâu Mộc làm cho cái xe nhỏ bốn bánh, lúc nào cũng có đệ tử đích truyền của ông ta đẩy xe, ông ta một tay cầm ấm trà, một tay chỉ trời nói đất, bình kim luận cổ, làm đám học sinh kích động run như lên cơn sốt rét, đó là một trong số sở thích ít ỏi hiện giờ của ông ta.
Mấy chục phó dịch hô hào kéo bộ xương cá lớn lên, đặt lên một tấm đá lớn, bộ xương được sơn một lớp đồng, lấp lánh dưới ánh mặt trời, đám học sinh đã không còn hứng thú ngắm nhìn nữa rồi, khi Lưu Nhân Nguyện về đã mang theo cùng bộ xương, còn mời đám học đệ trong thư viện ăn một bữa thịt cá kình, kể cho bọn chúng nghe chuyện trên biển, rất vênh váo, chỉ là kẻ chuyện xong thì bị Kim Trúc tiên sinh lão sư của hắn gọi vào văn phòng, không biết bị đánh bao nhiêu, chỉ biết khi ra thì tay sưng như móng giò, mặt lại cười rất vui vẻ.
Chỗ bóng râm kín nhất lại chẳng có học sinh nào tới, cây du nhỏ đầu năm mới trồng bây giờ đã cao hơn một trượng rồi, cánh cây to như cánh tay đã đan thành một bức tường chắc chắn, dù dùng đao chặt cũng không thể phá tan ngay được, càng khỏi phải nói trong tường cây có một số thực vật kỳ quái, không cẩn thận để nhựa của nó dính vào người thì toàn thân sẽ nổi mụn, ngứa tới mức làm người ta phát cuồng luôn.Có thể nói toàn bộ thư viện ngoại trừ Lý Thái chung tình với nơi này thì những người khác có thể chạy xa bao nhiêu là chạy xa bấy nhiêu. Hỏa Trú không thích cây cối, nhưng lại hứng thú với động vật trong tường cây, chỉ là một mình không dám vào, luôn cần phó dịch quản lý nơi này đi cùng mới dám vào.
Ly Thạch coi nơi này thành lãnh địa tư nhân, chuyển cả văn phòng mình vào, thời gian qua vẽ ra những bức tranh âm u ma quỷ, phật đà có mắt còn to hơn mũi, hộ pháp sa môn cực kỳ xấu xí, ác long dữ tợn khủng bố, rồi tướng quân mà giống ác ma hơn là giống người. Nếu như tương lai Lý Nhị mới ông ta vẽ tranh các tướng quân trong Lăng Yên các thì tòa cung điện đó đó ai dám vào. Vì Lý Thạch nói hiện giờ ông ta không chú trọng bề ngoài nữa, hiện giờ ông ta chỉ vẽ bản chất, cái vỏ ngoài là thứ mây khói, có gì đáng quý đâu.
Ông ta đúng là rất chú trọng hướng nội, hai tháng trước rất hướng nội thêm cho Vân Diệp một biểu muội, hiện giờ không thấy ông ta ở thư viện nữa rồi, nghỉ đẻ gì mà nghỉ liền ba tháng, xem chừng còn muốn nghỉ ba tháng nữa.
Lý Cương tiên sinh ngày nào cũng ngủ dưới ánh mặt trời một lúc, bất kể là mặt trời gay gắt ra sao ông ta cũng ngủ trong lán nhỏ một canh giờ, khi Vân Diệp dắt Tiểu Vũ từ văn phòng xuống thì lão tiên sinh đang ngồi trên cái xe bốn bánh ngủ say, ánh mặt trời loang lổ chiếu qua khe trúc lên người, mồ hôi như suối mà vẫn ngáy như sấm.
Nhìn thấy Vân Diệp, Hầu Kiệt liền muốn bỏ chạy, chạy được hai bước lại ngượng ngập dừng lại, lề mề đi tới gần Vân Diệp gãi đầu lí nhí nói:- Diệp Tử đại ca, sao hôm nay lại tới thư viện?
- Lạ lắm à? Thư viện gần như là nhà của ta, ngươi nói xem vì sao ta không thể tới?Vân Diệp trợn mắt hỏi:
Hầu Kiệt xoa tay, xoa mắt một cái, tựa hồ ném cả da mặt đi, lớn tiếng nói:- Huynh xem, tiểu đệ chỉ ngó qua bài thi của các bạn học khác tí xíu thôi đã bị Ngọc Sơn tiên sinh bắt đi chất giả sơn, còn không cho người khác giúp. Đệ nhận, hiện giờ giả sơn sắp xong, làm thêm một ngày nữa là được, Vân đại ca, huynh đừng mách mẹ và tỷ tỷ của đệ nhé.
Chẳng học được cái gì, truyền thống mặt dày của thư viện lại học hết, bị trừng phạt không cho đi nói lung tung, Vân Diệp thản nhiên nói:- Muộn rồi, tỷ tỷ ngươi đã nghe được tin này, tuyên bố với khắp thế giới muốn lột da ta, đoán chừng vài ngày nữa sẽ tới thư viện thăm ngươi, lưu ý một chút.
Hầu Kiệt ngã vật ra đất tru tréo: - Huynh giết đệ đi, giết đệ đi, huynh có biết cái miệng của tỷ ấy độc địa cỡ nào không? Đệ thà chất thêm một ngọn giả sơn nữa chứ không muốn tỷ ấy tới thăm, sét ơi đánh chết ta đi.
Vân Diệp ngồi xuống nhìn Hầu Kiệt đau khổ tột độ:- Lời răn của thư viện là gì?
- Chúng ta không làm kẻ ngốc.Hầu Kiệt trả lời rất nhanh, câu này đã đi vào lòng người rồi.
- Vậy ngươi nói cho ta nghe xem vì sao không phải là chăm chỉ đọc sách, ngày ngày tiến bộ? Trước kia dùng câu này rất hay, vì sao thư viện bỏ phiếu dùng câu thô tục làm lời răn của thư viện?