Sau khi Ngụy Trưng đi, thật lâu không có ai đến Ngọc Sơn quấy rầy, sự kiện Lý Nhị đồ sát người Cao Ly cũng đã bị áp chế xuống dần dần tới mức không có tiếng động. Sau khi Lý Khác bẩm báo với hoàng đế, hắn lập tức
mang theo già trẻ cả nhà đi đất phong Thục Trung. Vào thời điểm ra đi,
Lý Khác vươn ba ngón tay với Vân Diệp, đó chính là nói hắn chuẩn bị ba
năm sau rồi trở về.
Khi tiễn Lý Khác đi, Vân Diệp gặp Thanh Tước, sắc mặt tái xanh trông như quỷ hút máu, , bị Lý Thừa Càn cường áp giải
đi dược lư của Tôn Tư Mạc ( Lư: nhà tranh ), tiếp nhận lão Tôn trị liệu. Mỗi ngày Vân Diệp cùng Lý Thừa Càn quay về từ khu đất trồng khoai tây,
niềm vui thú lớn nhất chính là nhìn Thanh Tước uống đủ loại thuốc.
"Khổ chết ta, Tôn tiên sinh, ta không có bệnh, vì sao phải uống nhiều thuốc như này? Chẳng lẽ ngài coi ta là dược nhân sao?"
"Câm miệng, còn không có bệnh, con người phải tiếp xúc với mưa gió phong
sương, ánh sáng mặt trời thì mới có thể sống. Nếu thiếu thì sẽ khiến ngũ tạng không điều hòa, dưới nền đất ẩm ướt âm u lạnh lẽo, một thời gian
ngắn còn không có vấn đề. Thời gian dài, con người ra ngoài sẽ sợ gió,
sợ ánh sáng, khớp xương sưng to lên. Ngươi đã xuất hiện chứng bệnh không điều hòa, nếu như ngươi lại vẫn tiếp tục ở trong lòng đất thời gian
dài, tương lai ngươi có thể có con cháu hay không cũng là một vấn đề."
Tôn Tư Mạc không nhanh không chậm cầm con dao thái dược liệu, trên mặt
hoàn toàn không mang thần thái đang nói giỡn.
"Sẽ ảnh hưởng sinh dục?" đôi mắt Lý Thái mở rất to, bàn tay đang bưng chén thuốc đang run rẩy.
"Hì hì, âm khí nhập vào cơ thể, ngươi nói sẽ như thế nào? Dương khí sẽ chậm rãi bị âm khí ăn mòn. Nam nhân không có dương khí, ngươi cảm thấy sẽ
sinh ra con nít sao?" Tôn Tư Mạc tùy ý buông một câu, quả thật dọa cho
Lý Thái hồn vía lên mây, hắn không nói hai lời, bưng chén thuốc, một hơi uống cạn sạch, thậm chí còn không để lại một chút cạn thuốc nào.
"Đại ca, Diệp tử, các người kiểm tra ruộng khoai tây thế nào?" Lý Thái không thể tùy tiện nghe ngóng, cho nên những chuyện hắn muốn nói với Vân
Diệp, Thái Tử, cũng chỉ có thể nói những chuyện bọn họ đang làm.
"Rất tốt, một tháng nữa là có thể thu hoạch, chúng ta móc mấy cây ra xem xét thì thấy khoai tây rất nhiều. Năm nay sẽ có một vụ thu hoạch tốt. Những ngày này ngươi không phải đi về. Chúng ta ở ngay trên ruộng đồng, miễn
cho ta cảm thấy ngươi sẽ biến thành một loại quái vật của phương Tây "
"Sẽ biến thành cái gì? Cương thi? Quái vật gây hạn hán? Những vật kia đều
là truyền thuyết. Ngươi phải bắt một con để trước mắt ta, ta mới có thể
tin. Không phải đã nói, nếu không muốn có hoài nghi, cần phải có chứng
cứ thật sự sao? Thế nhưng con chuột ăn muối biến thành con dơi thì ta
lại tận mắt nhìn thấy."
"Được được, cho ngươi một lọ muối, một con chuột. Nếu như ngươi không thể
biến con chuột thành con dơi, ngươi xem ta sẽ thu thập ngươi như thế
nào. Không cùng chủng loại, ta xem ngươi làm thế nào?"
"Được rồi, hai người các ngươi không cần phải tranh chấp. Không phải hôm nay có
một thí nghiệm vĩ đại sẽ được thực hiện sao? Chúng ta đi xem thế nào.
Nghe nói nàng mời rất nhiều phu nhân nhà giàu có đến chuẩn bị xem nàng
dùng một bầu nước khiến cho một cái thùng gỗ phong kín nứt ra."
Lý Thừa Càn cảm thấy rất bất đắc dĩ đối với tranh chấp của Vân Diệp cùng
Lý Thái. Có đôi khi hai người bọn họ tranh luận gì đó mà hắn nghe cũng
không hiểu, cho nên hắn cảm thấy rất buồn bực, đành phải lấy thí nghiệm
của Hi Mạt Đế Á hóa giải tranh chấp.
"Không đi. Nữ nhân mông lớn
đó không phải là người tốt. Chuyện lần trước hãm hại ta vẫn chưa chấm
dứt, lần này lại làm những trò bịp bợm lừa gạt những phu nhân kia bỏ
tiền xây cái gì mà nói là phòng thí nghiệm cho mình. Tinh kim, bí ngân,
đùa kiểu gì vậy? Diệp tử, ngươi đã từng nghe nói tới chưa? Còn nói chính mình phát hiện ra một loại dung dịch, có thể ném đồng vào trong đó,
cuối cùng biến thành vàng. Chuyện phiếm, thế nhưng, chúng ta đi làm mất
thể diện của ả cũng hay, ha ha ha ha ha."
Nghĩ tới một chuyện thú vị như vậy, Lý Thái lập tức trở nên rất hưng phấn, hắn hoàn toàn quên
những chuyện Tôn Tư Mạc nói là hắn rất có thể không sinh được hài tử.
Trong suy nghĩ của hắn, hiện tại làm mất mặt Hi Mạt Đế Á mới là công
việc trọng yếu nhất.
Tất cả mọi người đều bận rộn thu hoạch lúa
mạch. Khắp nơi trên đồng ruộng đều có những đám người bận rộn. Vân Diệp, Lý Thừa Càn, Lý Thái cưỡi ngựa, khoác áo lông nhẹ, chậm rãi đi dạo,
hình ảnh vô cùng bắt mắt. Nhìn sóng lúa vàng óng ánh quay cuồng, bất
luận người nào cũng đều có tâm tình rất tốt. Lý Thừa Càn nhảy xuống
ngựa, đi tới bên cạnh ruộng, ngắt một bông lúa lúa mạch. Sau khi xoa nắn trong tay, hắn thổi vỏ đi, nhìn những hạt lúa mạch đầy đặn trong lòng
bàn tay mình, nói với Vân Diệp: "Quái, sao lại bông lúa mạch của ngươi
hình như dài hơn của người khác. Ta đếm, ồ, đó là thật, bông lúa mạch
của ngươi kết hai mươi hạt lúa mạch. Ta nhớ khi học bài, người của Tư
Nông tự nói cho ta biết một bông lúa lúa mạch thường có tối đa là mười
tám hạt, phần lớn đều chỉ có mười lăm hạt. Ta xem lại xem sao."
Lý Thừa Càn bỏ nhưng hạt lúa mạch trong tay vào miệng, hắn lại tùy ý hái
một bông lúa, sau khi tiếp tục xoa nắn, đếm số hạt lúa mạch, đếm xong
hắn cao hứng giơ tay mời Vân Diệp cùng Lý Thái xem.
"Các ngươi
xem, một bông lúa lúa mạch có khoảng chừng hai mươi hai hạt lúa mạch. Ta thấy những bông lúa mạch ở khu ruộng này không khác nhau nhiều lắm, Ta
thấy coi như chỉ có hai mươi hạt, đây cũng là thành tựu khó có được.
Diệp tử, nhà của ngươi có loại lúa mạch tốt vì sao không xuất ra. Nếu
Quan Trung đều dùng loại lúa mạch như của nhà ngươi, sẽ thành đại sự."
Lý Thái hiếu kỳ đi tới chính giữa ruộng lúa mạch, nhắm mắt lại cũng hái
được hai bông lúa. Sau khi xoa nắn, hắn cũng đếm, nói với Lý Thừa Càn:
"Không sai, đại ca, ta hái hai bông lúa, tổng cộng có bốn mươi hai hạt
lúa mạch. Người này che giấu hạt giống tốt đi không cho chúng ta dùng,
trên cơ bản không có lương tâm. Uổng công thậm chí ta ăn thịt chó cũng
nghĩ tới ngươi."
"Nói vớ vẩn cái gì vậy, hạt giống giống nhau,
chỉ là nông hộ nhà ta cam lòng bón phân. Ngươi cho rằng những nước tiểu
của phường Hưng Hóa biến đi đâu, không phải đều đưa ra ruộng đồng sao.
Các ngươi ngại bẩn, nghĩ rằng trên ruộng đồng của mình không nên có thứ
này. Gia đình đế vương thì sao nào? Coi trọng bản thân cũng đúng, thế
nhưng, ngươi coi trọng đất đai, đất đai sẽ lại coi trọng ngươi. Chỉ cố
gắng thu lợi từ đất đai, không biết hồi báo, có thể làm ra loại lúa mạch mười lăm hạt, coi như bệ hạ bất công, đã cấp ruộng tốt cho các ngươi.
Còn không đi tới thư viện sao. Những chuyện này chờ khi nào chúng ta rảnh
rỗi sẽ nói tiếp. Trong chốc lát sẽ không thể nói rõ ràng." Hai huynh đệ
liếc mắt nhìn nhau, bỏ lúa mạch trong tay mình vào trong miệng, quay lên trên đường, tiếp tục đi bộ tới thư viện.
Có thể nói hôm nay thư
viện tràn đầy quần áo đẹp các màu. Khắp nơi là phu nhân ăn mặc quý phái
có nha hoàn hoặc là hài tử nhà mình cùng đi, đi lại khắp nơi, nhìn thấy
xương cốt cá lớn, kêu lên vài tiếng kinh hãi, nhìn thấy đầu lâu Bá Vương Long, có người còn quỳ lạy, không ngừng dập đầu, khiến cho con cháu nhà mình vẫn đang đứng ở một bên đỏ mặt tới mang tai. Nhìn thấy cối xay gió tự động rót nước vào trong máng gỗ, lại vén váy, đi theo nước chảy, ý
định nhìn xem nước rốt cuộc sẽ chảy tới nơi nào.