Chỉ ngồi như thế được một tuần hương là Lam Điền hầu đã bắt đầu gãi đầu
gãi tai, quay ngang quay ngửa, giáo sư lễ nghi nghiêm khắc quát mắng vài câu, dùng giây thừng buộc chân y lại, cố định y trên ghế, còn muốn
đánh, Lam Điền hầu cao quý triệt để nổi khùng rồi.
Cởi thừng ở chân, cướp lấy thanh trúc trong tay hắn, đấm cho một trận dế rên sên bò:
- Thằng thái giám chó chết này, dám đánh ta à, còn dám dùng thừng buộc ta, chán sống rồi.
Dùng thanh trúc trúc đánh xong vẫn chưa hả, đạp cho mấy phát mới chịu thôi.
Lý Thừa Càn trông mà thèm, mặt kích động nhưng người vẫn ngồi ngay ngắn,
diện mạo này nếu có họa sĩ nhất định sẽ vẽ ra bức tranh tuyệt thế ác ma
và thiên sứ.
Tên thái giám không ngờ còn vênh váo:
- Giỏi, giỏi lắm! Ngươi không biết lễ nghi, lại còn đánh tiên sinh, xem ngươi ăn nói với nương nương ra sao.
Bỏ con mẹ rồi, thằng cha này do hoàng hậu phái tới, gay go to, trong hoàng cung làm Vân Diệp đau đầu nhất là hoàng hậu, Lý Nhị là hùng chủ một
đời, lừa ông ta không có gánh nặng tâm lý nào, lại còn kiêu ngạo, lừa
Trường Tôn thị, y chưa có cái bản lĩnh đó.
Nữ nhân này giác quan thứ
sáu siêu cường, phương pháp phán đoán sự vật không phải là lý trí đúng
sai, chỉ toàn dựa vào cảm giác, ba hoa trước mặt bà ta không có một chút tác dụng nào, bà ta dựa vào cảm giác kỳ quái của bản thân là thương đã
đoán được tám chín phần tâm tư của Vân Diệp.
Vân Diệp cảm thấy
mình đang sống trẻ lại, tâm lý và cơ thể ngày càng khớp với nhau, tuổi
tâm lý càng ngày càng ít, giống như biến thái hưởng thụ sự quan tâm của
người có tuổi tác cơ thể nhiều hơn mình.
Nói ra là bệnh, không
nói như thế thì không giải thích rõ nổi, lý luận thì tất cả người ở Đại
Đường đều nhiều tuổi hơn mình, dù là đứa trẻ đang bú cũng hơn Vân Diệp
1400 tuổi, ở Đại Đường y có tư cách giả nai với bất kỳ ai.
Không
được, hoàng hậu trừng phạt chẳng có chút mới mẻ nào, chỉ có phạt đứng,
không làm khó y được, lúc bé bị thầy giáo rèn luyện rồi, đứng hai canh
giờ chẳng là gì. Chủ yếu là nhìn mắt hoàng hậu là chột dạ, còn khó chịu
hơn bị phạt đứng.
Còn tưởng mỗi y có cái bệnh này, hỏi Thừa Càn,
Lý Thái thì ra hai bọn chúng sợ nhất không phải là Lý Nhị, mà là hoàng
hậu, có thể thấy thanh uy hoàng hậu nương nương thế nào, hạ lệnh một
câu, tất cả nghe răm rắp.
Vội vàng đỡ tên thái giám lên, còn ân cần phủi bụi trên người hắn.
Tên khốn đó mũi còn chảy máy, cằm thì hếch rõ cao, miệng nói:
- Nô tài không dám làm phiền hầu gia.
Nhưng chăng hề né tránh.
Trong cung toàn lũ biến thái, vừa ăn đòn vẫn cứ thích dạy bảo.
Lần này Vân Diệp ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mặc cho tên thái giám biến thái sắp đặt.
Từ xa xa nhìn lại, môt thiếu niên vương tộc áo tím đang cùng thiếu niên
quý tộc đội kim quan bàn chuyện dưới tàng cây, không khí yên tĩnh nhẹ
nhàng.
- Thừa Càn, ta muốn giết cả nhà tên thái giám đó.
- Diệp Tử, hắn không có người nhà, từ nhỏ đã sống trong cung, nếu như có thì ta đã giết rồi, không tới lượt ngươi.
- Chân ta mất hết tri giác rồi, chân ngươi có ổn không?
- Ta không có chân.
- Ngươi là thái tử, tương lai phải ngồi cho thiên hạ xem, còn ta thì tại sao?
- Lý tưởng của ngươi không phải gây dựng khác vận học vạn thế
nhất thể sao? Có vị sư thừa vạn thế nào nhảy nhót như khỉ không? Đó là
tạo hình tượng tương lai, chẳng lẽ sau này nặn tượng cho ngươi giống một tên hoàn khố.
Hoàng hậu tới rồi, Vân Diệp và Lý Thừa Càn bị trói ở trên ghế không đứng lên được, vội vàng bảo thái giám cởi giây.
- Không cần, hiếm khi ra dáng con người, như vậy rất tốt.
Mấy ngày trước hoàng hậu mặc áo thô ống tay rộng, không nhìn ra vóc dáng,
hôm nay mặc trang phục thường ngày, Vân Diệp nhìn một cái là phát hiện
ra eo to hơn không ít, người cũng mập hơn, có thai à? Ở trong bụng hẳn
là vị nội thánh ngoại vương, phát triển giang sơn tới cực hạn, Đường Cao Tông Lý Trì rồi, nếu không phải có một bà nương lợi hại kia, dứt khoát
là đế vương kiểu mẫu.
- Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.
Vân Diệp vội vàng nịnh bợ.
- Phì.
Bị nhổ nước bọt rồi.
- Mấy ngày trước sao không biết nghĩ cho đứa bé trong bụng bổn cung, còn
dùng tình thế ép bổn cung ăn châu chấu, thương cho Nhữ Dương, Lan Lăng,
hiện giờ ăn cái gì nôn cái đó, Khác Nhi càng thảm, cứ nôn mửa không rời
giường được, phi tử có danh phận trong cung chỉ còn Dương phi giúp xử lý việc trong cung, không phải do ngươi tạo nghiệt à?
Quả nhiên
không ngoài dự liệu, phu phụ Lý Nhị chẳng kẻ nào tốt, cái tội danh ép
phi tử, công chúa, vương gia ăn châu chấu này mình gánh hết rồi, chẳng
trách không cho mình rời cung, một khi ra ngoài làm gì còn đường sống.
Các vị đại lão trên triều, mấy chục vị phong vương sống cạnh hoàng cung
đoán chùng hiện đang hoa chân múa tay đợi mình ra ngoài đây. Vân Diệp
hiện rất muốn quay về Ngọc Sơn, trốn trong thư viện không xuất thế nữa.
- Hiểu rõ là tốt rồi, hay là bây giờ đưa ngươi ra ngoài cung? Bổn cung
nghe nói đám Hà Gian quận vương đang đợi ngươi, chuẩn bị tẩy trần cho
ngươi, hoành tráng lắm, triều thần ít nhất tới một nửa, thể diện Vân hầu lớn quá.
- Hồi bẩm nương nương, vi thần không định xuất cung
nữa, chết già ở hoàng cung cũng không tệ, tránh bị đại thần bên ngoài
ngược đãi mà chết.
Vân Diệp hết cách, đành dùng hạ sách này:
- Tốt, dù sao bệ hạ cũng rất thích tên khôn ranh nhà ngươi, hay là làm
tổng quản nội thị trong cung nhé? Để ngày ngày hầu hạ bệ hạ.
Nuốt nước bọt, Vân Diệp gian nan lắc đầu, trốn trong cung nhất thời thì
được, cả đời làm thái giám à? Cẳng bằng đâm đầm vào cái suối nhỏ kia về
nhà cho xong.
Ở trong hoàng cung, tin tức của Vân Diệp hoàn toàn
bị cắt đứt, hầu hạ bên cạnh toàn là thái giám, sống cực kỳ có quy luật,
sáng 5 giờ rời giường, luyện thương thuật một tiếng, rồi làm bài thể dục buổi sáng, ngửa đầu lên trời cười lớn hai tiếng, coi như hoàn thành rèn luyện cả ngày, chuẩn bị ăn cơm.
Lý Thừa Càn từ sau lần đầu lãnh
giáo thương pháp tuyệt thế của Vân hầu liền ôm tay trái không cẩn thận
bị mũi thương sượt qua thì không tới nữa.
Theo nội thị nói, thái
tử trên đường rời chỗ ở của Vân hầu cứ cười suốt, còn không cẩn thận xô
ngã mấy cung nữ đưa cơm, bị canh bắn lên người cũng không giận, còn tốt
bụng bảo cung nữ cẩn thận.
Biết rằng hắn đang cười thương pháp
của Vân Diệp, nhất là năm bộ Đoạn hồn thương làm người ta hồn phi phách
tán, chẳng những kẻ địch sợ, bản thân Vân Diệp cũng sợ, vì y không khống chế nổi mũi thương.
Hiện y đã tuyệt cái ý nghĩ xuất cung rồi, ít nhất trước khi mấy lão kia chết sạch thì không ra nữa.
Ăn sáng xong Vân Diệp theo lệ đi một vòng.
Không cho nội thị đi theo, y thuộc lòng đường ở Đông cung rồi, Thành Càn chưa thành thân, Đông cung không có cấm địa.
Được Vân Diệp khuyên, Trường Tôn hoàng hậu bỏ ý nghĩ kiếm phi tử cho Lý Thừa Càn, thằng nhãi còn mười ba tuổi lấy lão bà cái quái gì? Ở đời sau chỉ
là thằng nhóc vừa mới lên sơ trung, yêu sớm là chuyện bị cấm chỉ, bắt
được là mời phụ huynh ngay, sau đó đứng trước bạn học cả lớp làm kiểm
điểm, sau đó sẽ có kẻ vô lại mặt dày thừa cơ an ủi bạn nữ kia nhảy vào.
Đó là bài học đau đớn của Vân Diệp, bị anh trai cường tráng của cô bé kia
túm cổ chất vấn, sau đó lấy toàn bộ tiền tiêu vặt của y bồi thường cho
em gái hắn.
Đại Đường không có kẻ nào dám tóm cổ áo Thành Càn, trừ khi hắn trêu ghẹo muội muội của Vân Diệp mới có khả năng bị chất vấn.