- Tiểu tử mới đầu thì ngạo mạn sau lại cung kính là sao? Lão già ngồi dậy, khoanh chân nhìn Vân Diệp giễu cợt:
- Biết sao được, tên Cẩu Hùng lúc nãy cũng thế, vì mấy chục phụ nữ
trẻ nhỏ tàn phế mà đập đầu, tiểu tử đáng thương vì hơn một vạn hán tử
cường tráng, nếu lần này có thể đưa toàn bộ bọn họ bình an trở về, đừng
nói là thi lễ, Vân Diệp có đập vỡ đầu cũng chẳng từ.
Lão già rời giường, đi giày vào, lại còn đáp lễ với Vân Diệp, phủi
tay nói: - Nhan sư quả nhiên có con mắt nhìn người, vốn tưởng ngươi là
một tên hoàn khố đắc chí, chẳng có nhận thức về mạng người, không ngờ
ngươi đặt công lao ở vị trí thứ hai, quan tâm tới tính mạng binh tốt
trước, hiếm có lắm, vì tâm ý này của ngươi, lão phu giúp ngươi một tay.
- Tiên sinh tài cao, đám hề Cao Ly nhất định sẽ tan tác dưới đòn sấm
sét của tiên sinh, hài cốt của tướng sĩ tiền triều cũng sẽ bình an trở
về cố hương, hòa thượng trong thành Trường An rất nhiều, tới lúc đó tìm
bọn họ làm một chuyến thủy lục đạo trường nữa, để tướng sĩ đã chất hưởng thụ ít hương hỏa. Vân Diệp cẩn thận vỗ mông ngựa, cao nhân thường khó
hầu hạ, bất kể thể nào cứ nâng lên cao đó, vỗ mông xong rồi xem kết quả
mới là thượng sách.
Ai ngờ vỗ mông thành bóp dái ngựa, lão già chảy nước mắt, liên tục
nói bảy tám câu ôi chao thương thay, sau đó điên điên khùng khùng nới
mấy lời thừa thãi đứt gan đứt ruột gì đó, cuối cùng giang tay ra hô: -
Hồn phách trở lại đi.
Khỏi phải nói đây là người có tâm sự, nhất định có quá khứ cực kỳ đau thương, nếu không chẳng thành thế này, nói không chừng lão già này còn
tham dự cuộc chiến cuối cùng với Cao Ly, chỉ có điều không biết là ai.
- Vân hầu, vùng Liêu Đông này không thể để bất thuần như thế, nếu để
Cao Ly chiếm lấy, bốn phương sẽ khinh thường, ngươi nói xem không chinh
phạt Cao Ly có được không? Lão già nói lời này râu tóc dựng lên, bộ dạng cực kỳ khủng bố:
Vân Diệp vội nói vuốt đuôi:
- Đương nhiên phải chinh phục, Vân
Diệp lần này tới Cao Ly là để làm tiền trạm chinh phạt Liêu Đông, lão
tiên sinh đừng để hao phí tâm thần, giữ tinh lực để chúng ta nhìn Cao Ly hủy diệt ra sao.
- Phì! Bằng vào thằng nhãi như ngươi cũng dám mạnh miệng nói càn,
muốn vào Liêu, lấy hài cốt về thì phải hạ thành Ti Sa, tiêu diện thủy
quân Cao Ly của Tam Sơn Phổ, thành Ti Sa trên Đại Hắc Sơn, thành cao hai trượng, bốn phía rừng rậm, trong rừng có vô số cạm bẫy do người Cao Ly
bố trí, muốn hạ thành chỉ có cách đánh chính diện, đường chính diện chỉ
rộng ba trượng, ngươi bày được bao quân? Cao nhân đúng là khó hầu hạ,
lão già đột nhiên mặt hầm hầm nhìn Vân Diệp: - Năm xưa công thành, ba
nghìn thủ quân làm tiêu hao một vạn tám nghìn quân, thành Ti Sa bị thi
thể chất bằng nên mới công được.
Vân Diệp chớp mắt ngây ngô:
- Vậy phải làm sao? Vãn bối chỉ có
một vạn năm ngàn tướng sĩ, đánh một thành mà toi sạch, đánh chết vãn bối cũng chẳng làm chuyện này, phải nghĩ cách khác.
Lão già cười khằng khặc:
- Có bản lĩnh thì ngươi đối hết cây bối
trên Đại Hắc Sơn mới được, như thế tòa thành năm dặm đó sơ hở khắp nơi,
ngươi muốn chơi thế nào cũng được.
Rõ ràng lão già đang giễu cợt Vân Diệp, một đốt sạch Đại Hắc Sơn rộng lớn là không khả thi chút nào, năm xưa Lai Hộ Nhi làm thế, lúc ấy mùa
xuân nhiều mưa, cỏ cây ẩm ướt, tốn bao nhiêu củi khô và lưu huỳnh mới
đốt được tới chân núi, có thế mà chết rất nhiều quân sĩ.
Vân Diệp nhìn mặt trời, lại nhìn những cái cây trơ trụi bên đường,
mặt đất toàn cỏ khô, đột nhiên phát hiện thiêu rụi Đại Hắc Sơn hình như
chẳng khó gì, mình chỉ cần đợi lúc xuân chí, gió ngoái biển thổi về phía đại lục, sau một trận lửa lớn, thành Ti Sa còn bóng người nữa không?
- Lão tiên sinh nói rất hay, chúng ta cứ đốt sạch Đại Hắc Sơn. Xong,
thành Ti Sa đã được giải quyết, tiên sinh nói làm sao diệt được thủy
quân của Tam Sơn Phổ đi, rồi chúng ta ngồi bè tới thành Thương Nam, nghe nói đó là nơi người Cao Ly tích trữ vật tư, chúng ta đánh tới kiếm chác một phen.
Lão già há hốc mồm một lúc rồi hỏi vội: - Thành Ti Sa được giải quyết rồi? Ngươi định đốt sạch thành Đại Hắc Sơn à? Có biết năm xưa Lai Hộ
Nhi tổn thất lớn mà không làm được không?
- Lai Hộ Nhi, Lai Hộ Nhi, nghe cái tên biết ngay là hạng đầu óc ngu
xi tứ chi phát triển, hắn thì biết phóng hỏa là cái gì, phóng hỏa cần an bài chặt chẽ, mỗi điểm phóng hỏa phải suy tính kỹ lưỡng, thứ tự phóng
hỏa cũng cần có, lúc nào đốt chỗ nào phải tính hướng gió, khí áp, mật độ rừng, thậm chí tâm tình con người, tốc độ rút lui của huynh đệ, không
thể thiếu thứ nào. Loại người như Lai Hộ Nhi thì biết gì là nghệ thuật
phóng hỏa, nếu cần vãn bối có thể đốt Đại Hắc Sơn thành hình trái tim,
như thế chẳng lo có mỹ nữ nào không xiêu lòng.
Vân Diệp thao thao bất tuyệt, lão già nghe mà bực mình, lửa giận bốc
lên, thấy Vân Diệp đắc ý chỉ mặt trời nói lúc nào phóng hỏa là tốt nhất, không kìm được lửa giận bợp gáy y một phát, run run chỉ mặt y chửi: -
Hết rồi, hết rồi, một vạn năm nghìn quân theo thứ chủ soái ngu xuẩn như
ngươi, coi như đã bước một chân vào Quỷ Môn quan. Lý Thế Dân ơi là Lý
Thế Dân, ngươi là tên hôn quân vô đạo, trong tay vô số người tài, dạng
hổ báo như Lý Tịnh, Lý Tích không phái, ít nhất cũng phái chó như Tiết
Vạn Triệt, Tiết Vạn Nhận đi cũng tốt, vì sao lại phái con lợn như Vân
Diệp? Đáng thương cho Liêu Đông, hồn cũ chưa yên lại thêm ma mới.
Vân Diệp đang nói tới cao hứng thì bị người ta đánh một cái làm nước
bọt cũng phun ra, thấy lão già nước mắt lem nhem, đau thương tột độ,
ngồi xuống giường vừa vỗ giường vừa chửi mắng Lý Nhị, tựa hồ rất thương
tâm.
Vội tới an ủi lão già, còn chưa kịp mở miệng đã bị lão già đá đi, chỉ mặt chửi một hồi, lão già này là người tốt, chẳng biết những câu chửi
đặc sắc, quanh đi quẩn lại lại biết lấy lợn với lừa ra làm ví dụ. Vân
Diệp hết cách, chỉ biết đợi lão già bình tâm lại rồi mới nói chuyện đạn
cháy, có thứ này, đừng nói trên núi có cây, dù toàn là đá thì Vân Diệp
cũng đốt được.
Lão già chửi xong chán nản đi vào ngõ, Vân diệp chắp tay đi sau, sau
nữa là Lưu Tiến Bảo, còn về phần Đơn Ưng và Nhân Hùng thì nghe thấy động tĩnh, thò đầu khỏi cửa nhìn Vân Diệp và lão già giao phong.
Lão già đi vào nơi sâu nhất trong ngõ, một cái tiểu viện tử tách bách cũ nát, có đứa bé mười một mười hai tuổi đi ra, gọi một tiếng gia gia
rồi đỡ lão già vào nhà.
Vân Diệp cũng chuẩn bị đi vào, lão già quay đầu lại giọng khàn khàn: - Vân hầu là quý nhân, đất hèn này đừng vào là hơn, ngài vào làm hỏng
phong thủy nhà ta.
- Lão tiên sinh, hay là chúng ta đánh cược, nếu như vãn bối hoàn
thành chuyện vừa rồi, đương nhiên, tiên sinh biết nhiều hiểu rộng, vãn
bối tám phần là thua rồi. Tiên sinh xem, hay là thế này, nếu vãn bối
thua, sau này nhất định nghe lời tiên sinh, tác chiến đàng hoàng, nếu
chẳng may làm được thì tiên sinh thấy sao?
Chi bằng hai điều lão già này quen thuộc Nhan Chi Thôi lại hiểu Vân
gia như lòng bàn tay là đủ biết không phải người thường, hai người Lý
Tịnh, Lý Tích trong mắt ông ta là hạng hổ báo, xem ra ông ta rất kiêu
ngạo, loại người có tài như thế, sao lại không tới thư viện dạy học, làm ẩn sĩ cái gì, lãng phí quá.
Nghe Vân Diệp nói thế con ngươi lão già co lại, nhìn Vân Diệp từ trên xuống dưới mấy lượt, ngồi xuống cái ghế do tôn tử mang ra, suy nghĩ rất lâu mới nói: - Vừa rồi lão phu hơi quá khích, quên mất một đặc tính của ngươi, đó là cá cược tất thắng. Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Lý Tịnh,
Nhan sư, thậm chí là hoàng hoàng hậu đều thua cả. Trong thư Lý Cương
cũng nói ngươi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, chẳng lẽ hôm nay lão phu cũng sẽ thua? Có điều nếu ngươi khiến lão phu thua tâm phục khẩu phục thì
tùy ngươi an bài.
Vân Diệp mặt mày hớn hở, nhưng nghe thấy bốn chữ "trong thư Lý Cương" thì không bình đạm nữa, chẳng trách mình thân ở trong dầu sôi lửa bỏng
mà mấy ông già đó đều không lộ diện, thì ra đã tìm cho mình một viện
binh mạnh rồi. Vân Diệp gãi cằm, hơi xấu hổ, còn tưởng mình phóng ra khí vương bát làm lão già này tự mình tới ra sức, con bà nó trên đời này
đúng là chẳng có chuyện gì ngon lành, cái gì cũng có nguyên nhân sâu xa.
- Tiên sinh quen Lý sư thì tốt quá rồi, vãn bối thấy tiên sinh sống ở nơi này quá cô độc, hoàn cảnh cũng không tốt, tôn tử của ngài cũng cần
giáo dục tốt nhất, đợi đánh trận xong tiểu tử đón ngài cùng tới Ngọc Sơn được không? Sinh hoạt của tiên sinh cần người chiếu cố, tiểu tôn tử
cũng có danh sư chỉ điểm, nhàn hạ cùng mấy vị lão hữu chơi sông, nghe
đàn, uống rượu, thưởng trà, đó mới là cuộc sống tiên sinh nên có.
Lão già mỉa mai:
- Rồi thuận tiện giúp ngươi lên lớp dạy học chứ gì?
Vân Diệp mặt dày bị người ta nhìn thấu vẫn cười hì hì: - Tiên sinh
đúng là trí tuệ, chút tâm tư của vãn bối không qua được mắt ngài, vậy
chúng ta đi thôi, trước tiên tới đại doanh thủy quân nghỉ ngơi vài ngày, đợi hạm đội tới, chúng ta đưa hài cốt về Trường An.
Lão già đứng bật dậy:
- Đánh cược còn chưa thực hiện xong, bằng vào cái gì ngươi cho rằng lão phu sẽ thua.
- Ài, lão gia tử ngài thua là cái chắc rồi, đừng nói là đốt cây, dù
đốt đá cũng chẳng thành vấn đề. Trên đời này chẳng có thứ gì Vân Diệp
không đốt được, Đại Hắc Sơn chỉ vài ngày nữa là thành tro bụi. Này Lưu
Tiến Bảo, mau giúp tiên sinh chuyển nhà, Cẩu Hùng, con mẹ nó còn chưa
chịu tới giúp, mang xe tới đây, cái gì mang được thì mang đi, Tiểu Ưng
đỡ tiên sinh lên ngựa, chúng ta về.
Đã đánh được rồi thì Vân Diệp chẳng cần để ý tới thái độ do dự của
lão già, lấy ra một cái kẹo sữa, tức thì làm tiểu tôn tử của lão gia
sung sướng leo lên ngựa của Lưu Tiến Bảo. Nhìn tôn tử lên ngựa, má phồng lên vì hai cục kẹo, lão già thở dài, lên lưng Vượng Tài dưới sự giúp đỡ của Đơn Ưng. Chẳng biết Nhân Hùng kiếm đâu ra mấy tên hán tử, chuyển
nhà mà cứ như đi ăn cướp.
Thành Ti Sa vậy là được giải quyết, Lai Hộ Nhi không đốt được vì hắn
chưa bao giờ thấy xăng, giờ là lúc trời hanh vật khô, hay nhất là năm
nay tuyết ít, đỉnh núi trước kia trắng xóa thì nay đen xì xì, chỉ cần
giải quyết được thành Ti Sa thì Vân Diệp chẳng bận tâm tới thủy sư Cao
Ly, thủy sư của mình được vũ trang tới tận răng, nếu mấy cái thuyền nát
của Cao Ly mà không đối phó được thì đánh chìm cho xong, tránh mất mặt.
Tới quân doanh, lão già không tới lều, dứt khoát muốn xem thứ phóng
hỏa của Vân Diệp, chẳng rảnh tiếp ông ta, gọi Lại Truyền Phong tới, bảo
đưa lão già tới chỗ kín đáo thử, bản thân tới phủ nha Đăng Châu tìm
Nguyên Đại Khả giải quyết chuyện Nhân Hùng. Vốn định âm thầm mà làm,
nhưng hiện giờ khác rồi, Nhân Hùng tung hoành Liêu Đông nhiều năm, cực
hiểu địa hình Liêu Đông.
Đại Đường truy bắt hắn, Nhân Hùng trốn sang Cao Ly, tiếp tục làm ăn,
Cao Ly truy bắt, hắn lại chạy về Đại Đường, luôn biết những con đường
nhỏ mà không ai biết, cực kỳ thông thạo, hơn hẳn thám tử mình phái đi,
nhân tài như thế mà không tận dụng thì sao được.
- Nhân Hùng? Nhân Hùng ở đâu? Hắn tới phủ thành rồi à? Trời ơi! Lục
sự tham quân đâu, mau mau điều động bộ khoái, mang thêm cả cung thủ,
nhất định không để tên cự khấu này hoành hành ở Đăng Châu, bất kể thế
nào cũng phải đuổi hắn khỏi biên cảnh Đăng Châu.
Vân Diệp vừa ngồi xuống tán gẫu vài câu, nhắc tới cái tên Nhân Hùng,
Nguyên Đại Khả nhảy dựng dậy như trúng tên vào mông, triệu tập nhân thủ, đuổi tên cự khấu đi.
- Lão Nguyên, tên Nhân Hừng đó bị ta bắt sống rồi, lần này đi Liêu
Đông cần hắn làm tử sĩ dẫn đường, chẳng là không về được, thủ hạ của hắn cũng thế, ta nhận lời chiếu cố cho đám phụ nữ trẻ nhỏ và tàn phế. Ông
kiếm cho họ mảnh đất để họ tự kiếm ăn.
Nguyên Đại Khả không thẹn là cao thủ quan trường, Vân Diệp vừa nói
xong cũng rũ ống tay áo ngồi xuống, rồi đuổi đám mạc liêu thư bạn vừa
tràn vào ra ngoài, chắp tay với Vân Diệp: - Làm Vân hầu chê cười rồi, hạ quan sợ nhất có cự khấu hại bách tính, hành động vừa rồi có chút thất
lễ, mong Vân hầu không trách.
- Không trách, không trách, Nguyên phủ quân lo cho bách tính, là
người có lòng yêu dân thực sự, Vân Diệp sao có thể trách được, Nhân Hùng nay ở trong đại quân của ta, muốn còn mạng phải ra sức giết địch lập
công, sau này phủ quân không cần đau đầu vì hắn nữa.
Nguyên Đại Khả vuốt râu nói:
- Chỉ là chuyện bắt Nhân Hùng, hạ quan không làm hết chức trách của quan địa phương, thật đáng tiếc.
Ai cũng bảo quan địa phương giảo hoạt, Vân Diệp được thấy rồi, lão
khốn này muốn nhận một phần công lao bắt giặc, rõ ràng nếu Vân Diệp
không chia cho, an bài nhân khẩu sẽ có vấn đề.
- Bản hầu bắt tặc khấu ở Đăng Châu sao có thể thiếu sự phối hợp của
phủ nha Đăng Châu chứ, có điều đây chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng báo
lên, nếu phủ quân có lòng vậy chấp bút báo thay bản hầu, tới khi đó ta
ký tên là xong.
Nguyên Đại khả sung sướng cười tít cả mắt, Vân Diệp chẳng để ý, nhưng Nguyên Đại Khả để ý, an định địa phương là chức trách của ông ta, như
thế lý lịch của ông ta ở thanh lại ti càng đẹp, chắp tay đồng ý luôn.
- Vân hầu yên tâm, luật pháp Đại Đường ta xưa nay nhân từ, nếu như kẻ ác đã sa lưới, vậy người liên đới cho một con đường sống cũng là nên
làm, hạ quan sai người dọn cho họ một mảnh đất ngay. Cái cùng Đăng Châu
này hiện ngư dân nhiều hơn nông dân, đất để trống còn một ít, đo đạc cho họ chỗ đất màu mỡ cũng được. Từ hồi hầu gia dạy ngư dân làm cá mặn, mò
rong biển, ngư phu bên biển liền nhiều hơn, kế mưu sinh này hơn kiêm ăn
trong ruộng nhiều. Đây là chuyện tốt tạo phúc muôn dân, hạ quan đang
định tấu lên, mong hầu gia không trách tội hạ quan tự ý chủ trương.
Chuyện có qua có lại, Vân Diệp nhìn Nguyên Đại Khả mỉm cười.
Mang tâm tình khoan khoái rời phủ nha, Vân Diệp đi thẳng về đại
doanh, vừa ngồi xuống thì thấy Lại Truyền Phong dẫn lão già đi vào.
- Bẩm đại soái, Lưu tiên sinh đã kiểm nghiệm đạn cháy, rất hài lòng với hiệu quả của nó.
Vân Diệp gật đầu cho Lại Truyền Phong lui xuống, từ sau bàn đi ra, tới trước mặt lão già, mỉm cười đợi lão ta khen mình.
- Lão hủ Lưu Phương ra mắt Vân hầu, Vân hầu quả nhiên là thiếu niên
anh hùng, tâm tư kín đáo, có đạn cháy, Đại Hắc Sơn sẽ thành biển lửa,
thành Ti Sa chẳng cần đánh cũng đổ, lão phu bội phục, thua tâm phục khẩu phục. Lưu Phương cũng cười chắp tay nhận thua.
Vân Diệp nuốt nước bọt:
- Dám hỏi tiên sinh chính là Lưu Phương, Lưu Vân Sơn, hành quân vạn dặm đại phá Lâm Ấp, ổn định Lĩnh Nam?
Lưu Phương cười ha hả:
- Chính là lão phu, vân hầu thấy lão phu
có phải ngạc nhiên lắm không? Người đời đồn đại lão phu chinh phạt Lâm
Âm liền bệnh tật nằm trong quân, hiện thấy lão phu, hầu gia không nghi
sao?
- Trên người tiên sinh nhất định có thư của Ly sư, vãn bối tin lão
nhân gia còn hơn mình, Lý sư nói tiên sinh là Lưu Phương thì nhất định
là đúng. Lô quốc công của tiền Tùy, vãn bối sao dám bất kinh.Vân Diệp
mặt mày hớn hở, nhưng nghe thấy bốn chữ "trong thư Lý Cương" thì không
bình đạm nữa, chẳng trách mình thân ở trong dầu sôi lửa bỏng mà mấy ông
già đó đều không lộ diện, thì ra đã tìm cho mình một viện binh mạnh rồi. Vân Diệp gãi cằm, hơi xấu hổ, còn tưởng mình phóng ra khí vương bát làm lão già này tự mình tới ra sức, con bà nó trên đời này đúng là chẳng có chuyện gì ngon lành, cái gì cũng có nguyên nhân sâu xa.
- Tiên sinh quen Lý sư thì tốt quá rồi, vãn bối thấy tiên sinh sống ở nơi này quá cô độc, hoàn cảnh cũng không tốt, tôn tử của ngài cũng cần
giáo dục tốt nhất, đợi đánh trận xong tiểu tử đón ngài cùng tới Ngọc Sơn được không? Sinh hoạt của tiên sinh cần người chiếu cố, tiểu tôn tử
cũng có danh sư chỉ điểm, nhàn hạ cùng mấy vị lão hữu chơi sông, nghe
đàn, uống rượu, thưởng trà, đó mới là cuộc sống tiên sinh nên có.
Lão già mỉa mai:
- Rồi thuận tiện giúp ngươi lên lớp dạy học chứ gì?
Vân Diệp mặt dày bị người ta nhìn thấu vẫn cười hì hì: - Tiên sinh
đúng là trí tuệ, chút tâm tư của vãn bối không qua được mắt ngài, vậy
chúng ta đi thôi, trước tiên tới đại doanh thủy quân nghỉ ngơi vài ngày, đợi hạm đội tới, chúng ta đưa hài cốt về Trường An.
Lão già đứng bật dậy:
- Đánh cược còn chưa thực hiện xong, bằng vào cái gì ngươi cho rằng lão phu sẽ thua.
- Ài, lão gia tử ngài thua là cái chắc rồi, đừng nói là đốt cây, dù
đốt đá cũng chẳng thành vấn đề. Trên đời này chẳng có thứ gì Vân Diệp
không đốt được, Đại Hắc Sơn chỉ vài ngày nữa là thành tro bụi. Này Lưu
Tiến Bảo, mau giúp tiên sinh chuyển nhà, Cẩu Hùng, con mẹ nó còn chưa
chịu tới giúp, mang xe tới đây, cái gì mang được thì mang đi, Tiểu Ưng
đỡ tiên sinh lên ngựa, chúng ta về.
Đã đánh được rồi thì Vân Diệp chẳng cần để ý tới thái độ do dự của
lão già, lấy ra một cái kẹo sữa, tức thì làm tiểu tôn tử của lão gia
sung sướng leo lên ngựa của Lưu Tiến Bảo. Nhìn tôn tử lên ngựa, má phồng lên vì hai cục kẹo, lão già thở dài, lên lưng Vượng Tài dưới sự giúp đỡ của Đơn Ưng. Chẳng biết Nhân Hùng kiếm đâu ra mấy tên hán tử, chuyển
nhà mà cứ như đi ăn cướp.
Thành Ti Sa vậy là được giải quyết, Lai Hộ Nhi không đốt được vì hắn
chưa bao giờ thấy xăng, giờ là lúc trời hanh vật khô, hay nhất là năm
nay tuyết ít, đỉnh núi trước kia trắng xóa thì nay đen xì xì, chỉ cần
giải quyết được thành Ti Sa thì Vân Diệp chẳng bận tâm tới thủy sư Cao
Ly, thủy sư của mình được vũ trang tới tận răng, nếu mấy cái thuyền nát
của Cao Ly mà không đối phó được thì đánh chìm cho xong, tránh mất mặt.
Tới quân doanh, lão già không tới lều, dứt khoát muốn xem thứ phóng
hỏa của Vân Diệp, chẳng rảnh tiếp ông ta, gọi Lại Truyền Phong tới, bảo
đưa lão già tới chỗ kín đáo thử, bản thân tới phủ nha Đăng Châu tìm
Nguyên Đại Khả giải quyết chuyện Nhân Hùng. Vốn định âm thầm mà làm,
nhưng hiện giờ khác rồi, Nhân Hùng tung hoành Liêu Đông nhiều năm, cực
hiểu địa hình Liêu Đông.
Đại Đường truy bắt hắn, Nhân Hùng trốn sang Cao Ly, tiếp tục làm ăn,
Cao Ly truy bắt, hắn lại chạy về Đại Đường, luôn biết những con đường
nhỏ mà không ai biết, cực kỳ thông thạo, hơn hẳn thám tử mình phái đi,
nhân tài như thế mà không tận dụng thì sao được.
- Nhân Hùng? Nhân Hùng ở đâu? Hắn tới phủ thành rồi à? Trời ơi! Lục
sự tham quân đâu, mau mau điều động bộ khoái, mang thêm cả cung thủ,
nhất định không để tên cự khấu này hoành hành ở Đăng Châu, bất kể thế
nào cũng phải đuổi hắn khỏi biên cảnh Đăng Châu.
Vân Diệp vừa ngồi xuống tán gẫu vài câu, nhắc tới cái tên Nhân Hùng,
Nguyên Đại Khả nhảy dựng dậy như trúng tên vào mông, triệu tập nhân thủ, đuổi tên cự khấu đi.
- Lão Nguyên, tên Nhân Hừng đó bị ta bắt sống rồi, lần này đi Liêu
Đông cần hắn làm tử sĩ dẫn đường, chẳng là không về được, thủ hạ của hắn cũng thế, ta nhận lời chiếu cố cho đám phụ nữ trẻ nhỏ và tàn phế. Ông
kiếm cho họ mảnh đất để họ tự kiếm ăn.
Nguyên Đại Khả không thẹn là cao thủ quan trường, Vân Diệp vừa nói
xong cũng rũ ống tay áo ngồi xuống, rồi đuổi đám mạc liêu thư bạn vừa
tràn vào ra ngoài, chắp tay với Vân Diệp: - Làm Vân hầu chê cười rồi, hạ quan sợ nhất có cự khấu hại bách tính, hành động vừa rồi có chút thất
lễ, mong Vân hầu không trách.
- Không trách, không trách, Nguyên phủ quân lo cho bách tính, là
người có lòng yêu dân thực sự, Vân Diệp sao có thể trách được, Nhân Hùng nay ở trong đại quân của ta, muốn còn mạng phải ra sức giết địch lập
công, sau này phủ quân không cần đau đầu vì hắn nữa.
Nguyên Đại Khả vuốt râu nói:
- Chỉ là chuyện bắt Nhân Hùng, hạ quan không làm hết chức trách của quan địa phương, thật đáng tiếc.
Ai cũng bảo quan địa phương giảo hoạt, Vân Diệp được thấy rồi, lão
khốn này muốn nhận một phần công lao bắt giặc, rõ ràng nếu Vân Diệp
không chia cho, an bài nhân khẩu sẽ có vấn đề.
- Bản hầu bắt tặc khấu ở Đăng Châu sao có thể thiếu sự phối hợp của
phủ nha Đăng Châu chứ, có điều đây chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng báo
lên, nếu phủ quân có lòng vậy chấp bút báo thay bản hầu, tới khi đó ta
ký tên là xong.
Nguyên Đại khả sung sướng cười tít cả mắt, Vân Diệp chẳng để ý, nhưng Nguyên Đại Khả để ý, an định địa phương là chức trách của ông ta, như
thế lý lịch của ông ta ở thanh lại ti càng đẹp, chắp tay đồng ý luôn.
- Vân hầu yên tâm, luật pháp Đại Đường ta xưa nay nhân từ, nếu như kẻ ác đã sa lưới, vậy người liên đới cho một con đường sống cũng là nên
làm, hạ quan sai người dọn cho họ một mảnh đất ngay. Cái cùng Đăng Châu
này hiện ngư dân nhiều hơn nông dân, đất để trống còn một ít, đo đạc cho họ chỗ đất màu mỡ cũng được. Từ hồi hầu gia dạy ngư dân làm cá mặn, mò
rong biển, ngư phu bên biển liền nhiều hơn, kế mưu sinh này hơn kiêm ăn
trong ruộng nhiều. Đây là chuyện tốt tạo phúc muôn dân, hạ quan đang
định tấu lên, mong hầu gia không trách tội hạ quan tự ý chủ trương.
Chuyện có qua có lại, Vân Diệp nhìn Nguyên Đại Khả mỉm cười.
Mang tâm tình khoan khoái rời phủ nha, Vân Diệp đi thẳng về đại
doanh, vừa ngồi xuống thì thấy Lại Truyền Phong dẫn lão già đi vào.
- Bẩm đại soái, Lưu tiên sinh đã kiểm nghiệm đạn cháy, rất hài lòng với hiệu quả của nó.
Vân Diệp gật đầu cho Lại Truyền Phong lui xuống, từ sau bàn đi ra, tới trước mặt lão già, mỉm cười đợi lão ta khen mình.
- Lão hủ Lưu Phương ra mắt Vân hầu, Vân hầu quả nhiên là thiếu niên
anh hùng, tâm tư kín đáo, có đạn cháy, Đại Hắc Sơn sẽ thành biển lửa,
thành Ti Sa chẳng cần đánh cũng đổ, lão phu bội phục, thua tâm phục khẩu phục. Lưu Phương cũng cười chắp tay nhận thua.
Vân Diệp nuốt nước bọt:
- Dám hỏi tiên sinh chính là Lưu Phương, Lưu Vân Sơn, hành quân vạn dặm đại phá Lâm Ấp, ổn định Lĩnh Nam?
Lưu Phương cười ha hả:
- Chính là lão phu, vân hầu thấy lão phu
có phải ngạc nhiên lắm không? Người đời đồn đại lão phu chinh phạt Lâm
Âm liền bệnh tật nằm trong quân, hiện thấy lão phu, hầu gia không nghi
sao?
- Trên người tiên sinh nhất định có thư của Ly sư, vãn bối tin lão
nhân gia còn hơn mình, Lý sư nói tiên sinh là Lưu Phương thì nhất định
là đúng. Lô quốc công của tiền Tùy, vãn bối sao dám bất kinh.