Trong hậu cung mỹ nữ vô số, Dương phi, Âm phi đều xinh đẹp hơn Trường Tôn thị, nhất là Dương phi, gọi là diễm tuyệt thiên hạ cũng không ai nghi ngờ, lại thêm
vào một Từ Huệ cực kỳ non tơ mơn mởn, Trường Tôn thị có thể nói là cường định vô số, hi vọng vào tình cảm hoàng đế chẳng bằng hi vọng lợn nái
leo cây. Trong hoàn cảnh đó Lý Nhị từ đầu tới cuối chỉ thừa nhận một lão bà là Trường Tôn thị, khiến cho sau khi Trường Tôn thị chết, trong hai
mươi năm hậu cung không có nữ chủ.
Từ gian trong lại có hai phụ nhân sách giỏi nữa, chẳng phải là Dương phi và Âm phi thì là ai? Cả nhà họ định kết đội tới họa hại Vân gia à?
Dương phi thích ăn dưa, cho nên hái đầy một giỏ.
Nếu là dưa chín thì đành đi, dưa chín là để cho người ăn, cho ai chả
thế, nhưng dưa hấu bằng cái nắm đấm ăn nổi không? Mang về không ăn được, Lý Nhị sẽ không trách tội Dương phi mà chỉ chửi Vân Diệp, vì sao không
làm dưa chín mới cho vào phòng?
Hay dở gì bên Âm phi còn có Tiểu Nha, nên bà ta hái đúng cây, quả thảo
mai đỏ chót, nhìn thế nào cũng thích, do các tiên sinh đào cây dại trong Tần Lĩnh về, năm nay trồng làm giống, sau khai xuân mới đem trồng quy
mô lớn. Không ngờ giờ bị ngắt mất, đồ muội tử bại gia thấy bà bà là ném
ca ca ra đường, còn thì thầm với Âm phi ao sau vườn có cá lư mang từ
Tùng Giang tới, gái lớn đúng là không nên giữ trong nhà ...
Bốn người Lý gia coi Vân gia thành nông trang nghỉ dưỡng rồi, lại thêm
nhỏ phản đồ ăn trong rào ngoài Tiểu Nha, Vân gia muốn giữ bí mật hơi bị
khó.
Nhân lúc Lý Nhị không để ý chắp tay nói với Dương phi:
- Nương nương, thứ dưa này không ngon, để thần hái cho người thứ ngon hơn.
Dương phi từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, gả đi vẫn sống trong hoàng
cung, thế giới chỉ quây quanh cái bức tường đỏ, nên Vân Diệp không chê
cười. Nếu như là Từ Huệ, Vân Diệp sẽ dùng lời lẽ cay nghiệt nhất, không
biết vì sao nghĩ tới Từ Huệ, Vân Diệp lại thấy chua chua, chắc là tâm
thái phổ biến khi thấy hoa nhài cắm bãi cứt trâu chăng?
(*** Dương phi này là con Tùy Dương đế, còn một Dương phi nữa là vợ Lý Nguyên Cát, thật hâm mộ.)
Ai nói dưa hấu phải to mới chín? Lý Nhị hưng phấn chọn một quả dưa lớn
nhất vỗ vỗ rồi hái lấy, bảo Đoàn Hồng ôm, có vẻ ông ta định ăn mảnh một
mình.
Dương phi thấy Vân Diệp ném dưa mình hái vào sót lá khô bên cạnh liền
biết mình hái không đúng, bà đơn thuần thấy đẹp mắt thì hái thôi.
Vân Diệp ở cùng Dương phi, Âm phi chẳng phải kỵ húy mấ đều coi hai vị
này là trưởng bối. Lý Nhị, Trường Tôn thị cũng nghĩ thế. Nếu Vân Diệp
đứng gần Từ Huệ như thế, Lý Nhị không lột da y mới là lạ.
Dương phi rất thích những thứ này, thích nghe Vân Diệp kể về tập tính
của dưa hấu, ngay Lý Nhị cũng giương tai lên nghe Vân Diệp giảng giải,
nói tới đoạn làm sao chọn dưa chín, Lý Nhị hồ nghi nhìn quả dưa Đoàn
Hồng ôm trong lòng, nhưng ông ta không định thay đổi.
- Nương nương nếu thích nông sự thì hãy làm một phòng ấm trong cung,
nhàn nhã chăm sóc dưa có tác dụng tu tâm dưỡng tính, lại lợi cho sức
khỏe. Gia tổ mấu tuổi quá thất tuần, nhưng gân cốt vẫn khỏe khoắn, là
được lợi từ chuyện nông vụ nhỏ nhặt.
Lý Nhị gật gù:
- Không tệ, phương thức tu tâm dưỡng tính này còn tốt hơn ca vũ, tốt hơn ăn chạy niệm phật. Nước chảy không thối chính là thế. Dương phi, tính
nàng văn nhã, chăm sóc hoa cỏ thích hợp nhất.
Dương phi vội bái tạ, Trường Tôn thị liếc nhìn xung quanh một lượt, nói với Dương phi:
- Cứ chiếu theo kiểu của nhà y mà làm đi, tới khi đó đem cây giống của Vân gia vào cung là xong.
Vân Diệp u oán nhìn Trường Tôn thị, chỉ nói mang vào cung, mà không nói
tới chi phí, càng không nói tới công sức các tiên sinh trong thư viện,
mà hiện ai không biết Hứa Kính Tông là kẻ bất lương, tiền này y không
trả thì ai trả.
Uống một chén trà, Lý Nhị và ba lão bà thu hoạch lớn trở về, xe ngựa
tiếp tục đi lên Ngọc Sơn, lúc này đường xá đã tắc nghẽn rồi, nếu không
phải là xa giá của hoàng đế căn bản không thể nhanh chóng đi qua được.
Trình Xử Mặc mang theo Thanh Hà trà trộn trong đám đông ngoạc miệng cười chỉ Vân Diệp cúi đầu ủ rũ, Trường Tôn Xung thanh sam phiêu dật, chòm
râu đã có chút quy mô, cưỡi ngựa chở Dự Chương, nam tuấn tú, nữ quyến
rũ, thu hút vô số ánh mắt. Dự Chương bản tính chững chạc, không ngờ
Trường Tôn Xung ôm nàng bế lên ngựa, bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, xấu hổ vô cùng, một tay kín đáo nhéo hông Trường Tôn Xung, ai không quen thuộc không biết mặt nàng đã vặn vẹo.
Cao Dương hoàn toàn chẳng để ý, mặc áo đỏ rực ngồi ngang trên lưng ngựa
của Phòng Di Ái, hưng phấn hò hét, nếu chẳng phải Phòng Di Ái ôm chặt eo nàng thì đã ngã xuống rồi.
Kỳ thực mấy cảnh này đều mang tính chất biển diễn, nhưng mà Lý Nhị thích xem, không ngừng cách ô cửa sổ cười mắng đám nữ tế. Trường Tôn thị cười vui vẻ. Hôm nay trên Ngọc Sơn toàn là huân quý, ở trong đám người này,
an toàn của Lý Nhị hoàn toàn không có vấn đề.
Lý Cương ngồi trên xe do con gấu méo cực lớn kéo xuất hiện ở cửa sông,
cho nghìn lá gan Bàng Ngọc Hải cũng không dám há miệng đòi tiền hoàng đế và huân quý, nhưng tài chính hôm nay đã an bài chỗ dùng, không thể miễn phí.
Dù đám hòa thượng và đạo sĩ cực lực bày tỏ sẽ tài trợ, nhưng Bàng Ngọc
Hải không muốn bị người khác kiềm chế, vì thế Lý Cương canh ở cửa sông
thu tiền, lão tiên sinh cho rằng, đám nhỏ bỏ công, không có báo đáp là
không được, dù là hoàng đế cũng phải tôn trọng thành quả lao động của
người khác. Mà lão tiên sinh đức cao vọng trọng đã ra canh cửa rồi, một
ngân tệ là quá rẻ, thế nên vé cửa thành hai ngân tệ.
Hoàng đế và hoàng hậu tất nhiên là vào đầu tiên, nghi thức đốt đèn còn
cần họ chủ trì mới được, Vân Diệp vội vàng cho đế hậu mỗi người hai ngân tệ. Lý Nhị nhíu mày định mắng thì thấy Vân Diệp chỉ Lý Cương ngồi trên
xe gấu mèo ngủ gật, còn lắc đầu. Trường Tôn thị mỉm cười:
- Bệ hạ gặp phải cướp rồi.
Lý Nhị bật cười, đem văn tông một đời làm gác cửa cũng chỉ thư viện làm
ra được, thể diện này phải cấp, Hứa Kính Tông đuổi hết đám học sinh giữ
hòm thu tiền, tự mình trông coi, mắt còn sáng rực, xem ra hôm nay không
định miễn vé cho bất kỳ ai.
Lý Nhị chưa bao giờ làm việc này, cảm thấy rất mới mẻ, ông ta biết các
vị tiên sinh thư viện làm thế là góp vui với mình, muốn không khí càng
nào nhiệt, đi nhanh tới bỏ hai ngân tệ vào tay Lý Cương, nói lớn:
- Đây là tiền xem băng đăng của trẫm, lão tiên sinh đếm đi.
Lý Cương cười:
- Đây là cách đám nhóc nghĩ ra để năm sau có cơm ngon hơn, bệ hạ ban ơn
tất nhiên phải nhận, Hứa Kính Tông, lão phu mắt mờ đếm không rõ, ngươi
đếm đi.
Hứa Kính Tông nhận lấy, chuyên môn lấy keo đính ở cuối rương nói với Lý Nhị:
- Có hai đồng áp trận này của bệ hạ, năm sau đám học sinh được ăn thêm vài bữa thịt rồi.
Lý Nhị cười ha hả, đi thẳng tới một cái đài nhỏ, Trường Tôn thị bực bội đập tiền vào tay Lý Cương:
- Người ta nói học vấn càng cao càng đạm bạc, lão tiên sinh thì lại càng keo kiệt.
Lý Cương trợn mắt lên:
- Lão phu có hơn hai nghìn đứa nhóc chờ ăn thịt, không hào phóng nổi.
Dương phi, Âm phi cũng nhận tiền của Vân Diệp cho vào hòm, Hứa Kính Tông còn lớn tiếng đếm, khiến huân quý phía sâu cười ầm ĩ.
Vân Diệp mặt tối sầm phát tiền, đến khi Đoàn Hồng chìa tay ra liền buộc
túi tiền lại, bằng vào cái gì lão tử phải trả tiền cho ngươi! Nằm mơ.