Linh Đang là người hạnh phúc nhất, từ khi phát hiện ra nơi này không
có dân tộc ăn thịt người, suốt cả ngày không thấy bóng dáng đâu, nếu như về nhà thì nhất định là giờ cơm, nhặt từ bên sông về vô số đá xanh đá
đỏ, chất đống trong phòng.
Nghe công chúa bảo Hà gia nương tử chùi đít cho thế tử, Linh Đang rón rén chân tay định len lén quay về phòng của mình.
Vừa mới tới cửa thì thấy cổ áo bị siết chặt, vẫn bị công chúa phát hiện.
- Linh Đang, ta cả ngày chết mệt, ngươi không giúp ta xử lý chút việc
nhà, cứ rảnh rỗi là chạy ra ngoài, nhìn xem, lại nhặt về một đống đá,
ngươi lấy đá làm gì?
Lý An Lan rất hối hận trước kia hứa Linh
Đang tới Lĩnh Nam rồi cho nàng sống tự do tự tại, không ngờ Linh Đang
vứt bỏ hết mọi chuyện thật, nói bao lần không ích gì.
May mắn là
nữ quan Chu Hoàn từ trong cung ra còn có chút tác dụng, giúp nàng quản
lý chuyện lớn nhỏ trong nhà, có điều mấy ngày qua bị cái gì kích thích,
nhất định muốn thêm chữ Trương vào trước chữ Chu Hoàn, nữ quan đổi họ
rất rắc rối, lại có phải gả đi đâu, gọi Chu Hoàn bao năm, đột nhiên thêm vào họ Trương, chẳng quen mồm. Biết Chu Hoàn đại biểu cho một thế lực
khác, Lý An Lan chẳng bận tâm, vương quốc của mình giờ là cái gánh xiếc, lắm thế lực xen vào, thêm một hai người chẳng sao, chỉ là Chu Hoàn hình như sợ Hà gia đại nương tử lắm, thật vô lý.
Trương Chu Hoàn và
Linh Đang ở chung một gian phòng, không phải là không có phòng riêng, mà là Linh Đang sợ dơi hút máu từ cửa sổ bay vào hút máu mình, cho nên kéo Trương Chu Hoàn ngủ chung, nếu có dơi tới thật, hai người sẽ có thêm
can đảm.
Đó là hai người duy nhất mà Lý An Lan có thể sai khiến,
đám phạm quan bị đầy tới đây kẻ nào cũng như tang cha giỗ mẹ, chẳng có
chút tinh thần nào, như đến Lĩnh Nam để chết vậy, chẳng bao giờ ngó
ngàng tới chính vụ.
Linh Đang nằm úp lên người Lý An Lan làm
nũng, Trương Chu Hoàn che miệng cười trộm, Lý An Lan mỗi tay kéo một
người vào phòng, nói nhỏ:
- Hai ngươi cũng phải dụng tâm một chút,
đây là chốn dung thân cuối cùng của chúng ta, trước khi thế tử trưởng
thành, chúng ta phải giữ vững cơ nghiệp này, không để người khác đoạt
mất.
- Công chúa nghĩ quá nhiều rồi, bảo bảo có người cha vô cùng lợi hại, nếu như bảo bảo bị ức hiếp thì gọi cha nó tới thu thập kẻ xấu, Vân đại ca nhất định có cách, chúng ta cứ sống thật vui vẻ không tốt à? Tỷ nói có đúng không Chu tỷ?
- Nói lại một lần nữa, tên ta là Trương Chu Hoàn.
- Được rồi, Chu Hoàn tỷ tỷ.
Lý An Lan thở dài, lòng đắng chát như ngậm hoàng liên, hai kẻ vô tâm, đâu
biết Vân Diệp đã nửa năm không viết thư rồi, mình gửi mấy phong thư
liền, kết quả đều là bà nương Tân Nguyệt kia trả lời, chỉ nói trượng phu của mình đi vân du rồi, không có nhà. Vân du cái gì chứ, đường đường
một hầu gia có thể nổi điên bỏ hết mọi việc đi vân du? Điều nào trong
quốc pháp cho y làm thế? Đây là cái cớ, là chối từ.
Đồ tàn nhẫn,
chẳng lẽ chàng bỏ mặc mẹ con ta sao? Lý An Lan mắt đỏ hoe thầm thương
cảm, hai nha đầu không dám đùa nghịch nữa, im lặng không nói.
Lý
An Lan mềm yếu chỉ trong tích tắc thôi, ngẩng đầu lên lại là Đại Đường
công chúa kiêu ngạo, bắt đầu suy tính xem rốt cuộc ngưu đầu kim có ích
lợi gì, người hiến ngưu đầu kim chỉ là một trưởng lão của cái trại nhỏ,
trại hai ba trăm người không khơi lên được sóng gió gì, từ lúc trưởng
lão đó có lương thực, Lý An Lan biết ông ta đúng là không có mục đích gì khác ngoài lương thực.
Lưu Tiến Bảo hình như biết cái gì đó, nhưng ngậm chặt miệng không chịu tiết lộ một câu, bảo vệ thế tử càng thêm chăm chỉ, mấy lần nửa đêm thức dậy
cho thế tử bú, đều nhìn thấy bóng dáng của hắn ngoài cửa sổ, có thể nói
không dời thế tử nửa bước.
Đó cũng là nguyên nhân trọng yếu làm
Lý An Lan vững tâm, Hồng Thành dẫn ba nghìn lão binh như dã thú kia dọc
theo quốc gia bên bờ biển, đánh hạ một quốc gia, tài bảo cướp được có
thể nói chất đống như núi rồi, ngay cả nhi tử của mình cũng có rất
nhiều, toàn bộ phần của Vân gia chia cho thế tử, mình nhìn mà thèm.
Nhưng tài phú ngồn ngộn đó không có phần của mình, không có tiền lương, không thể mua thổ nhân, không thể xây một tòa thành lớn hơn, kế hoạch to lớn
của Vân Diệp mãi mãi chỉ nằm trên giấy.
Chỉ lợi dụng uy vọng của
Phùng gia tăng thêm chút thuế mà đã khiến rất nhiều trại không chịu, nói nếu nộp rồi thì trại sẽ chết đói, Phùng gia xuất động chút nhân mã, dọa một chút đám người trong trại kia, giúp có thế thôi mà tính toán muốn
mình gả đi. Đầu Phùng Áng bị lừa đá rồi à? Đó là câu Vân Diệp thường
nói.
Sao lại nhớ tới kẻ vô lương tâm, bội tình bạc nghĩa đó? Lý An Lan tự nhiên giận cả bản thân.
Hai nha đầu theo Lý An Lan về phòng, ngưu đầu kim vẫn đặt trên bàn, lạnh
băng, Lý An Lan luôn cảm thấy khi Lưu Tiến Bảo nhìn ngưu đầu kim miệng
có chút nhạo báng, Hà gia đại nương tử bế thế tử cũng bình thản như
không, chẳng có sự ai oán mấy ngày trước đó.
Vì sao chỉ có mình bất an?
Quay đầu nhìn nhi tử múp míp trong lòng Hà gia đại nương tử, thằng bé lại
chảy nước dãi rồi, sờ soạng bầu ngực đồ sộ của Hà gia đại nương tử, còn
cười với nàng ...
Lý An Lan đón lấy nhi tử, thằng nhóc con lập
túc rúc vào lòng, bàn tay mập mạp sờ mặt nàng, cọ qua cọ lại , ngậm bàn
tay nhi tử trong miệng, hai mẹ con nói tiếng ngoài hành tinh với nhau.
Lưu Tiến Bảo liếc nhìn trong lòng một lượt rồi lui ra, trong phòng toàn
nữ nhân, hắn ở đây không thích hợp.
- Hà gia nương tử, trông ngươi hôm nay rất cao hứng, có chuyện cao hứng gì nói ra cho mọi người cùng vui.
Lý An Lan vừa cởi áo chuẩn bị cho con bú, vừa hỏi:
Đầu lĩnh phó dịch Vân gia tới Lĩnh Nam chiếu cố tiểu thiếu gia là bà ta, từ khi đứa bé sinh ra, bà ta tự nhiên tiếp quản quyền trông coi đứa bé,
bất kể Lý An Lan nổi giận thế nào cũng vô ích, dù bị ăn hai trận đòn rồi vẫn cứ bám sát đứa bé, không cho người Lý An Lan tìm từ bên ngoài về
chạm vào tiểu thiếu gia một cái.
Bà xuất thân nông phụ, trượng
phu mất sớm, dựa vào tính đanh đá và thân thể khoẻ mạnh, nuôi lớn ba đứa con, nay tuổi bốn mươi chính là lúc cường tráng mạnh mẽ, con đã có hai
đứa thành thân, có một tiểu tôn tử, đứa bé nhất theo Lưu chưởng quầy học bản lĩnh, không yên tâm con út, nên khi Vân gia chiêu mộ phó dịch tới
Lĩnh Nam làm việc, bà ta là người đầu tiên đi báo danh.
Một quả
phụ nuôi con, nếu như không có Vân gia chiếu cố chẳng biết sẽ xảy ra
chuyện gì, kiếm cái ăn cũng khó, còn thành gia sinh tử. Bà ta vĩnh viễn
không quên khi đại nhi tử thành thân, lão nãi nãi sai người mang tới cho một cái vòng châu, đó là món quà quý trọng nhất trong đời bà ta.
Ngày Nhị nhi tử thành thân, hầu gia, thiếu phu nhân tới nhà uống rượu, ăn
cơm rau, khi thiếu phu nhân đi còn lấy trâm trên đầu tặng cho tân tức
phụ, làm thông gia vốn xem thường nhà quả phụ hâm mộ tới mắt tỏa sáng.
Hầu gia còn đá tân lang hai cái bảo phải hiếu thuận với mẫu thân, không
được học hầu gia làm bại gia tử làm tất cả hương thân cười rộ.
Có là vinh diệu cỡ nào? Có quả phụ nhà ai con thành thân có hầu gia, cáo
mệnh phu nhân tới chúc mừng? Cái trâm kia làm bằng bạc, bên trang có
hình phượng hoàng, nông hộ mà tự ý đánh cái trâm nhưu thế sẽ bị quan phủ đánh đòn.
Hà gia đại nương tử kiên cường cả đời thấy mình sống
không ổn, tiểu nhi tử tính sái thoát, không phải là hạng giữ nhà, hâm mộ nhất là Vân gia quản sự đi khắp bốn phương kinh doanh, mình đem cái mặt dày, nhân cơ hội làm việc thêu thùa cho thiếu phu nhân cầu xin, không
ngờ ngày hôm sau thiếu phu nhân sai người đưa nhi tử tới Lĩnh Nam, nói
là học quy cụ trong nhà trước sau đó học bản lĩnh, tiểu nhi tử trước khi đi còn ôm đùi mình khóc lớn, làm bà ta vừa kiêu ngạo lại thương xót.